Không biết trải qua thời gian bao lâu thì tỉnh lại, chỉ biết khi tỉnh lại trước mắt đen ngòm, từng cơn đau nhức từ chân trái truyền lên làm cậu hút khi lạnh, có vẻ như bị gãy chân rồi.
Cậu vội tìm kiếm Tạ Quân Lẫm, ngay khi rơi xuống, Tạ Quân Lẫm đã ôm cậu vào lòng, che trở cho cậu.
- Tạ sư huynh?
Cậu vừa lo vừa sợ tìm kiếm xung quanh, linh lực cũng quay lại một phần nên có vẻ giúp ích hơn không ít.
Dùng linh lực đốt lên một anh lửa nhỏ để soi sáng, liền thấy Tạ Quân Lẫm nằm bên cạnh mạch nước nhỏ, cả người bê bết máu, không ngờ dù đã dựng lên tấm phòng ngự vẫn không cản được hoàn toàn.
May mắn là hơi thở của Tạ Quân Lẫm vẫn ổn định, vừa nghĩ vậy vừa kiểm tra xung quanh liền phát hiện vai trái của Tạ Quân Lẫm cắm một nhánh cây nhọn hoắt, là nơi vết thương nghiêm trọng nhất. Cậu luống cuống không biết nên làm gì chỉ có thể dùng số linh lực ít ỏi phong bế lại miệng vết thương, cũng không thể để Tạ Quân Lẫm nằm đây, vội cởϊ áσ ngoài làm lót đặt dưới thân Tạ Quân Lẫm.
Vận dụng toàn bộ tế bào não tìm kiếm thảo dược xung quanh, may mắn là mấy thảo dược cơ bản đều có đủ, nếu không có mười cậu ở đây cũng không biết phải làm gì nữa.
- Tạ sư huynh, xin lỗi.
Thẩm Vân Tiêu nắm lấy nhánh cây dùng linh lực cẩn thận ngăn cách miệng vết thương tránh ma sát.
Cậu vừa làm vừa quan sát sắc mặt Tạ Quân Lẫm, cậu cẩn thận làm liền mạch nhưng vẫn không tránh khỏi trúc trắc.
Sắc mặt Tạ Quân Lẫm trắng bệch do mất máu, hai hàng lông mày cau chặt lại, mồ hôi vã ra hai bên thái dương, đôi môi có phần khô khốc.
Rút được nhánh cây ra khiến cậu thở phào một hơi, hai bàn tay vẫn run rẩy lấy sạch những vụn gỗ, lấy nước rửa sơ qua rồi mới đắp dược đã nghiền đắp lên, xé một bên ray áo băng bó cẩn thận. Làm xong sắc mặt của cậu trông cũng chả khá hơn chút nào, hao phí linh lực quá độ khiến đan điền sinh ra cảm giác vô cùng thống khổ, kinh mạch như muốn nứt toác ra vậy.
Nhanh chóng làm mấy động tác sơ cứu cho mình, cố gắng đi lấy một ít nước cho Tạ Quân Lẫm.
Cái mạng này là do Tạ sư huynh cứu, phải cố gắng.
Thẩm Vân Tiêu tự động viên mình, dùng toàn bộ sức lực cuối cùng sắp xếp ổn thỏa cho Tạ Quân Lẫm, cả cơ thể mệt nhừ nghiêng ngả qua một bên.
Cái hố này cũng quá rộng rồi, hai người họ rơi xuống mà không hề hấn gì đã vô cùng tốt số rồi.
Mấy ngày rồi Tạ Quân Lẫm vẫn chưa tỉnh lại, cậu vừa vận khí trị thương vừa giúp Tạ Quân Lẫm dẫn khí trong kinh mạch thúc đẩy chữa thương.
Thẩm Vân Tiêu mấy lần tìm kiếm khắp xung quanh động, lại không ngờ là tìm được một cái mật thất, không ít đồ tốt, đặc biệt là linh dược thượng phẩm. Việc đầu tiên vẫn là thử nghiệm với chính mình trước, xác nhận không có vấn đề gì mới cho Tạ Quân Lẫm uống, tác dụng quả thật kinh người, các vết thương nhanh chóng liền lại không đến một ngày là liền hẳn.
Trong lúc đợi Tạ Quân Lẫm tỉnh, cậu đi vào mật thất theo lỗi cũ, lần này cậu đi vào xa hơn nữa.
Bên trong chỉ là một gian phòng nghỉ, bên trong lại hết sức đơn giản không như vẻ bên ngoài, hết sức giản dị, đơn sơ, có vẻ lâu ngày không được vét tước nên bụi đã đóng lên cả tầng dày cộp.
Thẩm Vân Tiêu mơ hồ nhìn thấy một bóng người trên giường, lên tiếng hỏi nhưng không nhận được câu trả lời đành dùng hết can đảm cả hai đời cộng lại tiến đến.
Bên trên giường là một bộ xương trắng tinh, tư thế nằm hết sức an tĩnh, có vẻ là đã biết trước mình sẽ chết nên có sẵn chuẩn bị. - Thứ tội thứ tội, vãn bối nỗi tội với ngài, mong ngài tha tội vì đã tự tiện sử dụng đồ của ngài, mong ngài ra đi xiêu thoát.
Cậu đào một cái hố lập một bia mộ cho bộ xương, bên trên đầu giường có để một quyển công pháp không hề có tên.
" Bổn tọa Ngự Trung Chánh, tu vi Độ Kiếp kì, sớm biết bình cảnh cuối cùng không thể vượt qua liền chọn nơi này làm nơi cuối cùng, mong người tìm thấy ta có thể tiếp thu toàn bộ truyền thừa của ta, không để bị thất truyền, đa tạ."
Thẩm Vân Tiêu vẫn không hiểu, vị này tu vi cường đại như vậy lại chưa hề có một chút tên tuổi gì trong chúng tu tiên, thật kì lạ.
Thẩm Vân Tiêu từ từ nghiền ngẫm đống kiến thức dầy bằng quyển ngữ văn lớp 12 của cậu, vừa suy nghĩ, toàn bộ các chiêu thức, phương pháp tu luyện của bộ công pháp này rất liền mạch, đã bắt đầu liền không thể kết thúc liền đến khi đọc xong cả cuốn mới có thể dừng lại được. Chiêu thức quỷ dị, vừa kết hợp tu luyện giữa tiên khí, vừa tu luyện với ma khí, một bộ công pháp thật quá mức tà đạo, nếu rơi vào tay kẻ xấu, quả thật cả đại lục liền phải hứng chịu thảm họa kinh người.
Vừa dở đến trang cuối cùng liền trắng hoàn toàn, chỉ còn một dòng chữ" Để tránh người tìm ra nó nhưng không chịu tu luyện, trong đan dược trị thương ta đã cài một loại bí dược, tuyệt không thể nhận ra bằng cảm quan bình thường, chỉ có thể dùng công lực luyện từ công pháp đê hóa giải, chúc may mắn."
Khóe miệng Thẩm Vân Tiêu giật liên hồi, thật không ngờ thời đại này cũng có thể loại tự nguyện trên tinh thần ép buộc như thế này đấy.