Thứ sáu Vệ Diễn tăng ca đến đêm, kết thúc toàn bộ công việc.
Hắn thật sự quá nhớ Bùi Yên, ngày thường hắn tan làm quá muộn, hoặc là cô có tiết học.
Gần một tuần hai người không gặp mặt, tuy rằng mỗi ngày đều gọi video, nhưng hắn không thể thỏa mãn, chỉ muốn ôm cô thời thời khắc khắc vào trong ngực.
Vì thế sáng sớm thứ bảy, Vệ Diễn lái xe trở về trường học, lì lợm muốn đi học cùng Bùi Yên.
Trường học không quản chuyện này, các thầy cô mắt nhắm mắt mở cho qua
Nhưng thứ bảy là môn chuyên ngành, phòng học không nhiều người lắm, người đàn ông cao to xa lạ lập tức biến thành tiêu điểm.
Mọi người sớm biết rằng Bùi giáo hoa(*) có bạn trai, lúc nghe được tin này không ít người theo đuổi thất bại hoặc yêu thầm đã lâu yên lặng rơi lệ.
*giáo hoa: chỉ người vừa đẹp, tài có tiếng ở trường học
Ngày thường bọn họ cũng từng từ xa nhìn qua Vệ Diễn vài lần, nhưng đều chỉ thấy bóng dáng, hiện giờ cách gần như vậy đương nhiên sẽ trộm đánh giá hắn.
Vệ Diễn mặc kệ ánh nhìn người khác, da mặt hắn dày, bằng không sao có thể theo đuổi được Bùi Yên.
Khuỷu tay hắn chống ở trên bàn, nghiêng đầu nhìn cô.
Cô đang chuyên chú nhìn chằm chằm bảng đen, tay trong tay viết nhanh ở trên vở, trên giấy là mấy hàng chữ nhỏ xinh, ngòi bút xẹt qua trang giấy có âm thanh cọ xát.
Ánh mắt hắn mềm mại, sao bảo bối nhà hắn viết chữ đẹp như vậy. Âm thanh này nghe cũng thấy cảm thấy thoải mái.
Ánh mắt chậm rãi nhìn đến sườn mặt tuyệt mỹ của cô.
Lông mi rung động, chóp mũi cao thẳng, có vẻ nghịch ngợm, khiến hắn nhịn không được muốn chọc chơi.
Môi đỏ khẽ nhếch, tất cả các hương thơm ngào ngạt đều bao quanh cô.
Mắt Vệ Diễn ánh mắt dần dần thâm trầm, yết hầu lên xuống, lan tràn đến lồng ngực, dưới bụng.
Nghĩ đến lần trước hắn mất khống chế hôn cô, hầu kết hắn lên xuống nhanh hơn.
Môi cô rất mềm, ở trong miệng giống ở ăn kẹo bông gòn. Thân thể còn mềm hơn, đường cong trên ngực dán vào ngực hắn, cách vải cũng có thể cảm nhận được ngực mềm như bông, làm người muốn…
Nghĩ đến điều này khiến mặt hắn hơi đỏ lên, càng ngày càng nóng, xông thẳng lên trán. Hắn lập tức quay đầu đi, hai tai đều hồng lên.
Hắn nắm chặt tay, che miệng ho ho mấy tiếng, ánh mắt né tránh, không dám nhìn cô nữa.
Chỉ có luồng khí nóng đang cuồn cuộn ở trong ngực hắn, không tiếng động gợi ra sự khát vọng của hắn.
Bùi Yên có thể cảm giác được ánh mắt cực nóng của hắn, mũi cô hơi xót, không dám xoay người nhìn hắn, sợ không nhịn được sẽ khóc.
Cô đang trốn tránh Vệ Diễn, dùng lý do về học muộn nhốt mình ở ký túc xá, ngồi ở trên giường ngơ ngẩn.
Cô không biết đối mặt với hắn như thế nào, ánh mắt hắn ôn nhu, chân thành thiệt tình đối với cô.
Cô chỉ có thể nói dối rồi lại nói dối.
Cô đã không xứng với hắn.
Lúc cô lựa chọn giấu diếm, cô lựa chọn lại lần nữa nằm dưới thân Lâm Dịch Phong mà không phải thẳng thắn nói ra.
Bọn họ đã định càng lúc càng xa.
Bùi Yên siết chặt bút, đôi mắt sương mù mờ mịt.
Nhưng cô luyến tiếc!
Luyến tiếc khi buông sự ấm áp này.
Cô giống như đặt mình vào trong nước sôi lửa bỏng, cho dù Lâm Dịch Phong đi nước ngoài, nhưng cô vẫn chịu sự khống chế của hắn.
Lời uy hiếp của hắn còn văng vẳng bên tai, không kiêng nể gì. Cho dù đạp tôn nghiêm của cô dưới chân, hắn cũng muốn cho cô biết, cô là đồ vật của hắn.
Mà cuộc gọi video mỗi ngày của Vệ Diễn giống như là sự ấm áp ngắn ngủi. Cô có thể quên tất cả, giống như lúc ban đầu, cô vừa quay lại có thể thấy hắn.
Sự ấm lạnh đan chéo, thời gian từng ngày qua đi, cô không muốn tỉnh lại. Không muốn mất đi sự ấm áp duy nhất, không muốn quanh mình đều là sự lạnh giá của tuyết.
Nhưng khi thấy Vệ Diễn, mới phát hiện chính mình thật ích kỉ, vừa hưởng thụ tình yêu của hắn, vừa phản bội hắn.
Chuyện cô và Lâm Dịch Phong hẳn là cô nên tự mình đi giải quyết, không nên kéo hắn vào.
A Diễn, nguyện anh vĩnh viễn sẽ không biết chuyện này, vẫn luôn sống dưới ánh mặt trời.
Vừa tan học Vệ Diễn đã xách túi hộ Bùi Yên, lôi kéo cô rời phòng học.
Lớp học ở khu đông, lúc về ký túc xá đi ngang qua Kính Hồ, hắn nắm tay cô, đi dạo dọc theo hồ.
Buổi sáng ở Kính Hồ không nhiều người lắm, có lẻ loi vài người, cầm sách, đeo tai nghe lẩm bẩm nói nhỏ, còn lại một hai đôi tình nhân ngồi trên ghế, dựa vào đối phương nói chuyện.
Gió nhẹ thổi qua mặt hồ, từ xa tới gần, nhấc lên tầng tầng gợn sóng.
Bùi Yên đi theo hắn trên đường đá, giương mắt nhìn sườn mặt hắn, mũi anh khí, khóe miệng lười biếng giơ lên, mỉm cười tươi đẹp giống ánh mắt trời.
Đôi mắt cô có chút chua xót, bước chân hơi ngừng lại.
“A Diễn” Giọng nói hơi nghẹn.
“Ơi?”
Vệ Diễn dừng bước chân, xoay người nhìn cô, ánh mắt trong sáng.
“Làm sao vậy?”
Bùi Yên mím môi, nhìn mặt nhu hòa của hắn, tay nắm váy lụa, cố gắng bình tĩnh nói:
“Em cảm thấy chúng ta…”
“Yên Yên!”
Vệ Diễn cắt ngang lời của cô, nhìn thẳng vào cô, ánh mắt thâm thúy. Hắn ấm áp cười.