“Tiếp xúc nhiều với Úc Dã. Chú Úc chỉ có đứa con trai này, hãy thân thiết với cậu ấy một chút.” Lời dặn dò lạnh lùng như đang bàn giao công việc vang lên.
“Được rồi, thưa mẹ.”
Dường như sự lanh lợi của tôi đã làm mẹ hài lòng, thế nên bà ấy hiếm hoi dịu dàng mà xoa xoa đầu tôi: “Đứa bé ngoan.”
Nhìn bóng lưng mẹ đi ra khỏi phòng, tôi chậm rãi cúi đầu, phần mái quá dài che đi đôi mắt, mang lại cho tôi một cảm giác an toàn.
2.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi và mẹ đến nhà họ Úc.
Có lẽ ba Úc muốn tỏ ra coi trọng mẹ tôi, cho nên đến tối có tổ chức một bữa tiệc gia đình.
Nói là tiệc gia đình, nhưng thật ra chỉ có tôi và mẹ, ba Úc và Úc Dã mà thôi.
Chiếc bàn ăn khá dài, ba Úc và mẹ ngồi cạnh nhau, tôi và Úc Dã ngồi cùng một bên.
Khác với thái độ lạnh nhạt và thờ ơ dành cho tôi, mẹ lại luôn cười tươi như hoa với ba Úc, mà bà ấy đối xử với Úc Dã cũng khá là nhiệt tình.
Tôi không được coi là một người hay nói, ở cạnh người mình không quen tôi lại càng trầm tính hơn. Vì thế tôi chỉ cúi thấp đầu, gắp mấy món ăn ở trước mặt rồi im lặng moi moi đào đào cơm ở trong bát.
Chính vào lúc đang chuyên tâm đ ếm hạt cơm, bài tay thon trắng với những đốt ngón tay rõ ràng vươn tới, sau đó một miếng sườn liền được gắp vào bát của tôi.
“Ăn nhiều một chút, chị quá gầy rồi.” Giọng nói của thiếu niên trong trẻo êm tai, mang lại một cảm giác ngọt mềm như kẹo đường, khiến cho tai tôi không khỏi ngưa ngứa như bị sợi lông vũ quét qua.
Mím mím môi, tôi có hơi lúng túng, thái độ của nam chính hình như có hơi khác so với tình tiết trong truyện.
3.
Tôi là thai xuyên (xuyên từ khi còn trong bụng mẹ).
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ rằng mình mang theo ký ức kiếp trước mà chuyển thế. Nhưng đến khi mẹ tôi kết hôn một lần nữa, tôi cùng bà ấy đi đến nhà họ Úc thì đột nhiên nhớ ra những ký ức còn sót lại trong cuốn tiểu thuyết này.
Thiếu gia nhà họ Úc - Úc Dã là nam chính của cuốn tiểu thuyết này, còn tôi là đứa con gái độc ác của mẹ kế anh ấy.
Nam chính ghét bà mẹ kế tu hú chiếm tổ, chiếm mất vị trí của mẹ anh ấy. Thế nên đương nhiên, anh ấy cũng không ưa gì nguyên chủ.
Nhưng lúc nhỏ nguyên chủ đã được nuông chiều thái quá, đến nỗi cô ta không hiểu được ánh mắt và thái độ của người khác. Bởi vì nam chính có khuôn mặt đẹp, lại là người thừa kế tương lai của nhà họ Úc, thế nên cô ta dây dưa không ngừng với anh ấy, khiến cho anh ấy vô cùng chán ghét cô ta.
Sau này nữ chính xuất hiện, cô ta đố kỵ nên hãm hại, tuyên truyền những tin đồn thất thiệt, thậm chí còn có ý định gi.ế.t ch.ế.t nữ chính.
Kết quả không cần nghĩ cũng biết, cô ta được ngồi sau song sắt, chịu đủ hành hạ rồi chế.t trẻ.
Trong nguyên tác, nguyên chủ có thể nói là ác đến vô cực, tùy hứng làm bậy, tự tìm đường chết hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng tự cho chính mình đi đời.
Hiện tại, tôi lại biến thành nữ phụ ác độc này.
Tôi không có chí hướng to lớn cao xa những những người xuyên sách khác, cái gì mà công lược nam chính, cứu vớt nam phụ với phản diện,... Những thứ này tôi đều không làm nổi,
Thậm chí so với cứu vớt bọn họ, tôi mới là người càng cần được người khác cứu vớt hơn.
Từ kiếp trước tôi đã là đứa trẻ ngoan trong miệng của người khác, nói hay hơn thì gọi là vâng lời hiểu chuyện.
Sự thật, tôi chỉ là người sống nội tâm, không nói những lời dễ nghe khiến người khác thích mình. Thế nên tôi chẳng có điểm nào để khen ngợi cả, vì vậy người khác chỉ có thể dùng từ “đứa trẻ ngoan” để bình luận về tôi thôi.
