Nam Chính Hắc Hóa Suốt Ngày Giả Vờ Đáng Thương

Chương 21



Quá trình Phong Già Nguyệt nhận truyền thừa kéo dài đến hơn nửa tháng, sau khi thần thức rời khỏi chỗ ở cũ, vốn dĩ bọn họ cũng muốn ra ngoài, nhưng sau khi nhìn thấy đống linh thảo linh quả trong vườn thuốc nàng lại phát hiện: Dược liệu luyện Duyên niên hạc thọ đan đủ hết rồi.

Mặc dù 《 Độc dạ hành 》 có phần sau nát bét nhưng phần trước lại được tác giả đầu tư rất nhiều công sức, các chi tiết trong truyện chưa bao giờ qua loa, nguyên liệu của các loại đan dược, nguyên liệu và tỷ lệ của các loại luyện khí, tác giả đều viết rất rõ ràng, mà Phong Già Nguyệt lại có trí nhớ vô cùng tốt, nàng cơ bản đều nhớ rõ.

Duyên niên hạc thọ đan là do nam chính chế ra từ Duyên thọ đan có sẵn, Duyên thọ đan thường chỉ kéo dài tuổi thọ thêm từ năm mươi đến một trăm năm, mà Duyên niên hạc thọ đan nam chính tạo ra lại có thể kéo dài tuổi thọ khoảng hai trăm năm.

Sau khi đến Thiên Cực Môn, gặp đám Đông Thông không còn bao nhiêu tuổi thọ nữa, Phong Già Nguyệt đã nảy ra một ý tưởng: Phải luyện chế Duyên niên hạc thọ đan.

Trước đó ở Lạc Thành, nàng đã bắt đầu thu thập dược liệu, nhưng Duyên niên hạc thọ đan vẫn còn thiếu hai loại nguyên liệu, vừa khéo bây giờ trong vườn thuốc lại có, vì thế nàng định luyện đan xong mới ra ngoài, cho đám Đông Thông một niềm vui bất ngờ.

Nhìn quá trình nàng luyện đan, trong lòng Cơ Tinh Loan nổi lên sóng to gió lớn, bất kể là phương pháp luyện chế hay là phương thuốc của nàng đều giống y hệt Duyên niên hạc thọ đan mà hắn chế ra vào mấy trăm năm sau.

Khi mùi hương của đan dược tỏa ra, Cơ Tinh Loan có chút hoảng hốt, nếu nàng luyện chế ra từ sớm như vậy, vì sao đời trước hắn lại chưa từng nghe nói?

Thậm chí đến tên của nàng hắn cũng chưa từng nghe bao giờ?

"Thành công rồi!" Phong Già Nguyệt mừng rỡ mở lò luyện đan ra, lấy ra mười viên đan dược tròn xoe.

Cơ Tinh Loan lẳng lặng nhìn nàng, người như nàng sao lại có thể không có tiếng tăm gì chứ, trừ phi......

"Tiểu Tinh ngươi xem này, ngươi thấy ta luyện thế nào?" Phong Già Nguyệt tươi cười hỏi.

"Tốt."

Trừ phi đời trước nàng còn chưa kịp tỏa sáng thì đã chết rồi.

"Miệng thì ngươi nói tốt, nhưng trên mặt thì chẳng có nét cười nào." Phong Già Nguyệt giả bộ tủi thân, Cơ Tinh Loan bất đắc dĩ, đành phải nhếch khóe miệng lên, "Tỷ tỷ luyện cực kỳ tốt."

Quả thật nàng luyện rất tốt, so với lúc trước ở sơn động, có thể nói là khác nhau như trời với đất, tiến bộ nhanh đến mức ngay cả hắn cũng hơi giật mình.

"Đan dược này có tên không tỷ tỷ?" Hắn không có gì khác thường hỏi.



"Có chứ! Tên là Duyên niên hạc thọ đan, một người mà ta rất thích đã đặt tên cho nó đó." Phong Già Nguyệt nháy mắt với Cơ Tinh Loan, "Ngươi thấy tên này thế nào?"

Tim Cơ Tinh Loan đập nhanh hai nhịp, hắn nhìn đi chỗ khác, hơi ghét bỏ nói: "Chẳng ra sao cả."

Phong Già Nguyệt: "......"

Rõ ràng là tên ngươi đặt mà!

