Tạ Quân Lẫm nắm kiếm trong tay, thân thể nhẹ phiêu chuyển động, kiếm và người như hòa làm một, một khác khó thể miêu tả nổi.
Nguồn năng lượng ấm áp ôn nhuận hòa với linh lực của hắn mang màu lam bạc, từng chút chút khiến ma khí hoảng sợ mà rút lui.
Cả đại lúc lần đầu tiên chứng kiến, bầu trời bị chia cắt làm hai mảng, một bên đêm ngòm u tối đầy máu, một bên chói lọi đến kinh người, vầng sáng rực rỡ ấm áp nối lại dòng chảy tự nhiên.
Mọi sự sống giống như được hồi sinh, vạn vật sinh sôi nảy nở.
Những tu sĩ bị thương cảm cũng dần cảm thấy miệng vết thương khép lại một cách thần kì, dưới tia sáng họ cảm nhận được cơ thể như được thoát thai đổi thịt vậy.
- Không, không thể, sức mạnh của ta là tuyệt đối, sao lại có thể như vậy cơ chứ!!!
Tư Khải Địch bị chém đứt nguyên cánh tay, ma khí phản phệ ăn mòn vào thân thể hắn khiến hắn đâu đớn kinh khủng muốn phát điên. - Dừng lại được rồi!
Tư Khải Địch quỳ gục xuống, tay trái ôm lấy cánh tay phải vẫn còn đang nhỏ máu tong tong.
Tạ Quân Lẫm nâng kiếm, mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ Tư Khải Địch.
Tư Khải Địch gục đầu xuống, mái tóc đỏ bị cắt lung tung rối bù chật vật, không còn nhận ra bộ dáng điên cuồng trước đó.
- Không, không thể như thế được, không thể...
Lần đầu tiên hắn cảm thấy cảm giác sợ hãi, nó như đang nuốt chửng hắn vậy, tâm trí hắn một mảng hồ đồ.
Hắn nhảy vồ lấy Tạ Quân Lẫm nhưng bị Tạ Quân Lẫm một kiếm chém đứt tay còn lại.
Tư Khải Địch giống như mất cảm giác đau, hắn vẫn tiếp tục tiến tới Tạ Quân Lẫm.
Tạ Quân Lẫm sắc mặt trắng bệch, kiếm một đường đâm xuyên qua cơ thể Tư Khải Địch.
- Ha ha, ngươi là một phần trong ta, ta chết ngươi cũng đừng hòng sống!!! Tư Khải Địch hoàn toàn gục xuống, thân xác già đi nhanh chóng bị gió cuốn đi không thấy tung tích.
Tạ Quân Lẫm ngồi bệt dưới đất, sau lưng đã thấm đẫm mồ hôi, cảm giác đau nhức trong thức hải nhói lên một cái rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
Thanh kiếm trong tay lúc này khẽ chuyển từng chút biến thành một hình dáng bị bao phủ bởi ánh sáng màu vàng kim, không quá chói mắt, vô cùng ấm áp.
Hai bàn tay khẽ nâng mặt hắn lên khiến hắn nhìn thẳng vào cậu.
- Tạ sư huynh.
Giọng nói mềm nhẹ mang theo tín nhiệm mới một chút gì đó làm nũng khiến hắn an tâm đến lạ.
Tâm thái căng thẳng cũng nhẹ buông lỏng, để cậu áp trán mình lên trán cậu.
Mùi thơm hoa ưu đàm như một liều thuốc khiến hắn muốn hãm sâu vào.
Tiếng la hét ở thức hải ngày một rõ ràng.
- Ngươi không thể tiêu diệt ta, ngươi không có khả năng, không thể aaaaaaa. Tiếng hét hoàn toàn biến mất, hắn cũng cảm nhận được bàn tay kia rời đi, hắn cường mở mắt thì một lần nữa bị che lại.
Cảm xúc mềm mại trên môi, hương thơm nhè nhẹ quẩn quoanh chóp mũi hắn khiến tim hắn đánh cái " thịch".
- Chúng ta làm được rồi.
Ấm thanh nhẹ nhàng phát ra bên tai hắn, hơi thở ấm áp phả vào cổ hắn.
- Ừ, đã làm được.
Hắn nắm lấy bàn tay người kia kéo xuống khiến hắn cứng đờ lại.
Nửa khuôn mặt người kia đang dần tan biến khiến hắn hoảng hốt.
- Đệ...đệ làm sao...làm sao..la..lại như vậy?
Hắn cố gáng níu kéo, phủ bàn tay mình lên phần đang dần tan biến nhưng vẫn không ngăn lại được.
Thẩm Vân Tiêu nắm lấy tay hắn lắc đầu, áp bàn tay của hắn lên mặt mình.
