Hai viên chức sau khi tan làm, ở dưới lầu vừa đi vừa khe khẽ nói nhỏ:
“Ai, cậu nói xem Vệ tổng cùng tập đoàn Đường thị có thù gì à? Tại sao bảy năm chưa bao giờ nhận hợp đồng nào của Đường thị!”
“Đường thị phát triển lớn mạnh như vậy, tổn bao nhiêu lợi nhuận!”
“Không biết nữa…” Trong đó một cô gái đầy mặt đáng tiếc:”Nghe nói Đường thị đưa ra rất nhiều dự ám, đến Hằng Hưng đều bị Vệ tổng từ chối, năm nào cũng như thế, sợ là có thù liên quan đến tình cảm đi!”
“Thôi cũng không liên quan chuyện của chúng ta.” Một cô tóc dài cao gầy, trẻ tuổi, cô nhún vai, ánh mắt khuynh mộ:
“Nhưng mất đi Đường thị như bánh không nhân, Vệ tổng còn có thể phát triển Hằng Hưng to lớn như thế, thật là làm người kính nể!”
“Tôi xem cô là đang manh động đi!” Cô gái khác không có ý tốt trêu ghẹo:
“Không trừ cô, tất cả nhân viên nữ đều có ý với Vệ tổng, lần trước thư ký nữ còn chủ động quyến rũ, kết quả trực tiếp bị đá ra!! Ha ha…”
Nghĩ đến cảnh đó hai người ở ven đường ôm bụng cười to. Cô gái tóc dài do dự, hậu tri hậu giác hỏi:
“Chị ở công ty lâu hơn em, Vệ tổng sắp 30 rồi, bên cạnh còn không có cô gái nào?”
Cô gái kia làm ra vẻ bảo mật, kề sát vào bên tai:
“Nghe nói bạn gái Vệ mấy năm trước mất tích, cô không thấy Vệ Tổng hay ra nước ngoài sao, có những dự án rõ ràng không cần tự mình đi……”
Hai người đang buôn dưa thì đến trạm xe buýt, mà đề tài là người đàn ông đang xã giao.
Năm tháng vẫn chưa hắn dung mạo hắn có quá nhiều dự thay đổi, vẫn như xưa. Chỉ là đôi mắt lại không còn sự ngây ngô cùng ánh mặt trời, chỉ có sự vững vàng, sắc bén sâu không thấy đáy.
Bùi Yên rời đi, hoàn toàn mang đi sự ngốc nghếch của hắn.
Vương tổng nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của người đàn ông đối diện, muốn kéo gần quan hệ, bưng chén rượu đứng dậy:
“Vệ tổng, tới, tôi kính cậu một ly, kế tiếp còn muốn dựa vào cậu hỗ trợ!”
Thư ký lập tức đứng dậy, vẻ mặt xin lỗi:
“Xin lỗi Vương tổng, Vệ tổng ở trường hợp nào cũng không chạm vào rượu, tôi thay anh ấy kính ông!” Nói xong nâng chén, uống hết một lần.
“Vệ tổng không khoẻ sao?” Trong đó có một người mặc tây trang tuổi tầm trung niên quan tâm hỏi.
Vệ Diễn ngồi ở ghế đầu, con ngươi sâu thẳm có cảm xúc khó giải, mày rậm kiên nghị thoáng giật giật, hắn xã giao cười cười:
“Không phải…”
Là hắn đã từng vì say rượu, cùng ngườii mình yêu nhất lỡ mất! Từ đó không chạm vào rượu.
Hắn không trả lời, tùy ý nói sang chuyện khác, trên bàn cơm lập tức náo nhiệt hơn, đang trò chuyện trong đó một người buồn bực nói,
“Có việc lạ, nghe nói mấy sinh viên tốt nghiệp ở đại học A vào sổ đen của Đường thị, tất cả các công ty con đều từ chối nhận bọn họ!”
“Đúng vậy, tôi cũng biết chuyện này…”
Nhìn trên bàn cơm mọi người nói chuyện p, Vệ Diễn trong lòng cười lạnh. Người đã rời đi, kẻ đầu sỏ gây tội làm những chuyện này có ích lợi gì!
Trên bàn tiệc khen tặng không ngừng, ăn hơn một giờ mới tan cuộc.
Vệ Diễn ngồi ở ghế sau híp mắt, thư ký ở trên ghế phụ báo cáo với hắn lịch tuần sau, hắn làm như nhớ tới cái gì, phất phất tay:
“Sắp xếp lại lịch hai hôm sau đi, đặt vé máy bay đến thành phố Giang tôi muốn đi thăm Bùi gia.”
Thư ký theo kính chiếu hậu nhìn người đàn ông, muốn nói lại thôi.
