Nam Chính Hắc Hóa Suốt Ngày Giả Vờ Đáng Thương

Chương 12



Trương Thiên Diệu và Âu Dương Mặc vừa mới đánh nhau không bao lâu, bốn người của đội chấp pháp đã đến, sau khi xác nhận là Âu Dương mặc động thủ trước, Âu Dương mặc bị phạt năm trăm linh thạch.

Trương Thiên Diệu ở bên cạnh đắc ý vênh váo, ánh mắt Âu Dương Mặc lóe lên tia sáng lạnh lẽo, đột nhiên hắn ném ra một tấm phù chú, phù chú nổ tung, cả khu chợ bị bao trùm trong khói đen, tiếng ồn ào lập tức vang lên bốn phía.

Phong Già Nguyệt đã đề phòng chiêu này của hắn từ lâu, ngay khi phù chú phát nổ, nàng lập tức xuất hiện bên cạnh Âu Dương Mặc một cách chớp nhoáng, bắn bột truy dấu lên người hắn, sau đó lại lặng lẽ quay lại vị trí ban đầu, bế Cơ Tinh Loan lên bảo vệ hắn.

Nàng còn tiện thể hét lên: "Cẩn thận hắn cướp ngọc bội của ngươi."

Vừa dứt lời, khu chợ càng thêm hỗn loạn, Âu Dương Mặc đích xác định làm như vậy, hắn mắng một tiếng, đành phải chạy thoát thân trước.

Mặc dù chợ bị khói đen bao phủ, người bình thường không nhìn rõ xung quanh, nhưng người có thần thức mạnh như Cơ Tinh Loan thì nhìn rõ hết thảy, hắn ngoan ngoãn rúc vào lòng nàng, trong đôi mắt cụp xuống lóe lên một tia sáng kỳ dị.

Phong Già Nguyệt dùng pháp thuật đưa tới một trận gió to, thổi tan khói đen xung quanh, sự hỗn loạn mới dần lắng xuống, người của đội chấp pháp tỏ vẻ phẫn nộ, đang định đi bắt người.

Đúng lúc này một tiếng "Bịch" vang lên, Âu Dương Mặc bỏ trốn bị ném từ trên không xuống, Chu Dạ Bạch chân đạp một thanh phi kiếm, xuất hiện một cách ngầu lòi: "Gây rối loạn trật tự chợ, phạt năm trăm linh thạch, ý đồ chạy trốn, trừng phạt gấp đôi."

Khóe miệng Phong Già Nguyệt nhếch lên, đẹp trai đó.

Chu Dạ Bạch cũng phát hiện ra nàng, khẽ gật đầu với nàng, sau khi nàng đáp lại hắn liền nghiêm mặt tiếp tục xử lý chuyện Âu Dương Mặc.

Có tu sĩ Kim Đan ở đây, một tên kỳ sau Trúc Cơ như Âu Dương Mặc đương nhiên không dám xằng bậy nữa, hắn ngoan ngoãn nộp một nghìn linh thạch, Trương Thiên Diệu cười lớn, Âu Dương Mặc nhìn lại bằng ánh mắt âm lãnh.

Xử lý Âu Dương Mặc xong, Chu Dạ Bạch liền đi về phía quầy hàng của Phong Già Nguyệt: "Phong đạo hữu bày quầy bán hàng sao?"

"Đúng vậy!" Phong Già Nguyệt cười hỏi, "Hôm nay Chu đạo hữu có rảnh không? Ta muốn mời Chu đạo hữu một bữa cơm xoàng để cảm ơn ngươi đã cho tỷ muội bọn ta một chỗ ở tạm thời."

"Phong đạo hữu khách sáo rồi, sao có thể để Phong đạo hữu mời được, phải là tại hạ mời mới đúng." Chu Dạ Bạch hào phóng cười nói.



Hai người nói qua nói lại, cuối cũng vẫn là Chu Dạ bạch khăng khăng muốn mời, hẹn buổi tối gặp xong, hắn liền bị người khác vội vàng gọi đi, Phong Già Nguyệt tiếp tục bán hàng, buổi tối mới dọn quán đi đến nơi hẹn.

Chu Dạ Bạch rất coi trọng bữa tối này, hắn mặc một bộ trường bào màu xanh lơ khiến hắn càng thêm phong thần tuẫn lãng, chọn một tửu lâu yên tĩnh lịch sự, linh thực cũng rất ngon.

Cả buổi Cơ Tinh Loan nói rất ít, toàn nghe Phong Già Nguyệt và Chu Dạ Bạch trò chuyện, hai người nói từ nam lên bắc, từ lĩnh ngộ tu luyện đến luyện đan, luyện khí, vẽ bùa, có thể nói là rất vui vẻ. Phong Già Nguyệt còn nói mấy chuyện xấu hổ lúc luyện đan của mình khiến Chu Dạ Bạch cười lộ ra một đôi má lúm đồng tiền.

Mãi đến khi đêm dần khuya, Chu Dạ Bạch đưa hai người về quán trọ Tiên Lai, hắn vẫn còn có chút chưa thỏa.

