Giờ phút này, nhóm chuyên gia điều tra rất buồn rầu, vốn tưởng cùng lắm ba bốn ngày, kết quả lại ước chừng hơn một tháng, vẫn cũng chưa tìm được tin tức có ích nào.
Giống hệt như một người bốc hơi vậy!
Camera chụp được cô gái xuống máy bay, nhưng tiếp theo camera lại không quay được nữa
Suốt một tháng, người ở như Paris mai danh ẩn tích, không tìm được bóng dáng.
Bọn họ từng tra qua các góc ở sân bay, lo lắng tồn tại nhân vật khả nghi gây án, nhưng cục cảnh sát truyền đến tư liệu và camera đều bài trừ khả năng này.
Vẫn chưa có tin tức của cô gái ấy, người bị bắt cóc ở sân bay nhất định sẽ lưu lại chứng cứ, nhưng mà cái gì cung không có.
Khả năng cuối cùng là cô ấy đã trốn đi.
Nhưng có thể trốn bao lâu?
Bọn họ nhiều người như vậy vẫn đang theo dõi! Sớm muộn sẽ tìm được.
Chuyến bay đều dùng tên thật, không xuất hiện người này, chứng tỏ cô còn ở paris.
Nhưng mà khách sạn đã đăng kí không xuất hiện tên cô.
Bọn họ giống như đã tra qua tất cả đường phố của Paris, nhưng mà vẫn chưa tìm được chút dấu vết để lại.
Mọi người không khỏi buồn bực.
****
Mẹ Lâm sau khi lo lắng gần một tháng, tự mình đi Paris, khoảnh khắc đến khách sạn nhìn thấy con trai, không ngắn được rớt nước mắt.
Một người không bao giờ cẩu thả, giờ phút này quần áo hỗn lọn, vành mắt đen lại. Trên cằm thì tràn đầy râu đen, giống như nhiều ngày chưa cạo.
Vốn dĩ thân hình tinh tráng giờ đã gầy hơn rất nhiều, khuôn mặt tái nhợt mà thon gầy.
Giống như là bị bệnh nặng.
Hỏi những người khác mới biết được, tới Paris nhiều ngày như thế nhưng chư ngủ qua, nhìn chằm chằm vào camera và tư liệu của cục cảnh sát xuất nhập cảnh.
Lâm Dịch Phong trước sau trầm mặc, đáy mắt phiếm nồng đậm đau thương, nhưng vẫn lẫn vào sự hy vọng nhỏ nhoi.
Lúc đó mẹ Lâm đã hiểu, con trai tìm không thấy người sẽ tuyệt đối không dừng lại, cho dù một phút một giây.
Lão gia nghe xong tin vô cùng tức giận, hận không thể lập tức trói người mang về. Nhưng bởi vì thân phận đặc thù, không thể tùy ý xuất ngoại, liền bảo chú ba của Lâm Dịch Phong:
“Đi mang nó về, không nghe lời đánh gần chết mới thôi, đánh hôn mê rồi khiêng về nước!”
Chú ba Lâm hít khí lạnh, xem ra lão gia giận thận rồi, lời nói như này cũng nói ra.
Nhưng mà ông nào dám động Thái Tử gia trong nhà, này nếu như bị các anh em trong nhà biết không bị lột da rút gân?
Sau khi ông đi Paris, cùng mẹ Lâm lấy lý mà khuyên, nhưng mặc kệ bọn họ khuyên như thế nào, Lâm Dịch Phong cũng không quay về.
Dùng biện pháp mạnh cũng không được, cũng không ai dám làm bị thương hắn, bản thâm hắn lại biết võ, sau nhiều lần cầu xin hắn vẫn quyết giữ ý mình, ở nước Pháp tìm người.
Mẹ Lâm nhìn trạng thái của con mình, hắn giống như là đã chết, mỗi ngày đều chỉ nghỉ ngơi một hai tiếng, lúc ăn ánh mắt cũng không rời sự giám sát.
Bà chua xót rớt nước mắt, cuối cùng chú ba khuyên bà về nước trước.
Lâm Dịch Phong đã thành cái xác không hồn, hắn trừ tin tức liên quan đến Bùi Yên, cái khác cũng không muốn nghe, cái gì cũng không để ý.
Động lực mỗi ngày tỉnh dậy chính là tìm cô, động lực đi ngủ, là vì khi tỉnh lại có thể có sức để tìm cô!
Ban đầu hắn sợ hãi cô xảy ra chuyện gì đó, chỉ tưởng tượng đến khả năng này, Lâm Dịch Phong cả người lạnh cứng, cho nên nửa tháng trước hắn gần như điên mất, mỗi giây mỗi phút cũng không dám thả lỏng.
Nhưng mà thật lâu không có tin tức, lý trí cùng tư duy dần dần thức tỉnh.
Cô đang trốn tránh hắn, chủ mưu đã lâu!
Cho nên trước khi đi sẽ cùng mình đi ra ngoài, nhận quà hắn đưa.
Cho nên đêm đó để mình chạm vào cô, ở dưới thân hắn ngoan ngoãn như vậy, cô giúp mình cởi quần áo, quấn lên eo mình, cô cũng ngoan ngoãn làm theo.
Cho nên sẽ ở ngoái đầu nhìn mình cười, cười ngọt như vậy, đẹp như vậy!
Bởi vì cô sớm tính toán rời khỏi hắn, cắt đứt mọi liên lạc!
Hắn nên sớm phát hiện!
Nhưng khi đó hắn đắm chìm trong thống khổ, lại không ngờ lúc tuyệt vọng nhất là sẽ không còn được gặp lại cô!
Không ai hiểu được Lâm Dịch Phong giờ phút này có bao nhiêu hối hận.
Hắn không buông tay cô
Cho dù là tra tấn lẫn nhau, cho nhau thống khổ!
Nhưng chỉ cần cô ở bên mình, hắn đều có thể không để ý, cũng có thể buông bỏ cái hận!
Mà không phải giống hiện giờ, cô gái ở trước mắt mình hoàn toàn biến mất, hồi ức tốt đẹp nhất biến thành vết sẹo vĩnh viễn, như mũi tên xuyên vào tim.
Hối hận, điên cuồng sự nhớ nhung đan chéo, mỗi ngày Lâm Dịch Phong đều sống ở hy vọng cùng tuyệt vọng.
Đêm khuya, hắn mấy ngày liền cũng không nghỉ ngơi sức cùng lực kiệt, sau khi phân phó người điều tra, đứng dậy về phòng nghỉ ngơi.
Mơ mơ màng màng Lâm Dịch Phong nằm mơ, nhưng cũng không phải mơ.
Hắn đứng ở đại sảnh đang ăn uống linh đình,, hiện trường tinh quang lộng lẫy, người người ăn mặc lễ phục đi đi lại lại khác chính mình.
Nơi này… Là hồng lâu?
Khách hàng quyền quý lúc trước hắn và mẹ Lâm đã tới.
Nếu không phải hắn nhớ rõ mình ở Paris, mà người phục vụ khách sạn vừa đi xuyên qua mình, hắn sẽ cho rằng đây là hiện thực.
Lâm Dịch Phong hơi hơi nhíu mày, không rõ vì sao sẽ mơ thấy nơi này.
Hắn xoay người muốn rời đi nơi này, lại nhìn thấy ban công kia có một bóng dáng đi qua, nháy mắt dừng lại.