Mỗi lần đi, tám trên mười đều sẽ gặp phải Lâm tổng của Đường thị, hai người này lại giương cung bạt kiếm…
Không, là Vệ tổng đơn phương giương cung bạt kiếm, hắn thật sợ.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu trên mặt Vệ Diễn, làm nhạt đi vẻ mặt trên thương trường của hắn, khiến hắn có vài phần cô đơn.
Hắn nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt mỏi mệt, nhìn đôi tình nhân ở p bên đường dắt tay cười ngọt ngào hơi hơi dừng lại.
Ánh mắt trầm xuống, nước mắt một chút cuồn cuộn đi lên.
Đã từng, hắn cũng hoàn toàn có được, hiện giờ đã mất đi.
Mẹ Vệ lúc 63 tuổi bị ung thư vú, lúc phát hiện tế bào ung thư p đã bắt đầu di căn., Bác sĩ chỉ có thể kiến nghị lập tức trị bệnh bằng hoá chất, sắc mặt ngưng trọng cho thấy tình huống không được khả quan.
Ba Vệ nháy mắt suy sụp.
Gần qua ba tháng, mẹ Vệ mẫu gầy ốm đến nỗi mặt móp vào, sắc mặt tái nhợt, tóc khi trị bệnh bằng hoá chất rụng dần. Triền miên trên giường bệnh, bà run run rẩy rẩy lôi kéo tay con trai, khẩn cầu nói:
“A Diễn, quên cô gái kia đi!”
“Coi như vì chúng ta được không? Mẹ không muốn trước khi đi còn có tiếc nuối…”
Mười mấy năm con trai không có đối tượng khiến bà khuyên vô số lần, thậm chí nổi giận đùng đùng. Nhưng hắn đều cúi đầu trầm mặc, tùy ý để ba mẹ oán giận chỉ trích, lại như cũ quyết giữ ý mình.
Bà không thể nhìn con trai mình vì một người mà xong nửa đời sau!
Vệ Diễn cúi đầu nhìn mẹ trên giường bệnh suy yếu, năm tháng sớm khắc nếp nhăn trên mặt bà, không còn là mỹ nhân sống trong nhung lụa. Mà hiện giờ bệnh nặng khiến bà mất đi nửa sinh mệnh, chỉ để lại một thân thể ốm yếu.
Bà đã sớm già rồi!
Đôi mắt hắn dần dần đỏ, môi giật giật, lại phát hiện mấy cớ mình hay nói nghẹn ở tất trong cổ họng, không có cách nói ra.
Tất cả tới rất nhanh giống như mẹ Vệ đã sớm xem trọng đối tượng.
Khi Vệ Diễn ở quán cà phê nhìn thấy đối tượng của hắn— Trương Thiến, thần sắc có chút ngơ ngẩn.
Trên mặt cô ngượng ngùng, khẩn trương mím nhẹ môi, bao gồm mắt hạnh đều cùng người kia tương tự.
Ánh mắt hắn bắt đầu hoảng hốt, đợi sau khi thấy rõ người trước mắt, lửa nóng trong mắt mới dần dần thả lỏng, hắn nhàn nhạt mở miệng:
“Trương tiểu thư, đáy lòng tôi có một ngườii,”
“Nhưng tôi đến đây, cho thấy cô ấy sẽ không ảnh hưởng hôn nhân của chúng ta.”
“Nếu cô không ngại, chúng ta lại tiếp tục nói.”
*****
Vệ Diễn vẫn là ở 40 tuổi mới kết hôn.
Trước hôn lễ p một đêm, hắn uống đến say mèm, mười bảy năm đã không chạm qua, hiện giờ đến đầy đất là chai rượu. Hắn nhặt lên, đập nát nhừ, giống như muốn đập nát quá khứ và chấp niệm.
Tia nắng cắt qua chân trời lúc sáng sớm, hắn lái xe hướng Nam Sơn, một đường bay nhanh.
Hắn đứng ở đỉnh núi, nhìn ánh đèn dưới núi, mỗi gia đình đều có ánh đèn ấm áp, chỉ có hắn, lẻ loi đứng ở bên.
Đáy mắt Vệ Diễn bỗng chốc dâng lên ẩm ướt sương mù, hắn bắt tay đặt ở bên môi, đối với nơi xa tê tâm liệt phế hò hét:
“Bùi Yên, từ hôm nay trở đi, anh sẽ buông tay em!!!”
Buông tay em…. Buông tay em… Buông tau em…
Tiếng nghẹn ngào trầm thấp la ở nơi trống trải lặp lại tiếng vọng, giống như từ phía chân trời mà đến, lại như sự tuyệt vọng trong lòng hắn.
Từng giọt nước mắt nóng bỏng dừng ở dưới chân, gió gào thét thổi qua, thổi áo gió của hắn, hắn cứng đờ nhìn phương xa, thấp giọng lẩm bẩm,
“Mặc kệ em ở nơi nào, nhất định phải hạnh phúc!”