- Không sao, sẽ không sao đâu, đệ sẽ luôn bên cạnh huynh.
Nụ cười ấm áp khiến hắn xảm thấy chết lặng, tiếng nói nghẹn đắng trong cổ họng không thốt nên lời, hốc mắt đỏ lên đầu chua xót, nước mắt không tự chủ được mà lăn dài. - Đừng khóc, ta yêu huynh.
Hắn ngẩn người, cảm giác đau đớn trong tim càng lớn hơn.
Hắn nên trách mình biểu hiện tình cảm của hắn quá mức nhạt nhòa hay nên trách mình đã quá ngư ngốc mà bỏ lỡ đệ ấy nữa.
Chỉ có thể ôm cậu, muốn cậu hòa vào với mình, sẽ không rời đi nữa.
- Đừng rời đi được không, ta còn chưa đền bù cho đệ, còn chưa nấu ăn cùng đệ, chưa dắt đệ đi ngao du thiên hạ, chưa...ta yêu đệ.
Thân ảnh màu vàng lặng lẽ biến mất, một câu cuối cùng cũng chẳng thể nói cho người kia nghe được, hắn thật vô dụng!
- Đệ lại bỏ lại ta một lần nữa.
Hắn ôm tấm ngọc bội trong tay, hình dáng thường thường chất ngọc tinh khiết quý giá khắc một chứ Lẫm như đánh sâu vào lòng hắn.
Thẩm Vân Tiêu tỉnh lại trong không gian đen tối, trước mắt là một cây cầu dài, trên cầu không có lấy một ai cả, phía dưới cầu là một dòng sông soi mình xuống không thể nhận được hình ảnh ngược của bản thân. Cậu thẫn thờ bước qua cầu, bên kia là một thành nhỏ, khắp nơi mới bắt đầu có tiếng nói chuyện, tiếng trả giá nhộn nhịp đầy sức sống.
Từng mảng kí ức như ráp lại hiện ra trong kí ức cậu, cậu rảo bước đi đến một nơi quen thuộc.
- Thẩm Vân Duệ, con được lắm, còn dám bỏ chạy, lần này ta sẽ không tha cho con, con đứng lại đó cho ta.
Tiếng nữ nhân la hết giận dữ truyền ra, tiếp đó là một đứa trẻ khoảng hơn mười tuổi chạy ra, không quên quay lại elf lưỡi với nữ nhân đằng sau.
- Con đứng lại mới như đó.
Do không để ý mà tông sầm vào người cậu, cả hai ngã sõng trên đất.
- Được lắm, còn dám lè lưỡi với ta, con chết chắc.
Nữ nhân cầm cây chổi lông gà, bộ dáng hung dữ nhưng trong mắt lại toát ra vừa buồn cười vừa bất lực xách lỗ tai đứa trẻ lên.
- Chừa cái tật đi không nhìn trước ngó sau, lần này va phải người ta, con... Nữ nhân cười vui sướиɠ quay qua nhìn cậu liền cả người cứng ngắc.
- Nương.
Cậu nghẹn ngào cất tiếng nói.
- Tiêu Nhi.
Nữ nhân ngỡ ngàng, hai hàng nước mắt cứ thế mà lăn dài xuống, nàng hung hăng cầm lấy cây chổi lông gà trong tay mà mắng.
- Được lắm, tiểu tử nhà con, lại còn dám đặt chân xuống đây, sống cũng không biết sống an phận sao, để ta chết rồi cũng phải lo lắng, con muốn ta từ chết sao.
Cậu bị nàng đánh không đau nhưng nước mắt nghẹn lại mà ôm lấy nàng.
Nàng cũng ôm lấy cậu mà khóc nức nở.
- Tiểu tử chết tiệt nhà con, xuống đây làm gì cơ chứ, cút về chỗ con, đừng có ở đây làm phiền ta.
Cậu mặc nàng chửi, ôm lấy nàng, cả cơ thể như mất đà, tất cả ủy khuất như lũ theo nước mắt mà òa ra.
- Nương, con rất nhớ người, rất nhớ người hức!
Cậu bị một bàn tay nhỏ túm áo ra sức kéo. - Đại ca, nam nữ thụ thụ bất thân, người đừng có ôm mẹ ta nữa, nếu không cha ta sẽ nổi giận đó.
Đứa bé phồng má ra sức mà kéo áo cậu.
- ha ha ha ha.
Cậu nhìn đứa bé, không nhịn được mà bật cười.
- Thẩm Vân Duệ, đây là đại ca con, Thẩm Vân Tiêu.
Thẩm Vân Duệ mặt nhân như trái táo tàu khinh bỉ nhìn cậu, hình tượng ca ca của hắn đâu phải cái tên mít ướt này.
Thẩm Vân Tiêu: Cái biểu cảm này là có ý kiến gì đây?