Trong Vạn Linh kiếm gần như mất hết khái niệm về thời gian, không biết qua bao lâu vị đại sư kia mới ngừng tụng kinh mở mắt.
- Vị đạo hữu này cũng xuống đây tìm kiếm chủng?
Thật kì lạ khi câu đầu tiên của vị đại sư này không phải hỏi cậu là ai mà hỏi về linh kiếm.
- Đúng vậy, nhưng ta đã đi rất lâu, vẫn không tìm được thanh kiếm thuộc về mình.
Thẩm Vân Tiêu không biết tại sao mình lại hết sức thả lỏng nói hết mọi chuyện với vị đại sư này nữa.
- Đại sư, ngài ở đây bao lâu rồi?
Thẩm Vân Tiêu hỏi vị đại sư trước mắt nhưng y không trả lời, chỉ để lại cho cậu một câu rồi tiếp tục nhắm mắt niệm kinh.
- Con đường phía trước phải dùng tâm mà đi.
Thẩm Vân Tiêu ngẩn người, tâm sao?
Thẩm Vân Tiêu nhắm mắt lại, xung quanh tối đen, trong không gian chỉ còn vang vọng tiếng mõ đều đều gõ xuống. Dần dần bên tai xuất hiện cả tiếng gió, không giống, giống như tiếng khi không khí đột ngột bị đánh vào, sắc bén vô cùng.
Thẩm Vân Tiêu bắt đầu đi, tiếng xé gió ngày càng mạnh, thậm chí vó chút giống như kiếm khí đánh vào nhau, từng đập từng đạo vô cùng sắc bén.
Càng đi, sự dao động trong không khí càng mạnh như muốn bóp nghẹt hơi thở lại, bản năng cho biết rằng thứ ở phia trước vô cùng nguy hiểm.
Nhưng tâm lại thôi thúc Thẩm Vân Tiêu đi về phái trước.
Sự dao động trong không khí mạnh mẽ áp đảo trên người cậu, miệng vết thương trên cơ thể cũng ngày càng nhiều, máu thấm ướt cả mảng y phục trắng tuyết đỏ rực như đang bị ngọn lửa thiêu đốt.
Trên cơ thể cậu như hoàn toàn mất đi khái niệm đâu đớn.
- Tiêu nhi.
Một giọng nữ nhân quen thuộc cất vang trong đầu cậu làm cậu giật mình. - Tiêu nhi, đừng đứng đó, qua đây với nương.
Tiếng nói từ đằng sau lưng phát ra, cậu cưỡng ép bản thân không được quay đầu lại vì chính bản thân cậu là người rõ nhất.
- Tiêu nhi, nương con gọi kìa, mau qua đó đi, nếu không mau lên sẽ bị tét mông đó.
- Tiêu ca ca, huynh nói đi mua kẹo hồ lô cho muội sao đến bây giờ mới về vậy hả?
Giọng nói của người đàn ông nghiêm nghị nhưng vẫn không giấu được tính nuông chiều.
Tượng trẻ con tuy mang chút hờn dỗi nhưng lại đầy háo hức, rất quen thuộc, rất nhưng nhớ, rất mong muốn, rất muốn...trở lại.
- Cha, nương, Thúy nhi, mọi người...đợi con làm xong việc,...nhất định...nhất định sẽ xuống dưới bồi tội với mọi người.
Giọng nói nghẹn đắng trong cổ họng, cậu cố phát ra đến âm tiết cuối cùng.
- Đứa trẻ ngốc.
Thẩm Vân Tiêu ngất trên nền đất, trong tay là thanh kiếm do chính cậu lựa chọn. Đến khi tỉnh lại, kiếm đã nằm trong tay.
Thẩm Vân Tiêu vui đến nhảy cẫng lên, chân tay lúc này mới cảm nhận được nỗi chua xót khó tả.
Trên thân thể không biết bao nhiêu miệng vết thương đã khô, Thẩm Vân Tiêu lấy làm kinh hãi.
Cậu dùng đá phát quang nhìn kĩ thanh kiếm, chuôi kiếm rắn chắc khắc hai chữ " Vận Tuyết" phóng khoáng lại vô cùng trầm ổn.
Nhớ ra phải để kiếm nhận chủ cậu lấy luôn máu trước ngực trái mình thấm lên lưỡi kiếm.
Lúc đầu còn thấy động tác cắn tay trích máu của mấy đại hiệp tron gphim thật ngầu lòi, nhưng đến lượt mình thì cậu không có gan đó, cảm ơn.
Máu nhanh chóng được hấp thụ, Thẩm Vân Tiêu như cảm nhận thấy có một liên kết xuất hiện trong thân thể của mình lấy làm vui mừng.
Thẩm Vân Tiêu không hề biết rằng chỉ cần lấy chút máu thường là được, máu đầu tim chính là tạo liên kết vĩnh viễn, người chết kiếm gãy. Thẩm Vân Tiêu muốn quay lại tìm vị đại sư kia cảm ơn nhưng cậu không nhớ đường, có duyên sẽ gặp lại.
Sau khi chữa trị vết thương xong, Thẩm Vân Tiêu hưng trí bừng bừng.
- Vận Tuyết chúng ta lên phía trên thôi, nhờ ngươi chỉ đường cho ta rồi.
Vận Tuyết như cảm nhận được tâm tình vui sướng của chủ nhận run lên ong ong rồi đưa cậu lên phía trên.
Thẩm Vân Tiêu vừa lên trên, cái vực dài không sai biệt lắm liền biến mất.
Thẩm Vân Tiêu : trong nguyên tác không có cái vụ này!!!
Đang lúc Thẩm Vân Tiêu loay hoay không biết làm sao để tìm được nhóm Tạ Quân Lẫm thì thấy một con hạc giấy bay ra khỏi ngực.
Nó bay vòng vòng trên không trung một lúc rồi bay thẳng về một hướng.
Thẩm Vân Tiêu liền theo nó, Vận Tuyết tiêu tốn rất ít linh khí nhưng tốc độ thì không thể coi thường được. Đi được một lúc cậu liền nghe thấy tiếng vũ khí va chạm sắc bén, tiếng động không nhỏ cho thấy tu sĩ đánh nhau tu vi rất cao.
Thẩm Vân Tiêu hạ Vận Tuyết xuống, sử dụng khinh công giữa đám cây để lẩn trốn.
Vừa đến nơi liền thấy một màn Tâm Liên sư tỷ bị đánh đến chật vật, tên đuổi theo lại càng vô sỉ.
- Mỹ nữ, đừng chạy, ca ca sẽ nhẹ nhàng a.
Tên đuổi theo đằng sau Tâm Liên quần áo phải nói là " thời thượng", ai không biết còn tưởng là bang chủ cái bang không chừng.
" b* m* n*, sao tên pháo hôi nào cũng không cần mạng nhue vậy nhể?"
Thẩm Vân Tiêu âm thầm phỉ nhổ trong đầu, không biết từ đâu rút ra mấy cái châm phóng về phía tên ma tu.
Tên ma tu như nhận ra sự xuất hiện của cậu tránh né cực nhanh.
- Ai?
Tượng hắn gằn lên tia khè khè như mèo hen, vô cùng ghê tởm.
Hắn tức giận bổ một kiếm đầy ma khí về phía cậu, tầng tầng ma khí nồng đậm truyền đến đen ngòm.