Nam Chính Đều Yêu Tôi - Cửu Ngũ Đích Mạch Điền

Chương 81: Khóc cái gì, anh làm đau em sao?



Ở cửa hàng đá quý ở quốc gia nào đó, trước mắt là ngọc đẹp, trên quầy hàng giống như ngôi sau trên không trung, trong chớp mắt, trong suốt lộng lẫy.

Trong cửa hàng một trang sức thôi cũng 7 số trở lên, bởi vậy cũng quyết định người tới đây chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhân viên cửa hàng cũng quen với những cảnh tượng này, ngày thường ở cạnh cửa đứng đoan đoan chính chính, trên mặt cũng lễ phép cười.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng hôm nay, trên mặt ý cười rõ ràng hiện ta thêm chút chân thành tha thiết cùng hâm mộ.

Mấy cô gái tóc vàng không nhịn được cũng nhìn về nam nhân đang ngồi trên sô pha, một thân âu phục, chân dài eo thon, anh khí bức người.

Dáng ngồi tùy ý lại lộ ra chút lạnh nhạt, người đàn ông như vậy hấp dẫn nhất sự  chú ý của phụ nữ, chỉ cần sườn mặt khiến cho người mơ màng.

“Anh ấy tới cửa hàng trang sức nhất định là mua cho người yêu, thật muốn làm đóa hoa hồng trong tay hắn, người vừa giàu vừa đẹp trai là kiểu tôi thích nhất.”

Mấy cô gái tóc vàng khe khẽ nói nhỏ, thỉnh thoảng thấp giọng suy đoán người kia bao nhiêu tuổi, rõ ràng thoạt nhìn chỉ đầu hai mươi, nhưng cả người lại để lộ ra sự mị lực của đàn ông trưởng thành.

Đàn ông Trung Quốc đều mê người như này sao?

Mà người trung tâm của cuộc bàn tán kia lại không để ý, bình tĩnh tự nhiên xem tạp chí, một đôi mắt có chút thất thần

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hắn không nghĩ tới giấc mơ lại quỷ dị như vậy.

Vốn tưởng rằng chỉ là một buổi tối chỉ là mây khói thoảng qua, kết quả liên tục mấy đêm đều vào mộng, thật giống như một câu chuyện xưa, còn hắn trở thành nam chính trong câu chuyện xưa ấy.

Lâm Dịch Phong từ trước đến nay không tin quỷ thần, lại không nhịn được sao ảo cảnh trong mơ lại tìm tới hắn, hoặc là muốn nói cho hắn cái gì?

“... Tiên sinh.” Tiếng gọi ôn hòa đánh gãy suy nghĩ của hắn, ngẩng đầu nhìn có một nhân viên đứng bên cạnh, lễ phép mỉm cười,

“Đây là trang sức mới nhất, của Alessio Boschi người Italy thiết kế, mới vừa đưa ra thị trường đã nhận được rất nhiều sự yêu thích,”

Hắn mở hộp, lọt vào trong mắt là một kẹp tóc tinh xảo ngôi sao màu xanh biển, ngọc xanh bị cắt thành nước mắt nhỏ cụm, được khảm ở cạnh ngôi sao, xinh đẹp đến không thể tưởng tượng.

Chỉ liếc mắt Lâm Dịch Phong nghĩ đến người kia, cô gái ẩn nhẫn lại yếu ót.

Tóc đen tán ở sau, đuôi tóc hơi hơi cuốn lên, nếu kẹp ở sau tai, cùng cặp mắt chiếu sáng lẫn nhau, không biết có bao nhiêu kinh diễm.

Hắn cũng hiểu, vì sao khi nhìn thấy chiếc kẹp này trên tạp chí mà hắn đã chậm họp.

Bởi vì thật sự hợp với cô ấy.

Lâm Dịch Phong lấy hộp từ nhân viên cửa hàng, lấy kẹp tóc đặt trong tay, sự lạnh lẽo từ lòng bàn tay xâm nhập vào trong lòng, như độ ấm da thịt, ôn nhuận như ngọc, thấm vào ruột gan.

