Chỗ cưỡi ngựa Tây Xương ở vùng ngoại ô, là nơi tập đoàn Đường thị thiết kế cho tư nhân, người quyền quý tới đây thả lỏng không ít.
Hôm nay là thứ bảy, ánh nắng tươi sáng, trại nuôi ngựa lại rất thanh tịnh. Mấy con ngựa con chạy dưới dỏ, trong miệng hừ ra âm thanh vui sướng.
Giữa thảo nguyên, có một nơi hóng gió, trên bàn kính có cà phê và điểm tâm ngọt, vài người ăn mặc tùy ý, khí chất không tầm thường đang ngồi trên ghế nói chuyện.
Mẹ Lâm nhìn Tô Điệp Y, thấy thế nào cũng vừa lòng.
Bỏ qua gia thế, cô gái này ở bên Dịch Phong bảy năm, vẫn chờ đợi, sự kiên nhẫn này đã hơn hẳn cô gái khác.
Huống chi đến ngày lễ ngày tết, cuối tuần, cô đều thường xuyên tới thăm bà, lễ nghi cách nói năng thật sự không cần chọn.
Dịch Phong gặp người như vậy cũng coi như là khó được, mẹ Lâm nhìn hắn đang cưỡi ngựa nơi xa, một thân quần áo cưỡi ngựa, cũng coi như là lang tài nữ xứng.
Bà có chút cảm thán nói: “Điệp Y à, mấy năm nay vất vả con, Dịch Phong hiểu muộn, chờ nó chân chính hiểu được, mới phát hiện bên người ai mới là người tốt với nó.”
Đây chả nhẽ là phát hiện rồi sao.
Bảy năm nay, đây là lần đầu đi chơi cùng bọn họ, trước kia hắn chẳng quan tâm, mới vừa nghe được tin hắn sẽ đi mẹ Lâm rất vui, thằng bé này rốt cuộc có phản ứng.
“Bác đừng nói như vậy, mấy năm nay đều là con cam tâm tình nguyện.” Tô Điệp Y không nhanh không chậm nói, ánh mắt cảm kích nhìn mẹ Lâm, ngay sau đó nhìn về phía người đàn ông:
“Chỉ cần là anh ấy, con chờ bao lâu cũng nguyện ý, huống chi bác tốt như vậy, con sớm coi bác như mẹ con, mặc kệ có Dịch Phong hay không, bác ở lòng con là người thân.”
Cô đã sớm biết nên bắt lấy cha mẹ hắn, chỉ cần lấy lui làm tiến nói vài câu thanh danh sẽ tốt hơn nhiều.
Quả nhiên, mẹ Lâm và mấy cô của hắn nghe thấy đều vừa lòng gật đầu, mẹ Lâm vui mừng vỗ vỗ tay cô, nói: “Khoảng thời gian trước bà nội còn nhắc cháu đấy? Có rảnh cùng chúng ta đi thăm bà.”
“Đúng rồi, cuối năm nếu cháu rảnh cùng bác đi Tây Cương săn thú, khu vực săn bắn rất lớn, sẽ để Dịch Phong dạy cháu”
Tô Điệp Y trong lòng vui vẻ, mẹ Lâm những lời này không thể nghi ngờ coi cô như con dâu tương lai, cô giấu đi mặt mày vui sướng, cười gật đầu.
Lâm Dịch Phong cưỡi ngựa hóng gió, thấy cảnh hoà thuận vui vẻ..
Mẹ Lâm như dạy dỗ con dâu ân cần, trong miệng đang thổ lộ cái gì. Mà Tô Điệp Y dáng vẻ lắng nghe, hai người nói cười đáy mắt đều là sự vui sướng.
Hắn hơi hoảng hốt, tất cả cứ như thế mà quyết định sao?
Hắn thật sự muốn cùng Tô Điệp Y trải qua cả đời sao? Ban đầu hắn nghĩ như vậy, tùy tiện tìm phụ nữ lo nội trợ, hắn có thể chuyên tâm xử lý chuyện công ty.
Hắn trước kia không bài xích, hiện giờ mỗi tế bào đều đang chán ghét.
Tưởng tượng sau đó mỗi phút mỗi giây, mỗi ban đêm đều là một vẻ mặt không gợn sóng ở cùng hắn
Lâm Dịch Phong không thể ức chế nghĩ đến người kia, cô gái xuất hiện ở trong mộng.
Nếu cô ở chỗ này sẽ không hoà hợp như vậy.
Cô hẳn là rất câu nệ, hỏi cái gì sẽ ngoan ngoãn trả lời, cũng không biết nịnh nọt, hỏi nhiều khẳng định sẽ bị nghẹn lời, đôi mắt biết nói bất an kích động, tay nhỏ ở sau lưng trộm nắm lại.
Nếu cô ỷ lại mình, nhất định sẽ lặng lẽ nắm ống tay áo hắn, đáng thương xin hắn giúp. Tựa như cô từng làm với bạn trai cô.
Nghĩ đến đây khiến trong lòng hắn cứng lại, sự thê lương vọt tới, vì sao ở trong mộng không thể yêu hắn, thích hắn khó như vậy sao?
Nếu.... Nếu cô yêu hắn, sao trên trời ngôi sao hắn cũng có thể hái xuống cho cô, chỉ cần cô muốn.
Khoé miệng Lâm Dịch Phong cười khổ, vài giây sau đôi mắt đột nhiên sáng lên.
Trong mơ hắn cũng chưa làm xong.
Có khả năng này hay không, về sau cô sẽ yêu hắn. Cho dù không yêu, cô cũng sẽ dần dần chấp nhận hắn.
Không phải như người khác nói sao, phụ nữ đều cảm tính, cuối cùng cô sẽ yêu người đàn ông bên cạnh cô.
Hắn càng muốn trong lòng càng nóng, trong miệng nỉ non, hắn phải đi về.... Phải đi về mơ xong giấc mộng kia..
Cô bị thương khỏi chưa? Có đang đợi hắn hay không?
Cô nhất định đang đợi hắn! Nhất định còn đang chờ hắn!
Hai chân Lâm Dịch Phong đột nhiên kẹp chặt bụng ngựa, mắng một tiếng “Đi”.
Con ngựa bắt đầu lao nhanh, tiếng gọi của mẹ Lâm sớm bị hắn vứt ra sau đầu, trong lòng chỉ có khát vọng.