Nàng luyện tổng cộng ba mươi viên, sau đó đi lấy những thứ khác trong chỗ ở cũ, bội thu rời đi.

Vừa ra khỏi chỗ ở cũ, Phong Già Nguyệt đã nhìn thấy gương mặt đầy không vui của Dữ Thương, nàng chớp mắt: "Hơn một tháng không gặp, đại trưởng lão gầy đi rồi, nhìn có vẻ khôi ngô đẹp trai hơn nha!"

Liếc nhìn Dữ Thương với chòm râu dê mắt tam giác mũi tẹt một cái, Cơ Tinh Loan lâm vào trầm tư sâu sắc: Có phải thẩm mỹ của nàng có vấn đề gì không?

Nhớ lại những lần nàng khen hắn đẹp trai, gương mặt của Cơ Tinh Loan liền trở nên khó coi, chẳng lẽ trong mắt nàng, nhan sắc của hắn cũng không khác gì Dữ Thương?

Dữ Thương đang nổi giận đùng đùng sửng sốt, nguôi giận đi một chút, ông ta không có sở thích gì, chí thích người khác khen mình đẹp, ông ta cũng không tiện phát hỏa ngay, đành phải kiềm chế nhìn nàng một cái.

"Ngươi thăng lên kỳ giữa Kim Đan rồi sao?" Dữ Thương thoáng giật mình.

Phong Già Nguyệt dè dặt gật đầu: "Ta gặp may thôi."

Đám Đông Thông mừng rỡ: "Chúc mừng chưởng môn, chúc mừng chưởng môn."

Hiện giờ Thiên Cực Môn đã đông người hơn nhiều, do những người trước đây rời khỏi môn phái cùng Dữ Thương giờ đều quay về cùng ông ta, bọn họ nhìn Phong Già Nguyệt bằng ánh mắt đầy xa lạ, thậm chí còn có chút đề phòng. Phong Già Nguyệt nhìn lướt qua, cũng không để ý thái độ của bọn họ, chỉ có hai ba người trong đó khiến ánh mắt của nàng hơi lạnh đi.

"Đông Thông, ông cũng có chuyện vui đó." Phong Già Nguyệt cười nói, Đông Thông sửng sốt, ông ta có thể có chuyện vui gì được?

"Xòe tay ra." Phong Già Nguyệt đặt một chiếc bình ngọc vào tay Đông Thông, "Uống đi."

Tất cả mọi người đều không hiểu ra sao, mặc dù Đông Thông cũng đầy nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo ngửa đầu uống đan dược rồi ngồi xuống đả tọa hấp thu tác dụng của thuốc.

Những người khác tò mò nhìn Đông Thông, không biết nàng đưa thuốc gì cho ông ta, nhưng không lâu sau vẻ mặt của bọn họ đã biến thành kinh ngạc.

Đông Thông vốn dĩ có mái tóc đen trắng lẫn lộn, rõ ràng là trạng thái sắp hết thọ nguyên, nhưng bây giờ những sợi tóc trắng đều rụng đi, mọc ra tóc đen mới dày đặc, nếp nhăn trên mặt cũng dần mờ đi, biến trẻ lại từng chút một.

Khi hấp thu hết tác dụng của thuốc, ông ta đã biến thành một nam nhân hơn ba mươi tuổi, Đông Thông cảm nhận được sức sống mạnh mẽ trong cơ thể, mắt ông ta đỏ lên: "Chưởng môn......"

"Đan dược này có thể kéo dài tuổi thọ của ông thêm khoảng hai trăm năm, hãy chăm chỉ tu luyện, mau chóng kết đan."

"Cảm ơn chưởng môn." Đông Thông run rẩy nói, "Đông Thông nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của chưởng môn."

Những người khác nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy hâm mộ và ghen tị, Nam Thông và Bắc Thông thì vừa mừng cho Đông Thông, vừa hơi tiếc cho bản thân, bọn họ cũng chỉ còn hơn một trăm năm tuổi thọ nữa thôi.

Nhưng Phong Già Nguyệt lại nói: "Tiếp theo là Nam Thông và Bắc Thông."

Hai người đưa tay ra theo bản năng, mỗi người bắt được một chiếc bình ngọc nhỏ, hai người vừa mừng vừa sợ: "Chưởng môn?"

"Ừ, hai người các ông cũng mau uống đi, không cần phải nói lời cảm kích, ta là chưởng môn của các ông, đây là việc nên làm."

