Giáo sư Bùi vẫn còn nhớ, mùa hè năm 9 tuổi vừa oi bức vừa dài đằng đẵng。
Bóng cây xanh biếc, tiếng ve nao lòng. Y khi ấy còn bé bị cái nóng làm cho mơ màng, ngồi dưới bóng cây sung xanh trong sân ăn hết một cây kem, nghe thấy tiếng ô tô khởi động, nhìn ra xa thấy cha đang giúp mẹ cất hành lý vào cốp xe.
Xe chạy xa.
Y cho rằng bố mẹ chỉ là đi công tác mà thôi, qua vài ngày sẽ trở về.
Nhưng mấy ngày sau, chỉ có một mình cha quay lại.
Ngày hè nắng chói chang qua đi, cuối mùa thu lá phong rơi đầy đất, thẳng đến khi tuyết đầu mùa phủ trắng ngọn cây, ông bà nội mới nói cho y biết, cha mẹ đã li hôn rồi, về sau mẹ sẽ không quay trở lại nữa.
Bùi Lâm cúi đầu "vâng" một tiếng, không có khóc.
......
Từ khi Bùi Lâm ghi nhớ được mọi chuyện, cha mẹ đều không ở bên cạnh y.
Y là được một tay ông bà nuôi lớn. Cả tuổi thơ của y, cha mẹ đều chú tâm vào sự nghiệp, ở trong thành phố cùng nhau mở một tiệm ăn vặt, công việc vô cùng bận rộn.
Thành phố cách trấn nhỏ cùng lắm chỉ mấy tiếng đồng hồ đi xe mà thôi, tiếc là công việc của hai vợ chồng quá mức bận rộn, chỉ có thể mang con nhỏ gửi cho ông bà, ngày lễ ngày tết mới quay về một hai lần.
Mỗi lần tết đến, vợ chồng hai người đều sẽ bao lớn bao nhỏ, mua cho bé Bùi Lâm rất nhiều món quà.
Quần áo mới, sách truyện, đồ chơi mới, các loại đồ ăn vặt đóng gói sang quý, màu sắc sặc sỡ.
Và những lúc vội vã rời đi, lại để lại những lời hứa son sắt:
"Lâm Lâm, con nhất định phải tin tưởng cha mẹ. Cha mẹ nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền. Đợi đến khi chúng ta có tiền rồi sẽ mua biệt thự, mua ô tô, cả nhà chúng ta sẽ sống những ngày thật hạnh phúc."
"Đến lúc đó, cha mẹ sẽ đưa con và ông bà nội đến thành phố lớn, cả nhà chúng ta sẽ không phải chia xa nữa."
Bé Bùi Lâm tin tưởng lời nói của cha mẹ.
Vì thế từ trước đến nay bé không khóc không nháo. Mỗi lần sau khi cha mẹ rời đi, bé đều sẽ ngoan ngoãn đi học, giúp ông bà làm những công việc nhà nằm trong khả năng của bé, an an tĩnh tĩnh chờ đợi "ngày hạnh phúc" sớm tới.
Một năm lại một năm qua đi.
Cuối cùng, năm Bùi Lâm 9 tuổi, sự nghiệp của cha mẹ đạt được thành công nhỏ.
Tiệm ăn vặt mở thêm chi nhánh, mở đến cả tỉnh khác, lợi nhuận tăng cao, ngày càng kiếm được nhiều tiền. Ô tô, nhà ở trong thành phố đều đã mua được.
Cha mẹ cũng theo ước định, đón con trai và ông bà lên ở trong thành phố.
Bùi Lâm nhìn ngôi nhà mới của bé, đó là một ngôi nhà mái đỏ, có rào tre màu trắng và hoa viên xanh um tươi tốt. Trong hoa viên còn có một con đường đá nho nhỏ và một ao cá xinh xinh, tất cả đều tốt đẹp như trong thế giới cổ tích.
Bé rất vui, cả nhà cuối cùng cũng sẽ giống như trong đồng thoại, cùng nhau trải qua cuộc sống đoàn viên giàu có.
Nhưng đời người đôi khi lại rất trớ trêu.
