Thẩm Vân Tiêu thấy Trần Phi Tuấn bước vào nghi hoặc hỏi.
- Tiêu Tiêu, cậu không thích người ta sao, thật làm người ta buồn quá mà.
Trần Phi Tuấn ghé sát vào làm nũng làm Thẩm Vân Tiêu muốn lột luôn lớp da gà trên người.
- Được rồi, bàn luận chính sự thôi.
Tạ Quân Lẫm vừa lập xong kết giới cách âm liền bị Yến Thu nhét vào giữa Thẩm Vân Tiêu và Trần Phi Tuấn.
Trần Phi Tuấn chạy sang bên trái muốn ngồi cạnh nhưng bị Yến Thu cướp mất chỗ đành ngồi đối diện với cậu làm ánh mắt lấp lánh nhưng bị lơ toàn tập.
- Được rồi, ta đến đây để điều tra về việc nữ tử cũng ngư các đệ tử của Trần gia liên tục mất tích, các đệ tử nam hoàn toàn không nhớ gì quá khứ, đệ tử nữ bị lột da.
Trần Phi Tuấn bắt đầu nghiêm túc nói chuyện, khuôn mặt phong lưu cũng thu lại hoàn toàn, vẻ mặt đầy nghiêm trọng. - Ba người bọn ta điều tra từ các đệ tử của tông, đều trùng hợp là ngày bọn họ mất liên lạc cũng là ngày một số người có địa vị mất, đặc biệt các đệ tử ấy sẽ thế vào chỗ người đã mất.
- Không chỉ thế, các đệ tử Trần trà trộn vào làm người hầu của Lý gia cũng mất tích không lí do.
- Các đệ tử nữ làm người hầu của vị đại tiểu thư này sau vài lần gửi báo cáo về cũng đã bặt vô âm tín.
Trần Phi Tuấn nghiêm túc thuật lại.
- Những cái xác thu được cũng đã sớm bị móc đan điền, linh khí bị hút khô hoàn toàn, nếu cầm cũng có thể đi khám thi.
Tạ Quân Lẫm nhanh chóng tổng kết lại, những gì họ đang điều tra đều xoay quanh Lý gia- đại tiểu thư Lý phủ - Lý Yên Nhiên.
- Trước tiên chúng ta phải...
Sáng hôm sau, trên đường lớn có người vào thành, trên kiệu phù nhỏ, xung quanh buộc rèm lụa đỏ rực có ba nữ tử vô cùng xinh đẹp, mặc dù cách một màn lụa đỏ vẫn khiến người người phải nhìn theo đến khi biến mất hẳn. Hai bên kiệu cũng có hai nam nhân, vóc dáng hiên ngang, một người phong lưu tuấn lãng câu hồn nhϊếp phách, một người ôn hào lễ độ, nho nhã tinh tế, cả hai người mỗi một bước đi đều khiến những nữ tử phải đỏ mặt thẹn thùng nhìn lén.
Đến khi hoàn toàn đi vào trong khách điếm cũng kéo theo cả một toán người vào coi.
Ba nữ tử bước xuống kiệu.
Người đầu tiên xinh đẹp, kiêu ngạo, đôi mắt lạnh lùng, thanh khiết như bạch liên.
Nữ tử thứ hai lại càng là tuyệt sắc, đôi mắt hạnh quyến rũ câu nhân, bờ ngực cao ngất, làn váy đỏ càng làm nổi bật thân hình mềm mại quyến rũ câu sạch hồn phách người xem.
Nữ tử cuối cùng lại càng là kinh diễm.
Mái tóc trắng bạc lập lánh trong anh nắng, mềm mại như lụa, đôi mắt vàng rực rỡ ngại ngùng nhưng không thiếu nét hương diễm, cả người như bao bọc trong hơi sương như tiên tử xuống trần. Cả năm người tạo ra động tĩnh lớn khiến cả khách điếm đông nghịt người chen chúc.
Thẩm Vân Tiêu vừa vào phòng đã nằm vật ra giường giãy đành đạch.
- Ta đã hy sinh đến như vậy mà không thu được gì nhất định sẽ cạo đầu mấy người!
Trần Phi Tuấn nhìn vẻ mặt như muốn xù lông của cậu bỗng nhiên lại gần, đôi mắt rối tăm nhìn chàm chằm cậu.
Cái tên thần kinh này từ lúc cậu cởi mặt nạ ra đã như thế này rồi, thật...
Thẩm Vân Tiêu không thể miêu tả cái cảm giác mà mình thành đối tượng của người cùng giới với mình.
Không phải cậu kì thị giới tính, thậm chia là không có khái niệm kì thị vì thế giới trước đã sớm tiếp thu hôn nhân đồng giới rồi, chỉ là đến lúc rơi trên người mình quả thật vẫn khó tiếp nhận. - Không sao, đạo lữ cùng giới cũng không hiếm, ta không chê.
Trần Phi Tuấn bị đá ra lập tức bật lại nắm lấy tay cậu.
- Nhưng ta chê được không, cút!
Trần Phi Tuấn lập tức bị sút ra khỏi phòng để cho đám tùy tùng phải nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ hướng về hình tượng mới của chủ nhân nhà mình.
Đù má, thế quái nào cậu lại bị Yến Thu xoay vòng vòng để rồi phải như thế này chứ.
Thẩm Vân Tiêu khóc không ra nước mắt, bắt đầu lo lắng về tương lai với thê tử nhà mình, mà không biết có còn cơ hội lấy vợ được không nữa QAQ.
( Tác giả: không sao, mẹ sắp con rể cho con rồi, con đừng lo =))).
- Ây da, đệ đừng vật vã nữa được không, hỏng hết thành quả của ta rồi.
Yến Thu sấn đến cắm cắm rút rút một đống chân trên đầu làm cậu muốn trật khớp cổ.
- Đại tỷ, người đâu cần làm đến mức này đâu, làm ơn tha đệ đi mà. - Yên tâm đi, chúng ta tạo dộng tĩnh lớn như vậy mà chúng không hành động mới lạ, chúng ta bây giờ chỉ còn việc đợi thôi.
Kế hoạch đơn giản này không ai khác là Thẩm Vân Tiêu nghĩ ra, nhưng cậu đâu biết được cái miện lại hại cái thân như thế này đâu cơ chứ.
Ở một nơi nào đó trong Lý gia...
Một nam nhân đeo mặt nạ ngồi tùy ý trên ghế gia chủ, bên dưới có một nữ tử xinh đẹp đang quỳ phí dưới run bần bật.
- Ngươi nói xem, tiếp theo nên làm gì đây, chiều theo ý của nhóc xinh đẹp đó cũng được ha.
Tượng nói trầm thấp từ tính khiến người ta mê luyến nhưng càng khiến nữ tử quỳ trên đất càng cúi thấp hơn run lẩy bẩy.
- Làm cho tốt vào.
Nam nhân lạnh lùng thốt ra một câu.
Không đợi ta đi tìm đã tự mình đưa đến cửa? Vậy thì ta nhận thôi.