Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 10: tôi không có rảnh





Mộ Tuyết Vi đứng một góc nhìn chàng thiếu niên kia lần lượt hạ từng tên trong đám du côn kia bằng con mắt ngưỡng mộ thán phục.

Vân Tường hạ cước cuối lên bụng tên cầm đầu, nhìn nét mặt vặn vẹo vì đau đớn cô tỏ vẻ hài lòng rồi nói: Lúc nãy hình như mày bảo mày đai đỏ đen cơ đấy…thật xin lỗi nha tao quên nói cho mày biết tao đây đai đen cửu đẳng rồi”.

Cả đám lòm còm bò dậy bỏ chạy thụt mạng nếu còn đánh nữa không biết tên quái nhân này sẽ hành mình kiểu gì nữa.

Vân Tường phủi phủi tay quay sang nhìn Mộ Tuyết Vi: Xong rồi…đánh chẳng đả tay tí nào hết thế mà còn tưởng vui cơ đấy…để tôi đi lấy xe đưa em về”.

Sắc mặt Mộ Tuyết Vi trở nên khó coi liền nổi cáu lên quát: Thứ nhất dù anh cứu tôi nhưng anh không phải loại tốt đẹp gì hơn cái đám du côn đó tôi cũng có ý định dùng thân báo đáp, thứ hai đừng có mà liều mạng như vậy nếu anh vì tôi mà có chuyện tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu”.

Vân Tường khẽ thở dài thầm nghĩ “ Tuyết Vi đúng là đẹp thật…ý nghĩ dùng thân báo đáp cũng thích thật…cơ mà mình lại là con gái haizzz oan nghiệt cho một thế hệ mà”.

Mộ Tuyết Vi thấy chàng thiếu niên kia đứng suy nghĩ đăm chiêu thì liền nói tiếp: Anh có nghe tôi nói không vậy hả???”.

Vân Tường nắm lấy cổ tay của Mộ Tuyết Vi kéo đi theo mình tới chỗ chiếc mô tô đang đậu ven đường.


Mộ Tuyết Vi không yên ổn mà cứ giằng tay của Vân Tường ra: Anh muốn làm gì hả? Có tin là tôi báo cảnh sát không?”.

Vân Tường nhếch môi mỉm cười: Chờ cảnh sát của em tới thì em đúng là bị ăn đến ngay cả cái xương cũng không còn đấy…tôi chỉ muốn đưa em về nhà cho an toàn thôi ngoài ra không có ý gì khác hết đừng lo ha”.

“ Ai mà biết được chứ” Mộ Tuyết Vi nhìn chàng thiếu niên trước mặt bằng đôi mắt cảnh giác.

Vân Tường áp sát Mộ Tuyết Vi vào vách tường ven đường thì thầm vào tai cô: Nếu em còn ồn ào không nghe lời tôi không cam kết là giữ được kiểm soát đâu đấy nhé”.

Khi hơi thở nóng ấm của người kia phả vào tai Mộ Tuyết Vi, mặt cô bất giác lại đỏ lên, nhịp tim tăng tốc như trống đánh.

Nhờ sự hù dọa của Vân Tường mà Mộ Tuyết Vi ngoan ngoãn ngồi trên xe cho đến lúc về nhà cũng không dám nói thêm lời nào.

Vân Tường dừng xe trước ngôi biệt thự trong tiểu khu dành cho người thượng lưu rồi thả Mộ Tuyết Vi xuống: Lần sau đừng đi về trễ như vậy không an toàn đâu”.

Mộ Tuyết Vi rủ mắt xuống: Tôi biết rồi lần sau sẽ chú ý hơn…nói gì thì nói hôm nay cũng cảm ơn anh rất nhiều”.

“ Không có gì…”.

Mộ Tuyết Vi nhìn nhìn chàng thiến niên mang nét đẹp yêu nghiệt cộng thêm con xe mô tô vẽ hình phượng hoàng rồi lên tiếng: Anh… là người lần trước đua xe mô tô với Thiên Sơn đúng không?”.

Vân Tường khẽ cười gật đầu: Ừ, không ngờ vẫn còn nhớ…hình như lúc đó tôi đâu có để lộ mặt đâu ta”.

“ Nhìn qua dáng vẻ cách hành xử ngông cuồng cũng có thể đoán được mà…Không biết là anh học trường nào ha?”.

“ Trường Cầu Vồng…”.

Mộ Tuyết Vi ngạc nhiên ra mặt: Trường Cầu Vồng??? Hình như tôi chưa bao giờ thấy anh trong trường lần nào hết”.

Vân Tường cong môi lên mỉm cười: Xa tận chân trời gần ngay trước mắt…thôi trễ rồi tôi về đây tạm biệt”.

Trong giờ học lý, Vân Tường cứ quay qua nhìn Đới Thiên Sơn chằm chằm làm cho cậu có chút không thoải mái liền quay sang hỏi: “Này cậu nhìn đủ chưa vậy? Sao không lo chép bài đi?”.