Cha mẹ tuy rằng đã có tiền, có nhà, có xe, nhưng tình cảm vợ chồng lại không thân mật, gắn bó như khi cùng nhau xây dựng sự nghiệp.
Cha mẹ chia tay trong yên lặng.
Mẹ chuyển ra ngoài, Bùi Lâm được tòa phán cho ở cùng cha. Ly hôn gần hai tháng, cha Bùi Lâm khăng khăng muốn lấy một người phụ nữ được ông mang về từ bên ngoài.
Rất nhanh, hôn lễ của bọn họ được tổ chức tại một khách sạn vô cùng hào hoa ở Shangri-La.
Đại sảnh tiệc cưới nguy nga lộng lẫy, thắp lên hàng ngàn chiếc đèn thủy tinh, mời hơn trăm bàn khách khứa, phô trương lại náo nhiệt.
Mẹ ruột Bùi Lâm, Đường Thải Bình thì hoàn toàn ngây ngốc.
Vốn dĩ bà li hôn chồng cũng chỉ là nhất thời giận dỗi, bà còn đang đợi chồng chịu thua trước mình. Ngàn vạn không ngờ rằng người đàn ông khốn nạn kia lại nhanh chóng có thêm mùa xuân thứ hai.
Sau nửa năm bà trở về thăm con trai, Đường Thải Bình không khống chế được bi phẫn và oán hận.
Bà tìm một cái công viên vắng vẻ, ôm con trai than khóc, kể lể, vừa khóc vừa mắng cha Bùi Lâm là vương bát đản, sớm đã thông đồng với người đàn bà không đàng hoàng kia, mới có thể đổi vợ nhanh đến như vậy.
Mọi người đều nói, đàn ông có tiền sẽ trở nên thối nát, bà kiên định cho rằng chồng mình sẽ không giống như vậy. Kết quả sự thật chứng minh, chồng của bà cũng là một tên Trần Thế Mỹ thời hiện đại, có tiền là sẽ vứt bỏ người vợ tào khang.
Uổng cho chính mình ngu ngốc, lãng phí thanh xuân cùng tên vương bát đản kia dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thật sự là rất ngốc, rất xuẩn, rất không đáng giá.
Đường Thải Bình sau khi ly hôn cùng với cảm xúc nhiều năm tích tụ, cực kì không ổn định.
Mỗi lần gặp con trai đều nhịn không được mà khóc, nhịn không được lầm bầm mắng chồng cũ. Thân thích cùng hàng xóm cũng âm thầm nghị luận, nói cha Bùi Lâm mắt mù, không biết quý trọng người vợ đã cùng mình chịu khổ, cứ khăng khăng cưới một người đàn bà vì tiền mà phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Ông bà nội cũng là cả ngày lắc đầu thở dài.
Nhưng tất cả đều không thể cứu vãn được trái tim đã thay đổi của người đàn ông.
......
Vợ mới của cha Bùi họ Đào.
Khi Lần đầu gặp mặt, cha Bùi buộc Bùi Lâm phải gọi người phụ nữ này là mẹ.
Bùi Lâm khi ấy thà chết cũng không chịu gọi, thậm chí nhìn cũng không muốn nhìn người phụ nữ này.
Cha Bùi tức giận.
Phương thức biểu đạt sự tức giận của nhà giàu mới nổi chính là dùng thắt lưng, hung hăng đánh con trai.
Nhưng vô luận có bị đánh bao nhiêu cái Bùi Lâm đều thà chết cũng không khuất phục, cha Bùi tức giận luôn miệng mắng chửi thằng hỗn láo, không biết xấu hổ, tính tình ngang ngược y như mẹ nó, được, nó không nghe lời, vậy thì người nhà này cũng đừng quan tâm đến nó, cơm cũng đừng cho nó ăn, cứ để nó đói chết đi!
Ngược lại thì mẹ kế tính tình ôn hòa, luôn luôn khuyên can.
Dì Đào, người mẹ kế này sau khi vào cửa không chỉ không tác oai tác quái còn rất có kiên nhẫn.
