- Chủ nhân, chủ nhân, Phàn ca ca bao giờ mới tới đây vậy? Nếu là huynh ấy nhất định sẽ đứng đầu cái bảng thanh phong gì đó cho coi.
Vũ Ngọc vừa ăn cá nướng vừa lẩm bẩm, thích thú đến nỗi cả tai lẫn đuôi cũng phải lòi ra ngoài.
Cái tai trắng muốt rung rinh, những sợi tơ mềm mại thật khiến người ta không cưỡng lại được.
- Chủ nhân, không được sờ tai ta, tai với đuôi chỉ để dành cho Phàn ca ca thôi.
Cái tay của Thẩm Vân Tiêu đưa ra trong không trung khựng lại, ánh mắt thèm thuồng vẫn phóng đến không thể lơ đi.
- A Ngọc lớn rồi, trong đầu chỉ có Phàn ca ca, sớm đã không còn nhớ chủ nhân đây nữa rồi.
Thẩm Vân Tiêu nâng khắn chấm những giọt nước mắt không tồn tại.
Cả một buổi chiều ngủ đã rồi đến tối không ngủ được, cậu chỉ có thể đi chọc ghẹo A Ngọc cho đỡ buồn thôi. A Hoàng với A Nương quá nghiêm túc, cậu chỉ có thể tìm đến tiểu cô nương này chơi cho đỡ buồn vậy.
Thẩm Vân Tiêu đang cao hứng bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt thâm trầm nhìn qua một góc tối nào đó.
- A Ngọc, trở về nghỉ ngơi đi.
- Nhưng...
Vốn là Á thú mang một nửa dòng máu thú nên cô càng nhạy cảm với mùi nguy hiểm hơn ai hết.
- Trở về, đừng nói mọi người biết.
Thấy thái độ nghiêm túc của Thẩm Vân Tiêu, A Ngọc cũng không dám nói thêm câu nào, một đường bay thẳng về trạch viện.
- Ra đi.
Lúc này người núp trong bóng tối cũng đi ra, ánh mắt hắn tràn ngập nét cười điên rồ như nhìn món đồ chơi thú vị vậy.
Tấm áo choàng được rũ bỏ để lộ cái mặt nạ mà đến chết Thẩm Vân Tiêu cũng không thể quên được, màu tóc đỏ rực như máu trong bóng đêm lại hiện lên màu càng trầm hơn không khỏi khiến lòng người rét run. - Ai da,bảo bối, ngươi chơi đủ chưa, đến lúc trở về rồi.
Tư Khải Địch một bộ cà lơ cà phất, giọng nói lúc cao lúc thấp đầy ý tứ đùa bỡn.
Thẩm Vân Tiêu yên lặng, sắc mặt sớm không thể tốt nổi.
Cậu cảm nhận được thứ đó đang rục rịch trong cơ thể mình, toàn thân đau buốt, lúc nóng lúc lạnh, vô cùng khổ sở, mồ hôi đầm đìa thấm ướt sạch lưng áo.
Nếu không phải cậu đã sớm không còn dùng kinh mạch để hấp thu linh khí thì bây giờ kinh mạch của cậu đã sớm nổ tung rồi.
Cậu không phải chưa từng tìm cách khử cổ trùng này nhưng dù có tìm thế nào cũng không thể giải được nó, đến lúc Tư Khải Địch tìm thấy cậu, cậu càng là chắc chắn hơn.
- Không cần phải giải, nó chính là thành phẩm mới nhất được nuôi dưỡng hoàn toàn trong máu của ta, trừ khi ta chết, còn không nghĩ cũng đừng nghĩ giải được nó. Tư Khải Địch nói ra câu nói tưởng là lời nói bâng quơ nhưng cậu biết hắn nói thật, hắn để lộ điều này cho cậu biết vì hắn biết chắc cậu không có khả năng gϊếŧ chết hắn.
- Tìm ta có việc gì?
- Ai da, thật lạnh lùng quá mà, mới không gặp 300 năm đã lạnh lùng với ta như vậy, người ta đến chỉ để nhắc nhở ngươi đừng sử dụng cái công pháp đó thôi mà, thật quá đáng.
Cậu biết, Tư Khải Địch tìm được cậu, đồng nghĩa với việc biết trước được toàn bộ hoạt động của cậu, ngay cả cái bí mật cậu dùng cả ngàn năm để che giấu vẫn là không thể giấu nổi.
- Biết.
Thẩm Vân Tiêu phất tay áo rời đi, bóng người đó cũng lập tức biến mất.
Sáng hôm sau, Thẩm Vân Tiêu ôm tâm tình phức tạp có mặt tại đại sảnh, mấy vị trưởng môn khác cũng đã sớm có mặt.
