Thẩm Vân Tiêu cảm thấy may mắn khi cô Yến Thu kia ra tay chỉ là muốn thử cậu, nếu là địch ý thì chắc chắn cậy toang rồi.
Không đợi Thẩm Vân Tiêu kịp thở dốc, hai trận đấu còn lại để quyết định người ngồi đầu bảng cũng diễn ra.
Đối thủ lần này của cậu là một nam nhân, đẹp thì có đẹp nhưng sao cậu cứ cảm thấy quái quái.
- aaaaa, Trần công tử aaaaa.
- Trần công tử, ngài thật soái aaaaa.
- Trần công tử, em muốn sinh khỉ con cho ngài.
Nam nhân vừa lên đài là cả một dàn nữ tu hét ầm lên thất thanh, nếu ở hiện đại quả thật không khác các fan cuồng nhiệt là mấy.
Thẩm Vân Tiêu khóe miệng giật giật, rốt cuộc cậu cũng hiểu tại sao lại quái, cái tên này từ lúc bắt đầu tham gia thi đấu đên giờ vẫn luôn là điểm tập trung nữ nhân nhất.
Đối với một tên đàn ông như cậu quả thật là tức đến nghiến răng nghiến lợi, tức chết mà. Trần Phi Tuấn vẫy tay với các nàng, khuôn mặt anh tuấn phong lưu nở nụ cười đầy soái khí khiến đám nữ tu ngả nghiêng.
- Tại hạ Trần Phi Tuấn, mong được giúp đỡ.
Mặc dù đã kìm nén nhưng vẫn không thể nhìn cái tên trước mặt mình một cách bình thường được.
Cậu chào hỏi đối thủ liền lập tức bắt đầu.
Mặc dù hai người cùng cấp nhưng có vẻ Trần Tuấn Đông vẫn hơn cậu rất nhiều, kinh nghiệm phong phú khiến từng bước đi của hắn vô cùng chuẩn xác, nhanh, dứt khoát là những từ để miêu tả tác phong của hắn.
Mới chỉ vài chiêu đầu cậu đã tụt thẳng xuống thế hạ phong, quả thật là không thể khinh thường.
Trong một thoáng chốc các chiêu thức như vũ bão của Trần Tuấn Đông lao đến khiến cậu không thể phản công, liền rực đỡ đòn nhưng cũng khó lòng hoàn toàn lông tóc vô thương. - Vị đạo hữu này, nếu trụ không được cũng đừng cố quá.
Trần Tuấn Đông vừa mỉm cười vừa nói nhưng nghe vào tai Thẩm Vân Tiêu lại là một diễn biến khác:" Ngươi không được thì cút xuống đi, đừng làm mất thời gian của ta".
" Phựt", từ " không được" chính là từ cấm kị đối với mọi tên nam nhân, vậy mà tên này lại dám nói cậu không được.
Thẩm Vân Tiêu ném Vận Tuyết về phía Trần Tuấn Đông, tay điều khiển kiếm vừa đánh vừa đánh vừa vòng ra đằng sau tung một chưởng.
Trần Tuấn Đông cũng không nghĩ cậu sẽ liều mạng phản kích như vậy cười trừ đỡ cả hai thao tác.
Thẩm Vân Tiêu bị phản đòn văng ngược lại sân đấu đứng sát với mép đài, nhanh chóng bình ổn lại trọng tâm, cậu lại tấn công đòn hỏa mù.
Cả sân đấu bị bao phỉ bởi làn khói xám, rất khó nhìn thấy trạng thái bên trong. Mấy lão đầu ngồi trên tọa nhìn các bước đi của cậu trên đài thầm ngao ngán lắc đầu.
Thật sự lộn xộn, cứ tiếp tục thế này không chỉ tiêu tốn linh lực mà còn tiêu tốn cả thể lực, liều mạng vô ích mà.
Thẩm Vân Tiêu trong đám khói liên tục ẩn thân đánh đường kiếm không theo bất kì nguyên tắc nào nhưng vẫn bị Trần Tuấn Đông đón được, thậm chí còn bị phản đòn.
Đến khi khói mù tan hết trông cậu rất tơi tả, bộ y phục trắng tuyết tung bay giờ bị mấy miệng vết thương nhỏ thấm máu rách te tua.
Mai tóc trắng xóa cũng bị cắt đi mấy lọn, trông chật vật khó tưởng.
- Đạo hữu, ngươi vẫn nên xuống dưới dưỡng sức, không nên như vậy hại thân.
Thẩm Vân Tiêu đứng nhìn Trần Tuấn Đông, cậu như thoát được gánh nặng khẽ cười khúc khích.