Thế nhưng, dù sống như thế nào cũng không bắt buộc phải thuận theo yêu cầu của người khác.
Tôi sống như thế nào, tính cách tôi ra sao cũng đều không thể thay đổi. Tôi cũng chẳng muốn thay đổi, tôi mãi mãi yêu thương bản thân mình.
Tôi sợ đau, tôi cũng sợ vất vả, mười hai năm trước của kiếp này tôi cũng từng được nuông chiều, tôi hoàn toàn không muốn tham gia vào tình tiết của tiểu thuyết.
Vì vậy, chí hướng của tôi rất nhỏ, tôi chỉ muốn được sống bình yên đến kết cục, sau đó tìm một công việc nhẹ nhàng một chút.
Kiếp trước tôi đã không có cơ hội.
Kiếp này, tôi chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản, làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, rảnh rỗi thì ra ngoài đi dạo, ngắm nhìn thế giới, yêu thương bản thân mình thật nhiều.
Tôi không hề muốn làm chướng mắt ai, chỉ mong nam chính coi như tôi không tồn tại, đừng đến gây phiền phức cho tôi, tôi cũng sẽ tránh xa khỏi anh ấy.
Thế nhưng, dường như hiện thực với mục tiêu vẫn luôn có một chút khác biệt.
4.
Nhìn miếng sườn trong bát, tôi có đôi chút chần chừ, nhưng vẫn phải nghiêng đầu đối diện với Úc Dã 0 người đáng nhích lại gần để gắp thức ăn cho tôi. “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo, chị gái.” Úc Dã quả thật là có một khuôn mặt đẹp, sống mũi cao thẳng, mái tóc đen hơi che đi lông mày tinh tế.
Đôi môi mỏng nhỏ nhắn như cánh hoa, vì dính thức ăn mà lấp lánh ánh nước. Hai má trắng nõn cũng vì mỉm cười mà xuất hiện hai lúm đồng tiền, đúng là không có rượu cũng khiến ngày say mê.
Không biết có phải tôi nhầm hay không, mà tiếng “chị gái” anh ấy gọi nghe có chút quyến luyến, bịn rịn.
Vô thức nuốt một ngụm nước bọt, tôi lùi lại phía sau. Vẻ đẹp của Úc Dã mang một vẻ xâm lược mạnh mẽ, trái tim tôi dường như sắp không chống đỡ nổi.
Cho miếng sườn vào miệng, rất ngon. Thế nhưng, cái nam chính này dường như có gì đó không đúng lắm, so với trong cốt truyện thì khác biệt quá nhiều.
Trong nguyên tác cũng có bữa tiệc gia đình này, nam chủ lại quắc mắt coi khinh nguyên chủ và mẹ kế. Lời nói của anh ấy rất lạnh lùng, cuối cùng còn ném bát rồi rời đi.
Bây giờ Úc Dã lại dịu dàng nhã nhặn, sự trái ngược này lớn tới nỗi khiến tôi phải hoảng hốt, trong lòng lại sinh ra cảm giác nghi hoặc.
Bữa tiệc gia đình kết thúc, chú Úc và mẹ sắp rời đi.
Nhà họ Úc là một gia đình có sản nghiệp lớn. Là chủ gia đình, ba Úc thường bận bịu bay qua bay lại từ nước này sang nước khác. Lần này về nước cũng chỉ vì mẹ tôi, ông ấy tuyên bố rõ ràng rằng tôi và mẹ đã là người của nhà họ Úc này.
Tiễn ba Úc và mẹ xong, biệt thự to lớn trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.
“Chị ơi, ngày mai cần đi học cùng nhau không?” Úc Dã sáp lại gần tôi, nghiêng đầu nhìn vào tôi.
Rõ ràng là một vẻ đẹp mang tính xâm lược, nhưng khi cười trông lại mềm mại dịu dàng. Đôi môi mỏng hơi cong, lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào trên gương mặt.
“Không cần, chị… Chị có thể ngồi xe buýt.” Tôi vô thức cụp mắt, né tránh ánh nhìn của Úc Dã. Hai tay buông thõng siết lấy góc áo, lòng bàn tay tôi toàn là mồ hôi.
“Được thôi, vậy em cùng chị ngồi xe buýt là được rồi.” Ngừng lại một chút, Úc Dã lại sáp lại gần tôi một chút, gần đến nỗi dường như tôi có thể ngửi thấy hương bởi trên người anh ấy.
“Tùy em.” Tôi xong, tôi nhanh chóng lùi về phía sau, xoay người, không quay đầu lấy một cái mà chạy thẳng về phòng của mình.
Wa, thật sự quá đáng sợ, đòn chí mạng của sắc đẹp thật là khó cưỡng. Dường như tôi đã hiểu vì sao nguyên chủ cứ không ngừng dây dưa với Úc Dã rồi.