- Mời. Tạ Quân Lẫm ở ghế đầu tiên ra dấu mời ngồi, Thẩm Vân Tiêu theo đó mà ngồi ngay cạnh hắn.
- Hắc vực càng lúc càng tùy ý mở rộng địa bàn ở khắp mọi nơi, kết giới lúc trước được lập ra cũng sớm đã không thể trụ nổi, chúng ta cần nhanh chóng khắc phục, nếu không lực lượng của Hắc vực tràn ra ngoài sẽ khiến toàn bộ đại lục chìm trong biển máu.
Một vị trưởng môn đứng dậy nói, làm mọi người cũng sôi nổi đồng tình theo.
Kế hoạch tác chiến đã sớm lập ra, bây giờ họp ở nơi này cũng chỉ để thu hút thêm lực lượng.
Sau khi thống nhất ý kiến hoàn chỉnh, các vị trưởng môn của các phái nhỏ cũng nhanh chóng ra về.
Bên trong đại sảnh cũng chỉ còn lại bốn người, cậu, Tạ Quân Lẫm, Trác đại gia chủ, Ngải Tắc Huy, chủ nhân của Hạo U Cốc sẽ chịu trách nhiệm về mặt chữa thương nên không tham gia chiến đấu. Một mặt khác những người còn lại ở đây không ít thì nhiều cũng đã biết trước mục đích của cuộc hội họp này.
- Mọi người cũng biết, Hắc vực đã sớm thu thập đủ toàn bộ bảo vật của các tông môn, việc này vô cùng nghiêm trọng, có thể dẫn tới toàn bộ đại lục bị diệt vong.
- Tuy nhiên, theo như thông tin ta nhận được, Năm bảo vật vẫn còn thiếu một cái, việc này tạo điều kiện không nhỏ cho chúng ta tấn công vào Hắc Vực.
Thẩm Vân Tiêu tham gia cuộc họp, cả một đường không nói một câu nào.
- Lâu chủ các hạ, ngài có thêm ý kiến gì không?
Thẩm Vân Tiêu bị hỏi giật mình, trầm tĩnh đều đều nói.
- Nếu chỉ đơn giản như thế mà muốn tiêu diệt Bắc Vực rất khó, chưa kể đến, tròn trường hợp ngoại lệ, huyết ma thượng cổ có thể được hồi sinh càng là không thể đơn thuần sử dụng vũ lực như vậy được. Vì đã từng một lần dồn cả một đoàn quân về lại Hắc Vực chỉ bằng một tòa lâu nhỏ, đã vậy lại còn trấn giữ nơi cả một cố gia bị phá hủy nên lời nói của cậu có sức nặng hơn rất nhiều.
- Muốn đánh vào tuyến chủ của Bắc Vực mà không làm tổn thương kết giới cũng chỉ có thể nhờ đến các vị đại sư lập ra một kết giới giả.
- Kết giới giả? Không phải lập thế sẽ...
Trác Đại giật mình, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra.
- Đúng vậy, chính là không thể ra cũng chẳng thể vào, điều này hạn chế rất lớn.
- Chưa kể đến việc các đệ tử chưa quen sống trong môi trường ma khí dày đặc, linh lực cực loãng thì việc chúng ta xông vào hang cọp không khác gì đưa miếng thịt béo cho bọn chính cả.
Ngải Tắc Huy khẽ xoa cằm lên tiếng.
- bên ngoài sẽ được phòng với các Tụ Liễn sẵn sàng bắn chết bất cứ đoàn ma vật nào trên diện rộng, khu vực ảnh hưởng cũng sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Tạ Quân Lẫm chỉ lên tấm bản đồ nơi tập trung phía trung Hắc Vực.
- Nơi này là nói lúc trước phong ấn Thượng cổ Hắc Vương và bầy tôi của hắn, tuy phong ấn được người nhưng số ma khí dầy đặc vẫn không thể nhốt trọn hoàn toàn, theo sự yếu dần của phong ấn mà thoát ra, nếu không nhanh chóng hành động chắc chắn sẽ không thể trụ được nữa.
Mỗi người ở đây dù ít dù nhiều cũng đã đặt chân vào Hắc Vực một lần, thảm cảnh như vậy quả thật khiến người ta hãi hùng không muốn nhìn lần thứ hai.
Bên phía Hắc Vực càng là không yên lặng ngư vẻ bề ngoài, nơi kết giới mòng nhất đang bị vô số ma vật tụ điểm, ánh mắt thèm khát muốn sông ra bên ngoài huyết tẩy thỏa mãn mong muốn của bọn chúng.