Hai người không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng hành lễ trang trọng với nàng, rồi uống luôn tại chỗ.



Những người Dữ Thương đưa đến đều mang vẻ mặt phức tạp, trong số bọn họ cũng có không ít người sắp hết thọ nguyên, mà kể cả là còn nhiều thọ nguyên, nhưng có thể tự nhiên có thêm hai trăm tuổi thì ai mà không muốn chứ?

Nhưng trong lòng bọn họ hiểu rõ, bọn họ là người của Dữ Thương, chuyện tốt như vậy sẽ không đến lượt bọn họ.

Dữ Thương nhìn qua hai thuộc hạ cũng có tóc trắng, ông ta hít sâu mấy hơi, cố gắng nặn ra một nụ cười nịnh nọt: "Chưởng môn......"

"Ông cũng muốn sao?" Phong Già Nguyệt cười tủm tỉm hỏi ông ta.

Dữ Thương cảm thấy hơi khuất nhục, nhưng ông ta vẫn kiên trì nói: "Thuộc hạ, thuộc hạ, không biết chưởng môn còn không?"

Phong Già Nguyệt nhìn gương mặt đỏ ửng của ông ta, không nhịn được bật cười, ném cho ông ta một chiếc bình ngọc lớn: "Trong đây có hai mươi hai viên, đại trưởng lão xem ai cần thì cho người đó dùng trước, còn lại thì để vào nhà kho của tông môn, dùng để làm phần thưởng cũng không tồi."

Đan dược này không thể chồng lên nhau, mỗi người chỉ có thể uống một viên, cho nên nàng chỉ giữ lại năm viên để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Dữ Thương cầm đan dược ngây ngốc nhìn nàng, đám thuộc hạ của ông ta cũng rất kinh ngạc, đan dược quý giá có thể kéo dài hai trăm tuổi thọ mà nàng lại yên tâm giao cho người khác như vậy sao? Còn là đối thủ của nàng nữa?

Phong Già Nguyệt mỉm cười nói: "Bất kể trước kia đã từng xảy ra chuyện gì thì mọi người đều là người của Thiên Cực Môn, hiện giờ ta là chưởng môn Thiên Cực Môn, đương nhiên sẽ đối xử bình đẳng với các ngươi. Nếu các ngươi đã trở về thì chắc hẳn trong lòng cũng có Thiên Cực Môn, sau này không cần canh cánh trong lòng vì những chuyện quá khứ nữa, mà hãy đồng tâm hiệp lực, cùng cố gắng vì sự lớn mạnh của Thiên Cực Môn."

Đại đường yên lặng như tờ, tất cả đều nhìn Phong Già Nguyệt ở giữa, một lúc sau Dữ Thương hơi cúi đầu, hành lễ của một thuộc hạ với Phong Già Nguyệt, những người khác cũng nối tiếp nhau hành lễ.

Cơ Tinh Loan ở trong góc lẳng lặng nhìn nàng, cười thầm trong lòng, chỉ với một lọ Duyên niên hạc thọ đan nho nhỏ mà nàng đã được lòng một đám người, nàng đúng là khéo mưu tính lòng người.

Đang nghĩ vậy thì thấy nàng quay đầu nhìn về phía hắn, nháy mắt với hắn, lén nụ cười đắc ý.

Cơ Tinh Loan: "......"

Quên đi, có lẽ là hắn nghĩ nhiều rồi.

_______

Phong Già Nguyệt dùng một lọ Duyên niên hạc thọ đan tạm thời hàn gắn Thiên Cực Môn, Dữ Thương cũng tạm thời gác lại sự không phục trong lòng, nỗi tức giận làm trâu làm ngựa hơn một tháng cũng nguôi theo, ông ta ôn hòa báo cáo công việc hơn một tháng qua với nàng.

Hơn một tháng nay ông ta gần như không được nghỉ ngơi một chút nào do không ngừng đám phán với các môn phái và thế gia khác, muốn bọn họ trả lại tài nguyên cho Thiên Cực Môn.

Nhưng chỉ có thể đòi về được một phần, còn lại đều bị mấy tông môn và thế gia lớn chiếm giữ, chỉ có cách tham gia đại hội Tiên Thủy Thành để người khác biết Thiên Cực Môn không còn yếu kém nữa.

