Hắn cứ đi một nước, quân cờ đen sẽ lập tức dồn ép hắn khiến hắn đi vào ngõ cụt.
Một bàn cờ bị chặn tất cả các lối, mỗi nước đi đều là một cửa cụt.
Tạ Quân Lẫm xoa nắn mi tâm, bên trong cấm địa thời gian không hề thay đổi, bầu trời luôn là ban ngày khiến hắn xàng lo về tình hình bên ngoài kia hơn.
Mày hắn nhăn lại khó chịu vô cùng, cơ thể bắt đầu không chống lại được cầm giác mệt mỏi, cũng là thứ duy nhất xác định thời gian của hắn.
- hửm?!
Một mùi hương nhè nhẹ theo từng cơn giờ dập dìu thoáng qua nơi chíp mũi nhưng lập tức thu hút được sự chú ý của hắn.
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, mọi thứ đều như lúc mới bước vào nhưng đó mới là điểm kì lạ của nơi này.
Vậy mà hắn không nghĩ tới, những bông hoa ở đây nhìn qua có vẻ lộn xộn nhưng chú ý quan sát một chút sẽ lập tức nhìn ta điểm khác lạ. Những bông hoa mọc xen kẽ nhau mang một lời gợi ý riêng, vậy mà lại là cả một đại trận khổng lồ chỉ để nuôi dưỡng một cánh đồng hoa!!
Hắn kinh ngạc phân tích từng nơi một không dám bỏ sót một chi tiết nhỏ nào, cuối cùng mọi sự chú ý đều dồn hoàn toàn vào bàn cờ.
Vậy mà nó vốn không phải cờ vây.
Hắn tiếp tục đi, so với hướng đi ban đầu chính là không có một chút quy luật gì cả.
Quân đen đi đến đâu hắn liền bước theo tạo nên đường đi khác chứ không phải chặn lối vốn dĩ của quân đen.
Dần dần, cả bàn cờ hợp lại thành một kí hiệu của tông.
Trận pháp rung động, những bông hoa vốn đang tươi tốt dần héo úa rồi hóa thành bột mịn lộ ra thứ chúng che dấu.
Hắn men theo bậc thang xoáy đi thẳng xuống phía dưới, số bậc thang không dài lắm nhưng lại có rất nhiều cánh cửa đóng chặt. Hắn kiên nhẫn mở từng căn một, căn thì là linh khí, căn thì bùa chú, căn lại là linh thạch,...rất nhiều thứ li h tinh hắn không kể hết được.
Cánh cửa cuối cùng cúng đã được mở ra, bên trong không có cái gì ngoại trừ một cuốn sách rách nát và một thanh linh kiếm đen tuyền nằm dưới mặt đất.
Hắn cầm lên tỉ mỉ cẩn thận vô cùng, lớp bụi giày đặc được phủi đi.
Tên cuốn sách không có, bên trong là những ghi chép cẩn thận về những gì tâm đắc nhất trong cuộc sống, cuối cùng tổng hợp lại trong một bộ pháp.
Nhìn thoáng qua có vẻ như không hợp lí nhưng nhìn kia có thể khiến người ta giật mình.
Bộ pháp liền mạch không chừa ra bất kì kẽ hở nào, linh lực giải phóng được tận dụng tối đa, tay là lưỡi kiếm, cả thân thể chính là một thanh kiếm dắc nhọn, một trường thương linh hoạt đến bất ngờ. Trang cuối cùng cuốn sách có lẽ là phần vị ăn mòn nhiều nhất nhưng không giấu đi được nên chữ phóng khoáng.
" Dùng tâm làm chất dẫn, dùng linh khí làm động lực, chúc ngươi thành công, người kế nhiệm của ta".
- Ta nhất đính sẽ ghi nhớ lời dạn của ngài.
Bên trong cấm địa được thiết lập trận pháp nên dù đã trôi qua mười năm rồi nhưng bên ngoài mới chỉ có một tuần.
Những nơi từng được linh khí bao phủ xinh đẹp tươi tốt giờ đều trở thành cát bụi.
Đám ma vật không buông tha cho bất kì ngõ ngách nào, chúng xâm lấn nhanh chóng, khắp nơi là một biển xác mênh mông, sinh vật không thể nào phát triển nổi.
Nói nào cũng tràn ngập oán khí, ma khí tích tụ hưng thịnh mà quất khởi.
Lam Đình tông trụ được đến bây giờ không thể không nói là kì tích trong số kì tích.
Số lần ma vật hỏi thăm trong ngày liên tục, tuy có trận pháp bảo vệ nhưng mọi người vẫn luôn mớm nớp lo sợ một ngày kia nếu hết năng lượng, chắc chắn họ sẽ là người tiếp theo phải chết. - Rẹt!
Tiếng động phát ra trong không gian, một cánh cửa nhỏ dần dần được mở ra lớn vừa đủ bằng chiều cao của con người liền dừng lại.
Bên trong bước ra hai người trùm áo đen, một trước một sau thong thả bước đến tiền viện.
Hai người thong thả bước đi, số người tuy đông nhưng cũng đã sớm nhận biết mặt nhau rồi, tự nhiên xuất hiện người lạ lập tức liền dựng lên hàng rào chắn.
Động tĩnh của hai người gây ra một trận hỗn loạn, xung quang đám người cảnh giác xôn xao lên từng đợt cầm vũ khí vây quanh hai người.
- Hai người là ai?
Thẩm Vân Tiêu cởi mũ, cả người bình tĩnh.
- Ta cần gặp tiền trưởng giáo.
Những người chứng kiến sự tàn phá của cậu thật sự là khϊếp sợ, lại không nghĩ sau khi bị thương nhue vậy cậu lại vẫn có thể không chút thương tổn gì đứng ở đây. Mấy người đánh mắt về phía sau Thẩm Vân Tiêu đành để người đi hỏi.
- Thẩm...Thẩm Vân Tiêu?!?!!?
Ngải Tắc Trạch kinh ngạc nhìn cậu, cả người xúc động đến muốn khóc luôn rồi.
Hắn chạy đến ôm chầm lấy cậu, cánh tay vòng qua cổ cậu, cả người dính chặt đến òa khóc.
- Aaaa, ngươi thật quá đáng, bình an cũng không báo lão tử một tiếng khiến ta một hồi đau xót không thể nguôi, bây giờ xuất hiện ở đây rồi ngươi đừng hòng mất tích thêm lân nữa.
Thẩm Vân Tiêu bình tĩnh đẩy Ngải Tắc Trạch ra, ánh mắt lạnh một chút tiếc nuối bị giấu nhẹm hoàn toàn che lấp bằng sự xa lạ ngăn cách.
- Hình như cậu nhầm tôi với ai thì phải, tôi là Nhiên, mong cậu đừng nhầm lẫn.
Nói rồi cũng không để ý đến gương mặt ngây ngốc, đầy đau xót của Ngải Tắc Trạch mà bước thẳng về trước, không dám quay đầu lại dù chỉ một chút.