Hắn nghiêng đầu trốn tránh, đi nhanh tới góc tường phía Bùi Yên. Hắn ngồi xổm xuống, đặt cô ở trong lòng ngực, nhìn cô đồng tử co rụt lại, tâm bị nhéo đau.
Trên tay không dám dùng một chút lực, chỉ nhẹ nhàng vén bên tóc, tinh tế xem xét miệng vết thương.
Vệ Diễn xoay người nhìn chăm chú cô đang té xỉu, trong mắt quay cuồng áy náy, một giọt nước trong suốt từ đuôi mắt trượt xuống, không tiếng động rơi vào thảm.
Hắn làm thương người mà mình thề phải bảo vệ cả đời.
Đôi tay vô lực rũ xuống, cất bước đến chỗ bọn họ, đi vài bước, lại dừng lại.
Hắn nhìn đôi nam nữ, ánh mắt bi thương.
Bọn họ thân mật dựa vào nhau.
Rõ ràng hắn mới là bạn trai của cô, vì sao người ôm cô là Lâm Dịch Phong?
Sự bình tĩnh ngắn ngủi bị tiếng bước chân đánh gãy, bảo an của khách sạn nhìn camera báo với giám đốc, giám đốc cùng mấy người phục vụ chạy tới hành lang, bước chân vội vàng.
Bùi Yên vì ồn ào chậm rãi thanh tỉnh, cô ngẩng đầu thấy ánh mắt đau lòng của Lâm Dịch Phong ánh mắt, cách đó không xa Vệ Diễn do dự không bước tiếp, còn có một đám không liên quan.
Cô nghiêng đầu tránh thoát bàn tay vuốt ve của Lâm Dịch Phong, hai mắt đẫm lệ khẩn cầu Vệ Diễn:
“A Diễn, anh dẫn em về phòng được không?”
“Em sẽ nói hết cho anh!”
“Cầu xin anh cho em chút tôn nghiêm còn sót lại được không”
Giọng nói thống một chút một chút va chạm vào trái tim Vệ Diễn, tâm hắn vừa đau vừa trướng, cuối cùng thỏa hiệp đến chỗ cô.
Hắn ném áo khoác trên người cô, cởi áo gió của mình, khoác trên người cô, bế cô lên đi về phía hành lang khác.
“Vệ Diễn!”
“Tôi sẽ chờ cậu đến tìm tôi.”
“Nhưng cậu đừng đụng vào cô ấy.”
Giọng nói nặng nề của Lâm Dịch Phong từ sau truyền đến, Vệ Diễn dừng một chút, tiếp tục đi phía trước.
Người phục vụ không hiểu gì, một lúc rời đi.
Chỉ có Lâm Dịch Phong người đầy vết thương đứng tại chỗ, tầm mắt vẫn luôn dừng ở bọn họ đang rời đi.
Trong lòng hắn p chua xót.
Khi nào, cô mới có thể ỷ lại hắn như ỷ lại với Vệ Diễn?
Mà không phải chỉ có chán ghét nghiêng đầu trốn tránh.