Hắn ở trên đỉnh núi thật lâu, cho đến đáy lòng đau nặng nề kịch liệt biến mất, cho đến nước mắt hoàn toàn bị gió thổi khô.
Yên Yên, tạm biệt!
*****
Năm thứ ba sau hôn nhân, Vệ Diễn có con.
Một đứa con trai tinh nghịch, mới vừa sinh đã thích quơ chân múa tay. Học bò không an phận ở giường em bé nơi nơi lắc lư, thường xuyên thừa dịp người lớn không ở ở trong phòng lăn lội.
Làm chủ công ty lớn như vậy, tự nhiên dần dần biến thành nam chủ ngoại nữ chủ nội.
Trương Thiến an an phận phận ở nhà bế bé, Vệ Diễn đến giờ về nhà, cùng cô chăm con. Phải ra ngoài xã giao sẽ gọi điện thoại, đi công tác cũng hằng ngày thông báo, không ở bên ngoài xằng bậy.
Tâm cô chậm rãi yên ổn, bảy năm qua đi, tâm hoàn toàn luân hãm, nhìn Vệ Diễn ánh mắt đều là e lệ ngượng ngùng, hoàn toàn coi hắn là trời của mình.
Buổi chiều nọ, cô trước sau như một dọn thư phòng, ở trên bàn nhìn thấy một hộp gỗ.
Trương Thiến không để trong lòng, nghĩ Vệ Diễn sau khi dùng quên cất đi. Coochuẩn bị bỏ vào trong ngăn tủ, thời khắc đó, hộp từ trên tay rơi xuống, phong thư tràn đầy đất.
Trên phong bì mỗi bức thư đều viết: Gửi Yên Yên.
Trương Thiến cứng tại chỗ, tim như rơi xuống, cả người bắt đầu lạnh lại, không còn rung động như xưa.
Cô cười khổ một tiếng, nước mắt dần dần tràn đầy hốc mắt.
Sao có thể quên, rõ ràng hắn đã sớm nói qua đáy lòng có người.
Là cô trong bình tĩnh ấm áp vọng tưởng.
Cô lau khô nước mắt, nhặt từng bức bỏ vào hôm, đặt ở trên bàn sách sau đó đi ra thư phòng.
Vệ Diễn đêm đó trở về liền cảm thấy quái dị.
Vợ lúc trước đều ở sô pha ngồi chờ hắn, còn cười cầm hợp đồng cho hắn.
Chưa từng ngoại lệ.
Sao hôm nay phòng khách quạnh quẽ, đèn ấm áp cũng không sáng.
Hắn hơi hơi nhíu mày, trong lòng dâng lên sự phiền muộn không rõ.
Nghi vấn sau khi mở cửa thư phòng đã có đáp án, hộp ổn định vững chắc đặt ở trên bàn sách, buổi sáng đã quên cất trong ngăn tủ, mà vợ hắn mỗi ngày sẽ thu dọn thư phòng như thói quen.
Hắn sửng sốt vài giây, xoay người vào phòng ngủ.
Lúc đẩy cửa ra, cả phòng tối tăm, chỉ có bóng dáng mỏng manh trên giường.
Vệ Diễn ngồi ở mép giường, trố mắt một lúc mới mở miệng.
“Em đừng nghĩ nhiều, anh chỉ là ngẫu nhiên lấy ra nhìn xem, giống như hồi ức vậy.”
“Mấy năm nay em cũng là rõ ràng, anh không phải là cái loại sớm ba chiều bốn
, lúc quyết định cùng em kết hôn đã buông hết.”
Tiếng nói trầm thấp ở trong phòng yên tĩnh truyền vang, lại chưa có tiếng đáp lại.
Vệ Diễn thở dài một hơi:
“Nếu em để ý về sau anh sẽ khoá chặt nó?”
“Anh thật sự muốn sống cùng em, lòng anh chỉ để ý em và con.”
Hắn vừa nói, bàn tay to mở đèn bàn, xốc chăn chỉ thấy đôi mắt vợ hồng hồng, sau khi nhìn thấy hắn thì ủy khuất cùng chua xót từ đáy mắt lộ ra,
Hắn vươn tay lau khóe mắt cô, mím môi mở miệng:
“Em tin tưởng anh được không? Chúng ta về sau mới là người đi cùng nhau.”
Trương Thiến hiếm khi nhìn vẻ mặt khẩn trương của chồng, không khỏi nín khóc mỉm cười, chậm rãi gật gật đầu.
Hai người ở đối diện cười khẽ.
Phòng tối tăm lạnh lẽo sáng lên ánh đèn ấm áp, giống như tình yêu bình đạm của bọn họ, ở vô số ngày hoạn nạn lặng lẽ nở hoa.