Phái đoàn của Lam Đình tông trở về tông môn phân chia lực lượng bảo vệ trên dưới Cố gia, vừa phòng "Thẩm Vân Tiêu " đi vào vừa phòng Hắc Vực có nhưng hành động không thể đoán trước.
Trước hôm trở về, một con hạc giấy thầm lặng bay vào phòng Tạ Quân Lẫm, hắn mở ra đọc, khuôn mặt bất biến nhưng ánh mắt lại thoáng dao động, lá thư đọc xong liền tan thành gió bụi theo cơn gió tuyết lạnh lẽo bay ra ngoài cửa sổ.
Bên Thẩm Vân Tiêu, cậu vừa tỉnh dậy với cái gay đau đến chết lặng.
Cậu chỉ còn nhớ tối hôm đó cậu cảm nhận được có người lẻn vào phòng mình nhưng chưa kịp phản ứng gì đã bị hắn đánh gục mất ý thức, đến khi tỉnh lại đã xuất hiện ở chỗ này.
Không gian âm u một màu đen đầy bất an, theo bản năng tìm kiếm ánh sáng, cậu tấn công loạn xạ khiến nơi cậu đang đứng rung lên. Sau bao phen tốn công tốn sức cuối cùng thì cũng có chút ánh sáng.
Đột ngột tiếp xúc với ánh sáng làm mắt cậu không thích nghi được, cậu nheo mắt lại, lấy tay cản bớt một phần ánh sáng.
Đến khi bớt sáng, đối mặt với cậu là một rừng cây xanh um...trông có vẻ quen...
Đi theo trí nhớ, từ đằng xa cậu bắt đầu nghe thấy tiếng nói chuyện xì xào.
- Hắn...ma tộc...
Từ ngữ không rõ lắm, cậu liền chạy theo hướng đó, vừa đến trước mặt liền nhận ra suy nghĩ của mình không sai, đây là Lam Đình tông.
Hai người trước mắt thấy cậu liền dựng lên một tầng cảnh giác, đôi mắt tràn đầy sát khi nhìn cậu.
Một tiếng " bùm" pháo linh lực được bắn lên không trung nổ một tiếng vang dội báo hiện trường hợp nguy cấp.
Hai đệ tử trước mặt cũng không để cậu kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã lao lên tấn công. Thẩm Vân Tiêu ngỡ ngàng nhanh chóng vừa tránh né vừa giải thích. - Ta là Thẩm Vân Tiêu, đệ tử Lam Đình tông, các người không nhận ra ta?
Nhận lại là một câu nói càng làm cậu không hiểu:
- Không dám, Vương hậu ngài đây vẫn nên làm tròn chức vương hậu của ngài đi, ngài cũng nên trả lại Lam Đình tông chúng ta Mộc tinh đao đi!
Hai người cười khinh vẫn tiếp tục tấn công liến tiếp về phía cậu.
- Ha, hóa ra Vương hậu là người ăn không nói có, bọn ta cũng không khách khí.
Nói rồi thế tiến công càng lúc càng mạnh mẽ hơn kéo theo một đám người chạy lại khiến cậu trụ không nổi, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ngày sau đó như cọng rơm cứu mạng.
- Tạ sư huynh?
Tạ Quân Lẫm chảng mấy chốc cũng lao đến cứu cánh cho mấy đệ tử khác, Thẩm Vân Tiêu buộc phải vẫn dụng linh lực nhưng thoát ra lại là ma khí nồng đậm tiến đánh về phía Tạ Quân Lẫm. Tạ Quân Lẫm né tránh lại liên tiếp tiến công nhưng thế quái nào cậu vẫn chưa hề rơi vào thế hạ phong.
Từng đường kiếm của Tạ Quân Lẫm sắc lẹm nhằm vào những điểm yếu trên người cậu, đôi mắt lạnh lẽo đến cũng cực khiến cậu trống rỗng.
Cậu chưa từng nhìn thấy một Tạ Quân Lẫm như vậy bao giờ.
Thẩm Vân Tiêu cảm thấy thân mình như bị vật gì điều khiển, từ né tránh đòn tấn công của Tạ Quân Lẫm chuyển sang tấn công.
Lưỡi đao lướt trong không khí đâm xuyên qua vật thế ngọt vô cùng, máu bắn tung lên mặt khiến ai cũng phải ngỡ ngàng.
Thẩm Vân Tiêu cứng người, thanh đao không biết cậu cầm trên tay từ lúc nào nhưng chính tay cậu lại lấy nó đam xuyên qua ngực Tạ Quân Lẫm.
Mấy đệ tử khác thấy vậy nhanh chóng đỡ lấy Tạ Quân Lẫm, tiếng chửi bới chói tai cậu cũng không nghe lọt, cứ vậy để mấy đệ tử khác chói lại nhốt vào Cấm địa. Thẩm Vân Tiêu lại một lần nữa ở trong bóng đếm tối mịt, toàn bộ không gian xung quanh tràn ngập mùi ẩm mốc khó chịu, tiếng nước tích tích nhỏ giọt xuống nền đá thanh thúy.
Hai tay hai chân của cậu bị Xích Linh tỏa khóa chặt, không chỉ thân thể bị gò bó mà đến cả linh hồn cậu cũng bị khóa đến khó thở.
Linh lực bị khóa lại hoàn toàn khiến toàn thân nặng nề, mọi giác quan như bị khóa kín lại trong một cái hôp, vừa chật hẹp, vừa âm u.
Không biết qua bao lâu, thân thể không còn linh lực bắt đầu có cảm giác đói lại nhưng cậu cũng không hề quan tâm, tiếng chốt khóa cửa mở ra lạch cạch vang vọng.
- Đứng lên ra ngoài.
Thẩm Vân Tiêu bị xách lên, hai chân chập chững lảo đảo, toàn thân như bị vắt kiệt sức lúc, tưng bước đi nặng nề té ngã xuống đất.
- A.
Vừa ngã xuống đất, chân cậu liền bị dẫm mạnh, cảm giác đau đớn, buốt đến tận xương làm cậu hiểu được xương chân đã hoàn toàn bị gãy. - Vương hậu ngài cũng không ngờ có ngày rơi vào bước đường này a.
Tên kia mở lời châm chọc, chân vẫn không ngừng day nghiến khiến bắp chăn te liệt đến mất cảm giác.
- Các ngươi mở mồm ra một vương hậu, hai vương hậu, ta không phải vương hậu, là là Thẩm Vân Tiêu, đệ tử Lam Đình tông.
Tên kia cười lạnh, ánh mắt sắc lẹm.
- Ha, ngài làm ra bằng đấy việc mà nghĩ mình vẫn còn là đệ tử của Lam Đình tông được hay sao?
Tên kia cũng không tha cho cậu, một chân còn lại cũng bị dẫm đến gãy, đau đớn khiến mồ hôi lạnh chảy khắp đầu cậu, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc.