Đầu Lâm Dịch Phong ầm ầm nổ tung, bốn phía bỗng chốc trời đất quay cuồng, chỉ có câu nói kí của Vệ Diễn không ngừng trong tai hắn.
Ác mộng đáng sợ kia lại từ từ hiện lên.
Cảnh cô bị người vũ nhục cảnh tượng, nhưng hắn lựa chọn hờ hững rời đi.
Cô cắt cổ tay tự sát trước những lời đó…
Ngực Lâm Dịch Phong như bị đâm, đau đến nỗi không đứng dậy nổi. Hắn không thể tin tưởng lắc đầu, giống như điên nắm chặt bả vai Vệ Diễn
“Cậu đang lừa tôi!!!”
“Những lời này là cậu bịa không!!”
“Không phải em ấy nói cho cậu, không phải!!”
Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, thân hình cường tránh kịch liệt run rẩy, hốc mắt như sắp vỡ toang, cắn răng như mang theo máu gào rống:
“Giấc mơ kia là giả! Là giả!!!”
Cô chưa từng gặp qua những chuyện khiến tê tâm liệt phế, hắn cũng không thấy chết mà không cứu!!
Con ngươi Vệ Diễn sắc bén nhíu lại, vì người đàn ông trước mắt quá khác thường.
Hắn không biết Yên Yên thích hắn!
Vậy những lời nói đó...
“Chuyện của mày và Yên Yên là như thế nào? Sao em ấy lại mất tích?” Vệ Diễn chau mày, sắc bén mở miệng.
Sự hoang mang này vẫn luôn chôn sâu ở trong lòng hắn, chưa bao giờ rời đi.
Câu nói cô như quét sạch sự tôn nghiêm cuối cùng của, hắn chìm đắm trong ở nhục cùng phản bội, chỉ muốn chạy trốn rất xa, trốn tránh tất cả.
Nhưng mỗi khi đêm đến, đều sẽ mơ thấy quá khứ của bọn họ, ngọt ngào lại khắc sâu hồi ức.
Hắn không tin cô không có chút thật lòng nào!!!
Sự nghi hoặc này không thể nói ra miệng, vì hắn không còn mấy tự tôn.
Nhưng hôm nay, biểu cảm Lâm Dịch Phong lại dường như cho hắn đáp án không giống nhau.
Hắn không biết Yên Yên yêu thầm hắn, vậy lúc trước bọn họ lúc sao lại ở bên nhau?
Vệ Diễn nhìn người đàn ông trước mắt thất thần đến lầm bầm lầu bầu, trực tiếp buông tay hắn, quay đầu nhìn về phía thư ký Trương:
“Thư ký Trương, tôi biết anh vẫn luôn đi theo anh ta, tôi muốn câu trả lời thật!”
Môi mỏng mím, ánh mắt nghiêm nghị, không còn nhìn thấy ánh áng như xưa:
“Lúc trước sao anh ta và Bùi Yên lại ở cùng nhau?”
Thư ký Trương nhìn thân hình cao lớn trước mắt, căng chặt, giống như một con sư tử muốn nhào lên ăn thịt người.
Hắn run sợ, trong cổ họng do dự, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng:
“Là… đêm nghỉ phép ở Bột Hải, Lâm tổng trúng dược…”
Câu nói kế tiếp thư ký không nói ra, nhưng Vệ Diễn từ muốn nói lại thôi bây giờ trên nét mặt đã hiểu tất cả.
Hắn như sấm bên tai chôn chân tại chỗ, thật lâu không phục hồi tinh thần.
Tong đầu đột nhiên nhớ lại chạng vạng ngày hôm đó, cô bụm mặt khóc lớn, sắc mặt tái nhợt mà mệt mỏi.
Có Lâm Dịch Phong ở cô rất trầm mặc, còn có sáng hôm đó từ phòng ra tuyệt vọng như nào.
Thậm chí lời chia tay nghẹn ngào.
……
Hốc mắt Vệ Diễn hốc ươn ướt, bỗng nhiên xoay người, “Phanh” một tiếng, nắm tay đấm mạnh trên mặt Lâm Dịch Phong
“Mẹ nó làm sao dám!!”
“Em ấy là người mà ông đây hận không thể nâng niu trên lòng bàn tay!”
“Tao muốn giết mày!!!”
Lại một cú đạp vào ngực hắn, sự đau nhức nháy mắt xâm nhập vào cơ thể Lâm Dịch Phong, hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, mấy ngày thân thể căng chặt bây giờ hoàn toàn tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
“Vệ Diễn, cậu dừng tay!!” Thư ký Trương tái mét mặt mày, bắt được cánh tay Vệ Diễn nhưng nháy mắt bị hắn hất ra.
Con ngươi hắn màu đỏ tươi trực tiếp tiến lên túm cổ áo Lâm Dịch Phong, nắm đấm thật mạnh rơi xuống, mỗi một chút đều là đánh gần chết mới thôi, hận không thể lập tức muốn mạng hắn.
“Lâm Dịch Phong, mẹ nó mày không phải người!”
“Sao mày đối xử với em ấy như thế!!”
Vệ Diễn nghiến răng nghiến lợi nói trong sự tức giận, lực trong tay kinh người, Lâm Dịch Phong lại không né tránh, tùy ý để hắn động thủ, ngoài miệng gợi lên một sự tuyệt vọng lại thoải mái.
Cứ như vậy đánh chết hắn đi.
Giấc mơ kia là sự thật! Em ấy đã sớm biết tất cả, còn trở về sao?
Sẽ không!!!
Vệ Diễn đã hoàn toàn mất khống chế, trong mắt lẫn màu đỏ tươi của tơ máu, giống như dã thú hung hăng xé nát, nắm đấm điên cuồng muốn đấm vào Lâm Dịch Phong…
Cho đến bị thư ký Trương gọi tới người ngăn lại, mấy người ngoại quốc to lớn lập tức tiến lên kiềm chế Vệ Diễn, nắm chặt hai tay của hắn.
Thư ký nhìn đến Lâm tổng nằm trên mặt đất sợ hãi, bên môi không ngừng trào ra máu tươi, hắn lập tức run run rẩy rẩy lấy di động, gọi xe cứu thương.
Xong rồi, nếu như bị Đường lão gia biết, hắn chỉ sợ mình sẽ bị giết tới chết!!
Tay chân Vệ Diễn bị trói, dần dần bình tĩnh. Hắn tránh thoát mấy người đàn ông áp chế, từ trên cao nhìn xuống Lâm Dịch Phong nằm trên mặt đất, gằn từng chữ:
“Lâm Dịch Phong, tao nhất định sẽ tìm được em ấy, mặc kệ bao lâu!!”
“Từ hôm nay trở đi, chúng ta là kẻ thù không đội trời chung!!”
Nói xong nhanh rời đi, lúc xoay người trong nháy mắt kia, nước mắt mãnh liệt chảy xuống.
Hắn tùy ý ngăn một chiếc taxi, sau khi lên xe che lại khuôn mặt.
Tiếng nức nở đứt quãng ở xe thanh lặp lại, khàn khàn cay chát.
Là hắn sai!!
Hắn không bảo vệ tốt bảo bối của mình, để một mình cô chịu nhiều như vậy!!
Là hắn bảo thủ, vì tôn nghiêm không đáng giá tiền, dễ dàng từ bỏ mối tình này!!