Đi công tác nửa tháng, hắn cũng cùng người đàn ông giống hệt hắn tới quốc gia này, chứng kiến người đàn ông này cả ngày lẫn đêm bận rộn, như muốn vội vàng hoàn thành công việc sau đó lập tức trở về.

Cũng nghe hắn gọi điện thoại cho cô gái kia.

Như giọt nước suối tinh tế uyển chuyển, thấm vào tâm, Lâm Dịch Phong đáy lòng cũng có chút khát vọng không rõ.

Giờ phút này, khi nhìn kẹp ngôi sao đã hiểu rõ, hắn nhớ cô, cho dù lý trí nói cho hắn chỉ là giấc mộng, hắn cũng không thể ức chế bắt đầu nhớ cô gái ôn nhu như nước kia

“Giúp tôi gói lại.” Lâm Dịch Phong đặt kẹp ở hộp, đưa cho nhân viên cửa hàng.

*****

Màn đêm bao phủ toà nhà cao tầng, ngọn đèn ấm áp mà sáng ngời, nhiễm hồng bầu trời đêm.

Ở  chung cư phòng ngủ chỉ mở một đèn bàn, ánh đèn mờ mịt bao lấy bức màn, giống như có hai đứa bé trốn trong chăn, thì thầm nói nhỏ.

Đúng là đang thì thầm nói nhỏ.

Cô gái uyển chuyển thổ lộ âu tai hắn, hắn hơi nghẹn ngào gầm nhẹ, giống như một sự hoà âm cao thấp phập phồng, kêu đến trong phòng khô nóng.

Lâm Dịch Phong giữ đầu nhỏ của cô, ngón tay khớp xương rõ ràng nắm lấy kẹp tóc trên đầu cô.

Môi mỏng dừng ở chỗ, bên tai động tình, đầu lưỡi liếm nốt ruồi sau tai cô, lặp lại dùng đầu lưỡi đỉnh lộng.

Thân hình cao lớn của hắn đè ở dưới thân cô, trù bỏ bàn chân dạng ra lộ ở bên ngoài, còn lại mỗi tấc đều bị màu da hắn bao trùm, nghiền áp.

Nơi tư mật nhất không chút lưu tình bị chiếm lấy, côn th*t khảm ở tiểu huyệt ra ra vào vào, tạo thành bọt mép, dọc theo chỗ hai người kết hợp chảy xuống khăn trải giường.

hoa huy*t đỏ bừng bởi vì thời gian dài hoan ái làm say lòng người, i bám vào ở thân gậy, vì bị thao mà hơi sưng, trở nên khó chịu.

Hai mảnh tinh tế môi âm hộ bị khuếch trương, bắt phun ra nuốt vào côn th*t như nắm tay, bị bắt nở rộ, bị côn th*t kéo ra, lại vô tình thọc trở về.

Lâm Dịch Phong vẫn như cũ cảm thấy không thỏa mãn, khó khăn lắm mới coi như lần thứ hai nhấm nháp hương vị cô chỉ cảm thấy vô cùng nghiện, như được nếm bàn đào, lại như người trên sa mạc khát nước, nên uống những giọt nước cuối cùng này.

Vị ngọt ở trong lòng nổ tung.

Ngọt... ngọt quá... Mỗi một chỗ vừa thơm vừa mềm.... phải thao chết tiểu yêu tinh vào trong mơ hắn.

Hắn biết sau khi về nước sẽ xảy ra chuyện gì, thậm chí đã sớm bắt đầu chờ mong, cô gái nhu nhược quật cường sao phù hợp thân thể hắn như thế, cho dù ở trong mộng, hắn cũng muốn tranh thủ mỗi phút mỗi giây có được cô.

Hắn nâng hai chân nhỏ bé yếu ớt không có xương của cô lên hông mình, bàn tay to nắm lấy ngực mềm mại, kính mông giống như chạy bằng điện môtơ giống nhau, bay nhanh ở nàng huyệt chống đối.

Xương mu đỏ một mảnh, âm thanh “Bạch bạch bạch bạch” cùng với tiếng giường rung chuyển tràn ngập toàn bộ phòng.

“Ưm a! A! A!...”