Phong Già Nguyệt thì khác, vừa mới đóng cửa, vẻ mặt tươi cười của nàng lập tức thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén, nàng cúi đầu hỏi Cơ Tinh Loan: "Tiểu Tinh, mệt rồi đúng không? Buồn ngủ chưa?"

Cơ Tinh Loan ngáp một cái: "Ừm, buồn ngủ quá."

Nàng vội vàng thu dọn một gian phòng bên cạnh, chờ Cơ Tinh Loan ngủ say, nàng dựng mấy lớp kết giới rồi lặng lẽ rời khỏi quán trọ.

Cơ Tinh Loan mắt buồn ngủ nhảy xuống giường, dựng ảo ảnh hắn đang đả tọa rồi gọi hai con yêu thú ra: "A Mu, A Mị."

Hai con yêu thú thu nhỏ lại bằng cỡ người bình thường xuất hiện trước mặt hắn: "Chủ nhân."

"A Mu, ngươi đi trông chừng tên mặc áo choàng đen, A Mị đưa ta đi tìm tên còn lại."

"Vâng."

_______

Lúc đỡ Trương Thiên Diệu, Phong Già Nguyệt đã rắc bột truy dấu lên người hắn, cho nên nàng nhanh chóng tìm được hắn, hắn đang ôm ôm ấp ấp một tỳ nữ xinh đẹp, rõ là chuẩn bị làm chuyện khó nói.

Hai người bị Phong Già Nguyệt thẳng tay đánh gục, nàng lấy ngọc bội Thanh Long và túi trữ vật của Trương Thiên Diệu, cưỡng chế xóa bỏ thần thức trên túi trữ vật, sau đó đánh Trương Thiệu cho thê thảm, vờ như bị người khác xả giận, xong xuôi liền lắc mình rời đi, tiếp tục tìm Âu Dương Mặc.

Nhưng nàng không biết, sau khi nàng rời đi không bao lâu, Cơ Tinh Loan liền xuất hiện ở phòng Trương Thiên Diệu, nhìn dáng vẻ thê thảm của Trương Thiên Diệu, Cơ Tinh Loan nhíu chân mày, lúc phát hiện không thấy ngọc bội Thanh Long, tâm trạng của hắn càng xấu hơn.

Hắn không vui cười lạnh một tiếng, thẳng tay vặn gãy cổ Trương Thiên Diệu, Trương Thiên Diệu cứ thế lặng lẽ chết trong hôn mê.

"Đưa hắn đi."

Có bột truy dấu, Phong Già Nguyệt cũng nhanh chóng tìm thấy Âu Dương Mặc, nàng che giấu một phần tu vi, ngụy trang mình thành một tu sĩ kỳ sau Trúc Cơ rồi ra tay đánh Âu Dương Mặc.

Hôm nay Âu Dương Mặc mất một nghìn linh thạch, còn hối hận vì đã bán ngọc bội Thanh Long, tâm trạng đang rất tệ, bây giờ đột nhiên bị đánh úp, bản chất hung ác của tà tu trỗi dậy, hắn dùng toàn lực tấn công Phong Già Nguyệt.

Đánh một hồi, Phong Già Nguyệt giả bộ đánh không lại, xoay người muốn bỏ chạy, Âu Dương Mặc cười lạnh một tiếng: "Để mạng lại đây."

Đương nhiên hắn không lấy được mạng nàng, chỉ túm được túi trữ vật của Trương Thiên Diệu mà nàng cố ý vứt lại cho hắn, còn nàng thì giả vờ bị thương bỏ chạy.

"Hừ, coi như ngươi mạng lớn." Âu Dương Mặc kiểm tra túi trữ vật vô tình bắt được, thấy bên trong có nhiều đồ, hắn còn rất vui mừng.



A Mu ẩn mình ngây người nhìn từ đầu đến cuối, hoàn toàn không hiểu nàng đang làm gì. Nó rất nhạy cảm với hơi thở của con người, cho nên dù Phong Già Nguyệt đã ngụy trang, nhưng A Mu vẫn có thể nhận ra nàng.

A Mu đơ người đợi Cơ Tinh Loan đến, nó liền kể hết với hắn, Cơ Tinh Loan như suy tư gì đó, hắn nhìn về phía thi thể Trương Thiên Diệu: "Ngọc bội là do nàng lấy sao?"

Gần như ngay lập tức, Cơ Tinh Loan đã hiểu ra kế gắp lửa bỏ tay người của nàng, lấy ngọc bội Thanh Long, sau đó giá họa cho Âu Dương Mặc, Âu Dương Mặc vốn là tà tu, ban ngày còn có xung đột với Trương Thiên Diệu, nguyên nhân xung đột là ngọc bội Thanh Long lại biến mất, dù Âu Dương Mặc có mười cái miệng thì người khác cũng sẽ không tin hắn.

"Mưu kế đúng là không tồi, tiếc là quá mềm lòng." Cơ Tinh Loan nói với A Mị, "Giết hắn đi."

A Mị nhào về phía Âu Dương Mặc, hắn còn chưa phát hiện thì đã chết không kịp ngáp.