Tuy rằng cả ngày đều bị Bùi Lâm xem thường, nhưng người phụ nữ này lại kiên định bày ra bộ dáng khoan dung "Mặc dù con trai có hiểu lầm với mình, nhưng dù sao mình cũng là người lớn, chỉ cần dùng tình cảm ấm áp thì sẽ có ngày cảm hóa được con trai." dì ấy không quan tâm tới hiềm khích trước đây mỗi ngày đều quan tâm Bùi Lâm, mặt nóng dán mông lạnh.
Mẹ ruột Bùi Lâm nghe vậy càng thêm tức giận.
Bà đỏ mắt nói với con trai, con là con của mẹ, ngàn vạn không thể để bị trúng viên đạn bọc đường của người đàn bà xấu xa kia! Cha con đã phản bội mẹ, con tuyệt đối không thể lại phản bội mẹ!
Bùi Lâm gật đầu.
Bé biết rõ, bé cũng không ngốc, những oan ức mà mẹ phải chịu bé đều biết, sao có thể bị những hư tình giả ý của người phụ nữ xấu xa kia mê hoặc?
Từ đó trở đi, lại qua thêm mấy năm. Bầu không khí trong ngôi nhà mái đỏ kia vẫn luôn xấu hổ mà lạnh nhạt.
Mặc kệ dì Đào có tươi cười chào đón, hèn mọn lấy lòng như thế nào, Bùi Lâm chung quy vẫn rất hờ hững với bà.
......
Lẽ ra, đàn ông trung niên lấy vợ mới đều sẽ thích lấy những người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp.
Nhưng cha Bùi Lâm không biết thế nào lại tìm người mẹ kế vừa không trẻ trung, cũng không xinh đẹp như mẹ Bùi Lâm.
Nếu nói mẹ Bùi Lâm rực rỡ như đóa hồng đỏ thì dì Đào nhiều lắm cũng chỉ như cây hoa nhài nhạt nhòa ủ rũ. Hơn nữa nàng còn mang theo một đứa con gái không biết cha mình là ai.
Con gái dì Đào rất nhanh cũng chuyển vào sống cùng, trở thành em kế của Bùi Lâm.
Em kế tên là Đào Tiểu Ninh
Đào Tiểu Ninh trắng trắng, mềm mềm, cũng thích lấy lòng người khác như mẹ bé.
Rõ ràng biết rằng Bùi Lâm không thích bé, vẫn nhiều lần không có chuyện gì mà bám dính lấy Bùi Lâm, mềm mại gọi "Anh".
Bùi Lâm chưa từng cho Đào Tiểu Ninh sắc mặt tốt. Đào Tiểu Ninh nhiều lần dính lấy Bùi Lâm không thành, nhiều lần ủy khuất thất vọng mà về, nhưng tới ngày hôm sau cả người giống như được thiết lập lại. Một chút cũng không mang thù, vẫn cười tủm tỉm thử dính lấy Bùi Lâm.
Bùi Lâm không thèm để ý, tiếp tục làm lơ bé.
Cha Bùi thấy vậy, giống như muốn bồi thường cho sự lạnh nhạt vô tình mà con trai mình tỏ ra, vì thế mấy năm nay ông đối đãi với mẹ kế và em kế Bùi lâm vô cùng tốt.
Trực tiếp coi cô bé như con ruột, như viên minh châu mà yêu thương.
Có một đoạn thời gian, ông còn cố ý khoe khoang việc mình cùng vợ và con kế một nhà ba người đi mua sắm, ngọt ngào đi du lịch, hoàn toàn bỏ qua đứa con trai ruột "không nghe lời".
Mẹ ruột Bùi Lâm, Đường Thải Bình biết chuyện chỉ càng thêm tức giận.
Tên đàn ông chó chết không thương con trai thì bà thương!
Tên đàn ông chó chết mua cho con gái kẻ khác đồ ăn ngon gì, bà sẽ đóng gói thành rương gửi đến nhà!
Tên đàn ông chó chết mua cho con gái kẻ khác quần áo mới, ông ta mua một bộ, bà sẽ mua mười bộ!
Sau khi Đường Thải Bình không tranh được quyền nuôi con với tên đàn ông chó chết kia, rút kinh nghiệm xương máu, vô luận như thế nào nhất định phải thay bản thân mình tranh khẩu khí.