Cuối cùng là thân thể nghiêng trời lệch đất được khuây khoả, cái miệng nhỏ của Bùi Yên dưới sự thao làm của hắn mà không thể mở ra, chỉ có thể dâm đãng kêu.

Dưới âm thanh kiều mị, sự đau đớn hỗn loạn quay cuồng tê dại, chút mê mị cứ như vậy mà toả ra, khiến hắn càng thêm phát cuồng thọc vào rút ra.

Trong lòng Bùi Yên nảy lên vô hạn bi thương, chẳng lẽ thân thể cũng phản bội cô sao, ngay sau đó chính mình có hay không cam nguyện trở thành cấm luyến của hắn, sự khát vọng bay ra cùng dục vọng?

Sự tuyệt vọng dưới sự thao làm của hắn khiến cô rên càng thêm quyến rũ người, nước mắt có bao nhiêu tùy ý, từng giọt từng giọt đều bị Lâm Dịch Phong nuốt vào trong bụng.

Cho đến khi miệng chua xót, hắn mới dừng lại.

Hắn thở hổn hển, đôi mắt tràn đầy tình dục nhìn khóe mắt ướt đẫm, lông mi đều bị nước mắt dính ướt, như con bướm bị chặt đứt cánh, yếu ớt chớp chớp khiến hắn cũng chua xót.

Sao lại quên cô không muốn, cô là bị người đàn ông giống hắn cưỡng bách, hay là bị hắn cưỡng bách.

Lâm Dịch Phong ngơ ngẩn vài giây, cúi người hôn môi, mũi, khuôn mặt, cô lẩm bẩm: “Khóc cái gì? Anh làm đau em sao?”

Lực trong tay hắn ôn nhu không ít, động tác nhẹ nhàng chậm chạp ở u huyệt ra vào, trong tay tinh tế an ủi, muốn cho cô nghiêm túc toàn tâm cảm nhận hoan ái có bao nhiêu mỹ diệu.

Môi hắn lướt qua đôi mắt cô, đồng tử rưng rưng, đẹp đến nỗi hận không thể đưa hết tất cả đồ vật trước mặt cô, chỉ vì muốn cô nở nụ cười.

Không biết mũi và môi cô hình dáng như nào, Lâm Dịch Phong đã bắt đầu không thỏa mãn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đẹp của cô, cúi đầu nghiêm túc nhìn khuôn mặt nhỏ, nhưng lọt vào trong tầm mắt là sự mơ hồ, như bao phủ sương sớm.

Hắn đành thất bại hôn mặt cô, nhẹ giọng dò hỏi: “Còn có đau hay không?”

“Anh thả tôi đi....” Bùi Yên mắt đầy nước sương mù, khẩn cầu nhìn hắn, giọng nói mỏng manh khô khốc.

Thời khắc này hắn ôn nhu hiến cô thấy được một tia hy vọng, cô không nghĩ, không muốn làm là đồ chơi của hắn.

Bên ngoài có không trung rộng lớn, ánh mặt trời ấm áp, cô không muốn ở căn phòng không có ánh mặt trời, dâm loạn trên giường lớn.

Thả cô đi... Thả cô...

Lâm Dịch Phong dừng lại, hắn chăm chú nhìn đôi mắt cầu xin, nơi đó còn hơi nước, có sự tự do khát vọng, không tiếng động hiện ra.

Cô không muốn, cô không muốn cùng hắn có quan hệ gì. Cho dù ở trong mộng, cô cũng là bạn gái người khác.

Chút xa lạ đau đớn xâm nhập vào trong lòng hắn, dường như bị động vật gặm cắn vừa chát vừa đau, như đang tràn ngập vui sướng muốn bảo vệ cô, cô lại khinh thường.

Hắn cúi đầu thật sâu nhìn cô, ở trong lòng tự an ủi.

Không phải tôi không buông em, là hắn không đồng ý... Là hắn...

Hắn không nhìn đôi mắt kia nữa, như trốn tránh ngậm lấy cái miệng nhỏ đả thương người kia, lặp lại trằn trọc mút vào.

Giữa háng bỗng nhiên đung lực, bắt đầu một trận đòi lấy khác.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.