"Đương nhiên phải tham gia rồi." Phong Già Nguyệt nói chắc như đinh đóng cột, "Những gì thuộc về chúng ta thì nhất định phải đòi lại."

Tiên Thủy Thành nằm ở Thân Châu, là một tòa thành cỡ trung, xung quanh có mười mấy môn phái vừa và nhỏ và bốn gia tộc lớn, nguyên là Sở Vân Môn, Kim Sa Phái, Thiên Cực Môn và Mộ Dung gia. Nhưng từ khi Thiên Cực Môn sa sút thì chỉ còn lại Sở Vân Môn, Kim Sa Phái và Mộ Dung gia tạo thành thế vạc ba chân, thế lực ba phe chiếm đoạt phần lớn tài nguyên của Thiên Cực Môn, giờ đây đã ngày càng lớn mạnh.

Khi nghe nói Thiên Cực Môn cũng sẽ tham gia đại hội Tiên Thủy Thành lần này, ai nấy đều tỏ vẻ cười nhạo: "Thiên Cực Môn? Vẫn chưa sụp đổ à?"

"Nghe nói chưởng môn là một cô gái ngoại lai kỳ đầu Kim Đan." Người hầu báo cáo.

"Ha ha ha, không có gì đáng lo cả."

Hôm nay, Dữ Thương đang muốn đến tìm chưởng môn mới để báo cáo thì thấy trong phòng nàng chỉ còn lại một mảnh giấy: 【Bổn chưởng môn đi trước dò đường, ông dẫn những người còn lại đi sau nhé, gặp nhau ở Tiên Thủy Thành.】

"Nể tình Duyên thọ đan, đừng tức giận, đừng tức giận......" Dữ Thương thầm tự nhủ.

"Chết tiệt, tại sao ta phải tự dâng đến cửa làm cu li cho cô ta chứ?"



Lúc này Phong Già Nguyệt chân đạp phi kiếm, ôm Cơ Tinh Loan, đang bay về phía Tiên Thủy Thành: "Ha ha ha tên Dữ Thương đó chắc sẽ tức chết cho mà xem."

Cơ Tinh Loan: "......"

Hóa ra nàng cũng biết à?

Sau khi nhìn thấy tấm biển Tiên Thủy Thành, Cơ Tinh Loan hơi nheo mắt phượng lại, hắn nhớ ở đây cũng có mấy cái tên trong danh sách.

Nếu đã đến rồi thì giết hết một lượt đi, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, sát khí cuộn trào mãnh liệt trong lòng.

"Có lạnh không?" Phong Già Nguyệt đột nhiên rùng mình, hai tay ôm lấy má Cơ Tinh Loan.

Cảm giác ấm áp mềm mại bao phủ mặt hắn, Cơ Tinh Loan bình tĩnh lại một chút, hắn ngước mắt nhìn Phong Già Nguyệt: "Không lạnh."

"Sao mắt ngươi lại đỏ thế này?" Phong Già Nguyệt cả kinh, vội vàng dừng lại ở ngoài thành, nâng mặt hắn nhìn kỹ: "Dị ứng à? Khó chịu ở đâu? Hay là bị gì khác?"

Mặt nàng sáp lại rất gần, gần đến mức Cơ Tinh Loan có thể nhìn rõ sự lo lắng trong mắt của nàng, gần đến mức hắn có thể nhìn thấy chính mình chiếm trọn con ngươi của nàng.

Trái tim hắn run lên, khẽ nói: "Có lẽ là bị thứ gì đó bay vào mắt, cảm giác hơi khó chịu."

"Để ta thổi giúp ngươi." Phong Già Nguyệt nhẹ nhàng thổi thổi mắt hắn, "Đỡ hơn chút nào không?"

"Vẫn còn hơi đau." Cơ Tinh Loan mặt không đổi sắc nói, hắn nhìn đôi má phồng lên của nàng, cảm thấy tay hơi ngứa ngáy.

Đột nhiên Phong Già Nguyệt thấy má hơi lạnh, bàn tay nhỏ bé của Cơ Tinh Loan khẽ chạm vào mặt nàng: "Hửm? Tiểu Tinh, sao mặt ngươi cũng đỏ thế?"

"Tỷ tỷ, ngươi nhìn nhầm rồi." Cơ Tinh Loan đi về phía trước mà không quay đầu lại.

Phong Già Nguyệt: "......"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.