Thừa nhận bản thân kết hôn không phải một chuyện khó khăn, nhưng khi nói những lời này, chỉ vỏn vẹn vài từ, Thời Ly lại cảm thấy mình như bị ai đó bóp cổ, hít thở không thông, trong lòng còn mang theo cảm giác áy náy như đứa trẻ làm sai.
Tống Yên Nhiên thấy thái độ của Thời Ly, biết ngay cô bé này lại đang tự làm khó mình, cô đặt đũa xuống, nắm lấy tay Thời Ly:
"Kết hôn tốt mà. Nhưng nếu đã kết hôn rồi, thực ra lần này em không nên đến nữa”
Thời Ly: "...
“Chị hiểu tấm lòng của em dành cho Trì, bố mẹ cũng hiểu. Sau này thật sự không cần phải đặc biệt đến nữa đâu. Em phải sống tốt cuộc sống của mình đi."
Gia đình nhà họ Tống đều là những người dịu dàng. Khi xảy ra chuyện, họ không mù quáng trách móc Thời Ly, trái lại còn thấy con trai mình tự nguyện làm những việc đó vì thật lòng yêu cô bé này, họ phải thay anh đối xử tốt với cô, coi cô như con ruột.
Chỉ là, sự dịu dàng của nhà họ Tống đối khi rạch cho vết thương của Thời Ly chảy máu đầm đìa. Lần trước là khuyên nhủ cô không nên tới nhà họ Tống nữa, lần này lại khuyên cô từ nay về sau không nên đến Giang Hà. Thời Ly lại đỏ mắt, cô cũng hạ đũa xuống, uống cạn một ly soju vị nho cay xè rồi nhìn Tống Yên Nhiên, kiên quyết nói: “Yên Nhiên, nhưng em muốn đến thăm anh Trì. Nếu em không đến, chắc chắn anh Trì sẽ nghĩ em đã quên anh ấy”
“Nhưng Tiểu Ly à, em vốn dĩ nên quên thằng bé đi.” Tống Yên Nhiên nói đến đây, đầu mũi hơi cay cay, cô uống một ngụm trà rồi nói tiếp: “Chị và bố mẹ sẽ luôn nhớ Trì, nhưng Tiểu Ly à, em không nên nhớ nữa. Em đã kết hôn rồi thì phải sống tốt với người ấy, phải nhìn về phía trước. Em hiểu không?”
Thời Ly im lặng một lúc lâu, kiên quyết lắc đầu.
Cô phải nhớ, cô phải nhớ mãi.
“Ôi trời, em thật là.” Tống Yên Nhiên đỏ mắt vỗ vỗ cô, “Cứ nhớ mãi thằng bé, vậy em còn sống nửa đời còn lại thế nào được? Ít nhất cũng phải 30, 40 năm nữa..”
“Nhưng nếu em quên anh ấy, em sẽ không sống nổi...” Thời Ly mở đôi mắt to long lanh nước, cố gắng cười với Tống Yên Nhiên.
Cô không muốn khóc, nhưng nước mắt không thể ngừng rơi.
“Em quên anh ấy, em không sống nổi đâu.” Thời Ly nghẹn ngào lặp lại. (1
Tống Yên Nhiên không nhịn được thở dài mấy lần.
Cô định nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu, “Sao duyên phận giữa hai đứa lại mong manh thế nhỉ?”
Thời Ly cảm thấy trái tim mình như bị đau nhói. Giống như một con dao có gai đâm vào miếng thịt mềm nơi trái tim, rồi không ngừng xoáy vào, khiến trái tim cô tan nát, máu thịt bừa bộn.
Sao duyên phận lại mong manh như vậy nhỉ?
Câu này, Thời Ly đã từng tự hỏi mình vô số lần.
Cô là một đứa trẻ bất hạnh, từ khi chào đời đã không được hưởng trọn tình yêu thương của gia đình. Mãi cho đến khi gặp Tống Trì, Thời Ly đã nghĩ, hẳn là mọi may mắn của cô đã dồn hết để gặp anh. Rồi đến khi Tống Trì phát hiện mình bị bệnh, Thời Ly vẫn rất lạc quan nghĩ rằng, cô đã xui xẻo như vậy, ắt hẳn ông trời sẽ không nhẫn tâm cướp Tống Trì khỏi tay mình.
Thế nhưng...
Khi bệnh tình của Tống Trì ngày một xấu đi, có những hôm Thời Ly lơ mơ tỉnh dậy trong đêm, phát hiện Tống Trì đang lên cơn đau đến toát mồ hôi, nhưng anh vẫn cắn răng không rên lên một tiếng chỉ vì sợ cô thức giấc. Trong bóng tối, nước mắt Thời Ly chảy dài không biết bao đêm.