Bà một lần nữa bắt đầu kinh doanh tiệm ăn vặt, muốn trở thành đối thủ cạnh tranh với chồng trước, bà thề 3 năm phải đánh bại chồng trước, 5 năm phải thu mua được chồng trước. Đến lúc đó, bà sẽ ngồi cười trên xe Ferrari, còn đôi cẩu nam nữ kia sẽ phải đi xe đạp, khóc vì phá sản!
Mà Bùi Lâm bên này lặng lẽ bắt đầu hăng hái đọc sách.
Đây là mẹ y dạy cho y.
Đường Thải Bình nói với y, Tiểu Lâm, hai mẹ con chúng ta nhất định không cúi đầu chịu thua tên đàn ông chó chết kia. Con cố gắng học tập, nói như thế nào thì con cũng là con trai duy nhất của người đàn ông chó chết kia, chỉ cần con đủ ưu tú, chắc chắn tên đàn ông kia sẽ tung tăng đến nịnh bợ con.
Tiểu Lâm, con phải vì bản thân mà tranh đấu, hai mẹ con mình đều phải tranh đấu!
......
Sau khi Bùi Lâm nỗ lực phấn đấu học tập, thành tích tăng rất nhanh. Không đến 1 học kì đã đứng vững gót chân trong số những người thuộc top đầu lớp.
Nhưng khi y muốn tiến thêm một bước, lại đụng phải vật cản.
Y vượt qua tất cả mọi người nhưng lại không thể vượt qua được nam sinh học cùng lớp tên Hoắc Tu Tuần.
Cho dù y nỗ lực đọc sách như thế nào, chăm chỉ ôn tập như thế nào, vĩnh viễn chỉ đứng thứ hai, vĩnh viễn bị Hoắc Tu Tuần đè đầu.
Hoắc Tu Tuần là một học sinh rất nổi tiếng trong trường y.
Nhưng không phải vì thành tích ưu tú, cũng không phải bởi vì vẻ ngoài xuất chúng mà bởi vì hắn có một ông bố là tội phạm giết người.....Năm đó bố hắn cầm dao bổ củi, tạo thành huyết án diệt môn trấn động một thời.
Sự kiện đó vô cùng nổi tiếng ở địa phương, một bức ảnh hiện trường vô cùng máu me, tạo thành bóng ma tâm lý cho rất nhiều người.
Hơn nữa tình tiết vụ án lại phức tạp thu hút nhiều ý kiến khác nhau, đến nay vẫn là chủ đề để người ta bàn tán lúc trà dư tửu hậu.
Con trai của tội phạm giết người, người ta tránh còn không kịp.
Chứ đừng nói tới có phụ huynh học sinh nào nguyện ý để con mình học cùng với con trai tội phạm giết người.
Từ sau khi biết thân thế của Hoắc Tu Tuần, đã có mấy vị phụ huynh liên kết lại với nhau kiến nghị lên hiệu trưởng nhà trường. Nhưng xét cho cùng thì trường tiểu học công lập này là giáo dục bắt buộc đăng kí tuyển sinh, tất nhiên hiệu trưởng không có tư cách vô duyên vô cớ buộc học sinh thôi học, huống hồ đây còn là một đứa bé có thành tích ưu tú lại không phạm sai lầm gì.
"Vì vậy, Lâm Vũ Kỳ và Đường Đường mới chuyển trường, ba tớ cũng muốn cho tớ chuyển trường."
"Ba tớ thì chưa nhắc đến việc chuyển trường nhưng ngày nào ông ấy cũng nhắc tớ phải tránh xa Hoắc Tu Tuần, không được chơi chung với nó."
"Hừ, lớp mình còn ai muốn chơi với nó nữa?"
"Đúng vậy, nó rất hung dữ, lần trước còn đánh vỡ đầu của Tiểu Béo..."
"Ông nội tớ nói người như Hoắc Tu Tuần có học giỏi cũng vô dụng, đều là kẻ mắc bệnh thần kinh giống như bố nó. Tương lai lớn lên cũng sẽ không tìm được việc làm, cũng không có ai dám gả cho nó."
"Xuỵt, nói nhỏ chút, cẩn thận Hoắc Tu Tuần nghe thấy sẽ đánh cậu!"