Danh sách kẻ thù lại bớt đi một tên, tâm trạng Cơ Tinh Loan tốt lên, hắn lấy ra một chiếc bình, nhàn nhã đổ lên xác Âu Dương Mặc.

Chớp mắt, xác Âu Dương Mặc đã biến mất, bị nước trong bình ăn mòn hoàn toàn, kể cả túi trữ vật của Trương Thiên Diệu cũng tan biến cả thảy, không còn lại một chút dấu vết nào.

Còn xác của Trương Thiên Diệu thì bị Cơ Tinh Loan cười biến thái xé thành nhiều mảnh vứt khắp phòng Âu Dương Mặc.

"Trương Cô Xuân, ta chờ ngươi."

_______

Lúc về, Phong Già Nguyệt cố ý mở cửa phòng bên cạnh nhìn xem, thấy Cơ Tinh Loan đang siêng năng đả tỏa đu luyện, ánh mắt nàng hiện lên vẻ thương hại. Lúc nãy buồn ngủ đến thế mà bây giờ còn cố gắng tu luyện, không hổ là nam chính, còn nhỏ tuổi mà đã hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.

Mặc dù hắn không thể hiện ra ngoài, nhưng hắn nhất định muốn trả thù cho Long gia, cho mẹ của hắn.

Nàng không đi vào quấy rầy hắn, chỉ đứng ở cửa lặng lẽ nhìn một lát rồi đóng cửa lại, quay về phòng mình tu luyện.

"Ta không thể thua kém một đứa trẻ được."

Cơ Tinh Loan vừa vặn trở về nghe được câu này, hắn thầm cười lạnh một tiếng, ý chí chiến đấu không hiểu ở đâu ra.

Bên kia, tỳ nữ xinh đẹp bị đánh ngất của Trương Thiên Diệu tỉnh lại, hét lên một tiếng chói tai.

Thủ vệ của Lạc Thành mau chóng nhận được mệnh lệnh: Tìm kiếm Trương Thiên Diệu mất tích.

Ngày hôm sau, trời còn chưa tỏ, Trương Cô Xuân đã mệt mỏi vội vã đến nơi, hai mắt ông ta đỏ lên: "Con trai ta chết rồi!"

Trên người Trương Thiên Diệu cũng có bùa hồi tưởng, nhưng dù cho Trương Cô Xuân có thử cách nào thì cũng chỉ nhìn thấy một căn phòng bình thường, trong phòng bài trí rất đơn sơ, căn bản không thể nào nhìn thấy hung thủ giết người, cho nên ông ta vội vã đến ngay trong đêm.

Trương Cô Xuân là tu sĩ kỳ sau Kim Đan, phía sau có Trương gia là thế gia tu tiên làm chỗ dựa, Lạc Thành cũng không dám coi thường, mọi người lập tức hỏi xem ông ta nhìn thấy gì trong bùa hồi tưởng.

Dựa vào manh mối trong bùa hồi tưởng, nơi ở của Âu Dương Mặc nhanh chóng bị tìm ra, Trương Cô Xuân đạp tung cửa, chợt cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, trong phòng đầy vết máu, con trai ông ta đông một bộ phận, tây một bộ phận, rải rác khắp phòng.



"A......" Trương Cô Xuân ngửa mặt lên trời hét lớn, mái nhà bị thổi bay, ở đây ngoài Chu Dạ Bạch, những người khác đều tái mặt.

Hôm nay Phong Già Nguyệt cũng bày quầy bán hàng, nàng hơi khựng lại, hình như nàng nghe thấy một âm thanh kỳ quái?

"Tỷ tỷ sao vậy?" Cơ Tinh Loan lúc này đầy ngoan ngoãn.

Phong Già Nguyệt lắc đầu: "Ta chỉ cảm thấy hôm nay canh phòng chặt hơn thì phải?"

Chủ quầy bên cạnh nói: "Tiền bối không biết sao? Trương công tử hôm qua đến đây mua ngọc bội đã chết rồi."

"Cái gì?" Phong Già Nguyệt kinh ngạc, "Sao lại như vậy?"

"Ngươi cũng thấy lạ đúng không?" Chủ quầy bên cạnh mặt đầy hóng hớt, "Nghe nói là bị tà tu giết tối hôm qua, chết thảm lắm, thi thể rải rác trong phòng tà tu."

Phong Già Nguyệt chớp mắt vài lần, "Vậy tà tu thì sao?"

"Hình như trốn thoát rồi, tên tà tu đó hình như chính là tên bày quầy ở đây ngày hôm qua, xảy ra tranh chấp với Trương công tử thì phải." Chủ quầy bên cạnh nói.

Âu Dương Mặc giết Trương Thiên Diệu, sau đó còn bỏ trốn?

Phong Già Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.

Một lát sau, nàng bế Cơ Tinh Loan lên: "Thế giới này nhiều người xấu quá, muội muội ngươi phải theo sát tỷ tỷ, nhất định không được chạy lung tung."

"Ừ." Kẻ đứng sau mọi chuyện - Cơ Tinh Loan ngoan ngoãn đáp.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.