Tạ Văn Tuyên đang trêu chọc bạn cùng bàn nhỏ của hắn.
Bạn cùng bàn là học sinh chuyển trường, ngày đầu tiên đến đã không có mắt ngồi bên cạnh giáo bá đang ngủ, còn đọc sách tiếng Anh nữa. Ngay lúc cả lớp đều cho rằng học sinh chuyển đến sắp bị giáo bá gắt ngủ tẩn cho tới nơi, thì giáo bá tỉnh dậy xong chỉ lười biếng liếc nhìn cậu học sinh chuyển trường kia rồi tiếp tục ngủ.
Cả lớp ai nấy đều kinh ngạc, quanh co lòng vòng mãi mới nghe ngóng được lý do mà học sinh chuyển đến được giáo bá nhìn.
Làm gì có lý do nào, chẳng qua chỉ là giọng cậu bạn kia đọc tiếng Anh rất hay, dễ gây buồn ngủ mà thôi.
Tạ Văn Tuyên vốn dĩ cũng không để ý đến người bạn cùng bàn mới cho lắm, nhưng mà cậu bạn này đáng yêu quá đi thôi.
Cặp mắt to tròn, làn da nõn nà, véo một cái là để lại dấu ngay. Lúc tức giận sẽ hầm hừ nhìn người nọ, hai má phồng lên như cá nóc, còn có tiếng rầm rì ngọng nghịu, moe chết mất.
Đường Tiểu Đường sắp bị Tạ Văn Tuyên làm cho tức chết mất, cậu trừng Tạ Văn Tuyên, cho rằng như thế rất hung dữ, nhưng thực ra lại là hàm lượng đường vượt tiêu chuẩn: "Nhanh trả tờ đề lại cho tớ, tiết sau giáo viên còn giảng nữa!"
Tạ Văn Tuyên chân dài tay cũng dài, hắn cầm lấy tờ đề của Đường Tiểu Đường trong chớp nhoáng, với chiều cao của Đường Tiểu Đường dù có với thế nào cũng không thấu: "Cho tôi mượn xem một lát thôi." Giọng nói khàn khàn trầm đục của chàng trai, lướt qua khiến tai của cậu tê dại, hắn nghiêng đầu đi, "Chữ của Tiểu Đường Đường đẹp hơn chữ của tôi nhiều."
"Cậu....." Gương mặt Đường Tiểu Đường đỏ lựng, gần như là thẹn quá thành giận, "Cậu không được gọi tớ là Tiểu Đường Đường." Thật là, rõ ràng là tức giận, nhưng không thể khống chế được mà đỏ mặt. Cậu đúng là, vô dụng quá đi mất.
Nhưng mà, cậu nhìn trộm Tạ Văn Tuyên, chàng trai trẻ tuổi ngũ quan khôi ngô không tì vết, bạn cùng bàn dùng cái giọng như thế gọi tên cậu phạm quy quá đi mất.
Cũng thật là khéo, không cần Tạ Văn Tuyên cố ý đến gây phiền phức cho Minh Lạc, thì những ngày hôm sau ba người đã chạm mặt liên tiếp.
Nhưng thế sự khó lường, Tạ Văn Tuyên còn chưa gây chuyện với Minh Lạc mà bản thân đã bực bội, nỗi tức tối này cứ nghẹn trong ngực xả không được mà nuốt cũng chẳng trôi.
Kiều Minh Lạc liếc nhìn hắn một cái, giống như nhìn không khí.
Tạ Văn Tuyên lúc ấy không còn suy nghĩ gì, hắn sờ vào khóe miệng vẫn đang còn rỉ máu, đi ra: "Ô, chẳng phải đây là giáo y?"
Hệ thống kinh ngạc: "Vì sao Tạ Văn Tuyên lại ở đây!"
Minh Lạc an ủi nó: "Không sao, chúng ta không để ý cậu ta."
Hệ thống không ngờ tới Minh Lạc luôn muốn chịt nam chính lại có thể nói ra lời như vậy, giọng điệu phức tạp: "Mày......"
Minh Lạc cười hì hì: "Cảm động hông!"
Hệ thống vừa định nói cảm động, rồi thấy khi Minh Lạc đi vượt qua coi như Tạ Văn Tuyên không tồn tại - thì Tạ Văn Tuyên bất chợt đỏ mắt, nắm chặt lấy cổ tay Minh Lạc không buông.