Sự kì thị và ác ý của trẻ con, từ trước đến nay đều không thèm che dấu.
Cho dù những ác ý đó chưa chắc đã xuất phát từ bản thân đứa trẻ mà hơn phân nửa là đến từ những lời nói của người lớn. Nhưng lại dẫn đến việc cả lớp cô lập Hoắc Tu Tuần rất nhiều năm.
Dần dà, Hoắc Tu Tuần càng ngày càng trở nên trầm mặc ít nói.
Cũng càng ngày càng quái gở, lạnh lùng, ánh mắt cũng sắc bén hung ác, cả người đều là gai nhọn. Vì thế càng không có ai muốn thân cận với hắn, liên quan đến những đồn đãi không tốt về hắn, ác ý và xa lánh càng ngày càng rõ ràng.
Trong ấn tượng của Bùi Lâm, y trái lại không có bài xích Hoắc Tu Tuần.
Không phải bởi vì y là người tốt, chủ yếu là vì năm ấy y cũng có rất nhiều phiền lòng, không có sức đâu mà đi nghị luận sau lưng người khác, cái gì mà "Sự tích tội phạm giết người", cái gì mà "con trai tội phạm giết người",vv....
Những năm ấy, bạn cùng lớp bao gồm cả giáo viên đều chắc chắn rằng trong nhà Bùi Lâm rất có tiền, xe đón xe đưa, tính cách lại cởi mở, thành tích tốt, khẳng định thuận buồm xuôi gió, vô ưu vô lo.
Còn sự bối dối khi phải đối mặt với mẹ và em kế mỗi khi y về đến nhà, cùng với việc tuổi còn nhỏ đã phải chịu đựng những cảm xúc tiêu cực từ mẹ ruột thì không một ai hay biết.
Cũng may, bản thân Bùi Lâm đều có thể chịu đựng được những điều này.
Đoạn thời gian cô độc lúc nhỏ không có bố mẹ kề bên, đã tạo nên một Bùi Lâm có sự nhẫn nại chịu đựng khác xa so với bạn cùng lứa.
Y thậm chí vô sư tự thông, học được cách chuyển dời sự chú ý... đối với những việc nghĩ không ra thì y sẽ không nghĩ nữa.
Một lòng một dạ nỗ lực học tập, học mệt rồi thì đi ngủ.
Những năm ấy, trong đầu Bùi Lâm ngoại trừ việc học thì không còn gì cả.
Chỉ là trong hồi ức liên quan đến việc học khó tránh khỏi có những hồi ức liên quan đến Hoắc Tu Tuần.
Bùi Lâm còn nhớ mang máng năm 11, 12 tuổi, có một đoạn thời gian khi Hoắc Tu Tuần đi học không biết tại sao gương mặt luôn có vết bầm xanh tím, sau đó, hắn còn nằm viện, bàn học cũng để trống một khoảng thời gian.
Vô số lời đồn xuất hiện, cái gì cũng có. Bùi Lâm đã không còn nhớ rõ.
Chỉ nhớ rất lâu sau đó, Hoắc Tu Tuần cuối cùng cũng đi học lại, nam sinh bình tĩnh, gương mặt vô cảm, cánh tay được treo vào cổ, dùng tay trái làm bài thi.
Thời điểm đó là vào mùa đông, rất khó để nhìn thấy mặt trời.
Ánh mặt trời chiếu lên sườn mặt Hoắc Tu Tuần, khiến cho mái tóc vốn đã sáng màu của Hoắc Tu Tuần chuyển sang màu vàng kim.
Trên gương mặt ngây ngô tuấn mỹ của hắn có chút mệt mỏi, hắn cắn răng, chật vật dùng tay trái làm bài, giống như con thú rơi vào tuyệt cảnh. Quần áo đơn bạc, chữ viết xiêu vẹo, ngón tay bị đông lạnh đỏ bừng nứt nẻ.
Rất nhanh đã có kết quả thi.
Hoắc Tu Tuần vì bị thương mà nghỉ học rất lâu, lần này vẫn đứng thứ nhất như cũ. Bùi Lâm vẫn là vạn năm lão nhị.