Thẩm Vân Tiêu tân trạng hết sức thoải mái quây về chỗ ngồi mà không biết rằng đang có mùi khét lẹt lan tỏa trong không khí.
Đợt tuyển chọn cuối cùng vô cùng kín đáo, chỉ có một số người quyết định mới có quyền biết được.
Thẩm Vân Tiêu cùng những vị tiểu thư khác trở về phòng, cả một buổi đi đi lại lại, thật không hiểu sao phụ nữ lại có nhiều năng lượng đến như thế luôn.
Bên Tạ Quân Lẫm lại không hề yên bình như vậy.
Sau đợt tuyển chọn thứ hai, hai người không được dẫn vào phòng lúc trước ở mà dẫn đi sâu vào trong Lý gia, cả một đoạn đường đều được bịt mắt kín mít.
Ngoại trừ tiếng vang của nước đi xác nhận họ đang đi vào một cái động ra thì chính là không còn một cái gì khác nữa.
Hắn khẽ động đậy thần thức liền phát hiện toàn bộ bên trong động đã dựng trận khiến thần thức của hắn không sao động đậy được. Mọi người xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán, nhiều dị nghị đã dậy lên, đến khi toàn bộ mọi người nhận ra thì đã muộn.
Họ đứng trong một cái thạch động vô cùng rộng lớn, bên trong dùng phát quang thạch để chiếu sáng, bên trong trống rỗng không có một cái đồ vật nào khác.
Động dị thường ở chỗ, nơi này hoàn toàn không có cửa!
Nhiều người bước lên lần mọi vị trí ở trên vách đá cũng không tìm được một chút cơ quan nào.
- Chết tiệt, Lý gia muốn làm cái gì đây?
Tâm tình hoảng loạn khiến nhiều người mất kiên nhẫn.
Không ít người vận linh lực đánh thẳng lên vách động nhưng linh lực lại bị khóa hoàn toàn, dùng thể năng đánh lên vách động cũng bị bật ngược lại, va chạm mạnh với vách tường liền ngất đi.
Động tĩnh lớn như vậy làm mọi người ở trong động tự hiểu được cũng không phản kháng, nghĩ cách đả thông linh lực của mình trước. - Chết tiệt, mắc kẹt rồi, không biết bên ngoài kia Tiêu Tiêu có làm sao không?
Trần Phi Tuấn vũng đánh vào động nhưng hắn có vẻ khôn khéo hơn, tùy thời dùng lực phản lực nhẹ nhàng tránh thoát.
Tạ Quân Lẫm nhíu mày, linh lực đã bị khóa nhưng trực giác mách bảo trong này đang xuất hiện thứ gì đó rất nguy hiểm.
Quả nhiên, không đến thời gian một chén trà đã có người ngất ra đất.
Mọi người lo lắng liền cách xa hắn một chút.
Trần Phi Tuấn đến gần, mạch vẫn đập, nhưng chính là không có cách nào gọi dậy được.
- Không khí có vẫn đề.
Tạ Quân Lẫm bình tĩnh nói một câu làm toàn bộ người lập tức đưa tay lên che mũi, miệng, nhưng chính là đã quá muộn rồi.
Trong không khí nguyên bản ban đầu là không có nhưng loại dược này lại được cài lên trên các vách tường, chỉ cần tác động một lực, lập tức toàn bộ dược sẽ được tản ra trong không khí. Loại dược này không màu không mùi nhưng sẽ khiến người ta ngủ say, tuyệt không có khả năng thức dậy nếu không ăn thuốc giải.
- Chết tiệt.
Một số người tức giận đánh lên tường, cũng không thoát khỏi số phận bị đập đến bất tỉnh nhân sự.
- Đừng đánh lên tường, dược được gài trên đấy.
Mọi người thật mình thoảng thốt, nhưng cũng không tránh được, không đến một nén hương, toàn bộ những người có mặt trong động đều đã ngã trên mặt đất
Trần Phi Tuấn cố chống đỡ, hắn ngồi trên đất, ý thức vẫn tỉnh táo nhưng hai mắt đã sớm đánh nhau, cơn buồn ngủ ập tới làm hắn không thể suy nghĩ được quá nhiều, cố duy trì ý thức hiện tại của mình.
Đùi đã bị véo đến mấy cái đau điếng nhưng vẫn không có tác dụng gì nhiều, hắn cũng không trụ được nữa, nhìn Tạ Quân Lẫm nằm bất tỉnh trên sàn nở nụ cười. Ít nhất hắn không thua tình địch là được rồi, rồi cũng ngất đi.
Tạ Quân Lẫm nghe tiếng vật nặng va chạm trên đất, hắn đợi một lúc liền mở mắt, hắn bình tĩnh đứng dậy phủi toàn bộ bụi bặm trên người.
Ánh mắt hắn đên thâm thúy lạnh lẽo đến thấu xương khiến người ta rùng mình, vẻ mặt ôn hòa giờ đã trở nên sắc lẹm như thanh đao tỏa ra ngùn ngụt sát khí kết hợp với vẻ ngoài của hắn thật khiến người ta nói không lên lời.
Vẻ đẹp thu hút người khác, rất có tính công kích nhưng đồng thời lại làm người khác không rét mà run, đầu cúi gằm xuống không dám ngẩng lên, sợ chỉ một chút cử động sẽ khiến đầu rời khỏi cổ.
Mấy tên nô bộc không biết đi vào động từ bao giờ, cả người run rẩy quỳ rạp trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên, mồ hôi sớm đã thấm ướt cả lưng áo. - Mang đi hết đi.
Một câu nói của hắn như lời đại xá, lập lôi kéo người đi ra ngoài.
Tạ Quân Lẫm lạnh lẽo khuất trong bóng tối rồi biến mất.
Bên kia Thẩm Vân Tiêu cũng đã ngủ, nhưng lại không hề ngon giấc.
Cậu có cảm giác không tốt, một giấc ngủ mà khiến cậu mê man, ý thức rất tỉnh táo nhưng có thể với mí mắt lại không thể nào mở ra được.
Cậu có thể cảm nhận được có người bước vào phòng cậu, bàn tau của tên đó chạm lên mặt cậu, những vét chai ma xát vào da mặt vừa đau vừa ngứa, làm cậu dựng hết cả da gà.
Một mùi vô cùng khó chịu lan tỏa trong không khí, vô cùng khó chịu xộc thẳng lên mũi...mùi máu.