- Thật sao? Vậy ta không khách khí. Thẩm Vân Tiêu lập tức thôi động linh lực đánh lung tung các vị trí trên đài, Trần Tuấn Đông cũng khó hiểu cậu đang làm gì, đến khi công tác của cậu ngừng cũng là lúc Vận Tuyết nhắm thẳng vào cổ hắn.
Những thanh băng mọc xiên trên sân đấu khắp mọi ngóc ngách chữa thẳng vào điểm yếu của hắn, lạnh lẽo vô cùng, chỉ cần một bước dịch chuyển nhở hắn lập tức thành cái tổ ong ngay.
- Ảo cảnh?
Trần Tuấn Đông sực bừng tỉnh, hắn thì ra là bị vây khốn trong ảo cảnh, nhưng ảo cảnh lớn như vậy cậu dựng từ lúc nào, linh lực phải cường hãn đến mức nào chứ.
Những người trên đài nhìn ra cũng không khỏi trầm trồ, thì ra các bước đi lộn xộn đó lại là sắp xếp cho ảo cảnh, quả thật khôn ngoan.
Nhân lúc Trần Tuấn Đông ngẩn người, Thẩm Vân Tiêu liền lập tức cho hắn một đạp. Trần Tuấn Đông ngây người chuẩn bị đau đớn truyền đến, sau một lúc hắn vẫn chưa thấy đau đơn sminhs tưởng tượng, mở mắt ra đã thấy mình ở ngay dưới sân đấu.
Người kia đứng trên đài cao, thân ảnh trắng tuyết đứng ngược sáng làm cậu như phát sáng vậy.
Người kia khẽ cúi người ghé đến gần hắn.
- Ngươi mới là không được, cả nhà ngươi mới không được, hừ!
Trần Tuấn Đông nhìn theo bóng lưng rời đi ngẩn ngơ rồi bỗng nhiên bật cười.
Thật đặc biệt.
Thẩm Vân Tiêu vẫn không biết mình đã làm hành động đặc biệt với người kia, tâm trạng vẫn đang lâng lâng vì chiến thắng ( chắc chắn không vì trả thù riêng).
Thẩm Vân Tiêu mang theo một đống đồ ăn vặt cậu chôm từ phòng bếp về ăn khuya, đang hí hửng thì bỗng nhiên bị cản lại, tâm trạng lập tức tụt cuống mức âm. - Lại gặp nhau rồi, quả thật chúng ta rất có duyên phận nha.
Thẩm Vân Tiêu không nhịn được giật giật khóe miệng.
- Là âm hồn bất tán thì có.
Cố Tiệp cụ mặt.
- Ta dù gì cũng là bằng hữu của ngươi, ai như ngươi lại nói bằng hữu của mình như vậy.
Thẩm Vân Tiêu nhìn lão đầu với khuôn mặt thanh niên làm nũng không khỏi rùng mình: trời hôm nau có vẻ lạnh.
Dù ngăn cách một lớp mặt nạ hắn cũng có thể cảm nhận được cậu đang nhìn hắn đầy khinh bỉ.
- Được rồi, không nói đức với ngươi nữa, kiếm ngươi uống rượu giải sầu chút thôi.
Cố Tiệp vừa nói vừa đưa ra trước mặt cậu hai bình rượu.
- Ngươi nói coi, có phải thê tử của ta thật độc ác không, chỉ vì ta không cho nàng đi coi thi đấu liền cấm ta không được bước vào phòng, thật quá đáng mà.
Hai ngươi vừa uống rượu vừa tâm sự không biết làm thế nào đã dẫn đến chủ đề này rồi. - Ngài có thê tử thì giỏi lắm sao, cứ phải đi khoe với dạng tiểu bối như ta làm gì?
Thẩm Vân Tiêu uống cũng chưa được mấy li liền bị dẫn dắt theo câu chuyện của Cố Tiệp luôn.
Khuôn mặt hơi hồng hồng cho thấy cậu đã say rồi.
- Lại nói, sao lần nào ngươi gặp ta cũng phải chọt ta vài câu mới được là sao, biết ta là dạng trưởng bối mà ngươi lại chẳng có tí tôn trọng vị trưởng bối nhứ ta gì cả.
Cố Tiệp vừa uống vừa càm ràm.
- Là do ngài mới đầu đã cho ta một cái ấn tượng quá tốt đẹp đó thôi.
- Ta chỉ là nổi hứng thú thôi, ngươi cũng đâu cần phải làm quá như vậy...
Thẩm Vân Tiêu đã say, trả lời câu hơi của Cố Tiệp hoàn toàn là dựa vào bản năng, cậu trả lời câu nào liền bị người ở dưới đất nghe được.
Người đó nhìn Thẩm Vân Tiêu đầy chua xót rồi lại nhìn qua Cố Tiệp khẽ gật đầu. Buổi nói chuyện tối nay tuyệt đối là bí mật.