Thời Ly đã làm đủ mọi cách, thậm chí còn tin vào sự hoang đường mà trước nay cô chưa bao giờ tin - cầu trời khấn phật. Cô cầu từ thần phật phương Đông đến thần thánh phương Tây, nhưng họ chẳng chịu ban cho cô phước lành.
Tống Trì cuối cùng vẫn phải ra đi.
Ngày anh mất, cô tự hỏi, tại sao duyên phận của họ lại mỏng như vậy? Trước lúc trút hơi thở cuối cùng, cô vẫn còn nhớ, anh đau đến nổi hết gân xanh trên trán, nhưng lại là giây phút hiếm hoi tỉnh táo khi bị đau đớn dày vò. Anh đưa tay lau nước mắt trên khóe mi Thời Ly, nhưng lại quên rằng đôi mắt anh cũng đang đỏ hoe.
Tống Trì nói, cô vẫn nhớ.
"Bé cưng, đừng khóc, anh sắp không còn đau nữa rồi"
"Bé cưng,
bình tĩnh nào, anh xin lỗi."
"Bé cưng, anh yêu em."
Sau khi Tống Trì mất, Thời Ly mất hết niềm tin vào cuộc sống. Cô tự hỏi, cuộc đời mình bất hạnh là thế nhưng cô chưa từng làm một chuyện nào tồi tệ tại sao không ai giúp cô? Tại sao đến hơi ấm duy nhất của cô cũng cướp đi mất?
Thế rồi, cô tự sát.
Thời Ly tìm đủ mọi cách, từ cứa cổ tay, uống thuốc, treo c*, nhưng lần nào cô cũng được cứu sống.
Chấm dứt hồi tưởng, Thời Ly gắp một miếng thịt từ nổi lẩu đang sôi ùng ục, thổi cho nguội rồi nhét vào mồm nhai.
Hai người ăn xong, Thời Ly chưa muốn về, cô nắm tay Tống Yên Nhiên nài nỉ: "Chị Yên Nhiên, ngày mai là em rời khỏi đây rồi, chị về trước đi, em muốn đi dạo chợ đêm?"
Lâu lắm rồi cô không đi dạo chợ đêm Giang Hà, lần gần nhất cũng là 6 năm về trước, Tống Trì dẫn cô về ra mắt phụ huynh.
Tống Yên Nhiên nhìn đồng hồ, đã 12 giờ đêm, cũng không tính là khuya với nhịp sống ở Giang Thành, nhưng nơi này chỉ là một thành phố nhỏ, cô có chút lo lắng.
"Để chị đi với em."
Thời Ly lắc đầu: "Không cần, anh rể và cháu em chắc đợi chị sốt ruột lắm, chị về đi, một mình em tự đi được mà"
Tống Yên Nhiên biết cuộc chia ly lần này không biết khi nào mới có thể gặp lại, cô vẫn có chút không yên tâm, nắm tay Thời Ly: "Tiểu Ly, em phải sống thật hạnh phúc, cho dù là vì Trì cũng được"
Thời Ly hít một hơi sâu, gật đầu: "Em sẽ sống thật tốt..." Sống thật tốt ở nơi có Tống Trì.
Tống Yên Nhiên vừa đi khỏi, Thời Ly đã loạng choạng không đứng vững nổi. Cô chạy vội vào một cửa hàng tiện lợi gần đó, mua một chai nước khoáng, sau đó ngồi ở ven đường lục tìm trong túi xách một lọ thuốc nhỏ màu trắng không ghi nhãn hiệu, lấy bốn viên tống vào miệng rồi uống một hớp nước để thuốc trôi xuống.
Mấy năm qua, cô hoàn toàn phải sống duy trì bằng thuốc. Cô lưu luyến Tống Trì, nhưng cũng không muốn anh phải lo lắng, cô còn muốn kiên trì sống thật lâu để thay anh chăm sóc bố mẹ, thế nên chỉ có thể dựa vào thuốc. Bình thường Thời Ly không hay uống lắm, nhưng hôm nay thì khác.
Uống xong thuốc, Thời Ly nhắm mắt dưỡng thần.
Một lúc xong, cảm xúc đã bình ổn lại, Thời Ly định đi đến chợ đêm ăn vặt, nhưng cô vừa mới xách túi đứng lên, một chiếc xe ô tô đã dừng lại trước mặt Cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt âm u của Quý Trì Vu:
"Công việc của em phải làm tới tận khuya như này à?"