Vân Tường khẽ mỉm cười rồi đáp: “Tim tớ đang dao động điều hòa…vì gặp cậu dao động bỗng lệch pha”.


Mấy đứa xung quanh ồ lên ngưỡng mộ, mặt của Đới Thiên Sơn lại đỏ lên ngượng ngùng: “Cậu…cậu…đang là giờ học cậu tập trung một chút được không?”.

Vân Tường gật đầu cầm bút lên: “Mình chép bài liền đây”.

Từ sau vụ thắng cược với Đới Thiên Sơn học lực của Vân Tường bắt đầu tụt dốc không phanh điển hình là không thuộc bài môn văn, ngủ trong giờ toán, phát âm sai trầm trọng trong giờ anh văn, các thầy cô đều thấy sợ hãi với học sinh cá biệt quậy nhất trường này luôn rồi.

Giờ giải lao Mộ Tuyết Vi, Tiêu Dĩnh Nhiên, Vương An Chi, Nam Nhất, Nguyên Đăng, Đới Thiên Sơn và Vân Tường cùng tụ tập ở cantin vừa ăn bánh vừa tán dốc.

Nam Nhất đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ê Vân Tường, những người học ở trường này có hai dạng, thứ nhất thuộc giới thượng lưu thứ hai dựa vào học bổng thế cậu thuộc dạng nào vậy?”.

Vân Tường nhìn Nam Nhất rồi lém lĩnh nói: “Cậu đoán thử xem”.

Tiêu Dĩnh Nhiên bĩu môi lên tiếng: “Khỏi cần hỏi cũng biết chắc chắn không phải dựa vào học bổng rồi, cậu ấy học tệ như vậy cơ mà”.

Nguyên Đăng liền chen vào: “Cái này tôi không đồng tình nha, lần trước Vân Tường có thể vươn lên thứ hạng bằng với Thiên Sơn chứng tỏ cậu ấy cũng có thực lực mà”.

Đới Thiên Sơn nhìn Vân Tường rồi hỏi: “Cậu thuộc gia tộc nào ở Hoa Đô vậy sao từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp qua trong các buổi tiệc lớn, nhỏ của giới thượng lưu này vậy?”.

Vân Tường cong môi lên mỉm cười: “Bởi vì gia tộc của mình lớn quá nên làm sao xuất hiện chung với mấy gia tộc bé cỏn con được”.

Mấy đứa bạn của Lâm Nguyệt Dung học sinh lớp 11K7 vô tình nghe Vân Tường nói thế liền nói bóng gió trêu chọc: “Đúng là phách lối thật chúng ta còn không biết con nhỏ đó sống ở cái ổ chuột nào nữa đó chứ”.

Mộ Tuyết Vi nãy giờ im lặng liền quay sang nói với mấy người vừa lên tiếng: “Các cậu đừng có coi thường người khác như vậy có được không hả?”.

Một vài người nhún vai: “Bọn này nói phong long trúng ai thì trúng thôi”.

Vân Tường vẫn điềm tỉnh không có nóng giận lấy nửa phần, cô mỉm cười kéo tay Mộ Tuyết Vi ngồi xuống: “ Đừng phí công hơn thua với mấy cái đứa không có não, bọn ấy với mấy con bò cũng không khác nhau là mấy”.

Cả đám kia nhảy dựng lên tính xấn qua kiếm chuyện với Vân Tường nhưng lại ngại sự có mặt của Đới Thiên Sơn nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt rồi bỏ đi.

Buổi chiều tà lại đến, ráng chiều mang một màu hồng đỏ nhìn rất đẹp mắt bao lấy cả một khoảng trời, Đới Thiên Sơn vừa mới đi tới cái xe mô tô gửi cạnh trường của mình thì Vân Tường cũng vừa chạy tới, giọng nói trong trẻo của cô vang lên: “Thiên Sơn cậu chở mình về nha”.

Đới Thiên Sơn nhíu mày lạnh giọng hỏi: “Tại sao tôi phải làm vậy chứ?”.


“ Bởi vì cậu là bạn trai của mình mà”.

“ À”.

Chợt nhớ tới bây giờ Vân Tường là bạn gái chính thức mà mình công khai ở trường Đới Thiên Sơn nhất thời đuối lý không còn gì để nói đành gật đầu đáp: “Ừ mình chở cậu về”.

Chiếc mô tô màu bạc của Đới Thiên Sơn dừng lại trước một chung cư tầm trung cách trường học cũng không xa lắm.

Đới Thiên Sơn nhìn xung quanh đánh giá rồi lên tiếng hỏi: “ Cậu sống ở đây sao?”.

Vân Tường gật đầu: “Mình sống ở đây có một mình thôi cũng rất chán…à đúng rồi hôm nay cậu cũng tới rồi hay là lên nhà ngồi uống cốc nước hẵn về nhé”.

Đới Thiên Sơn lạnh lùng từ chối: “Tôi không có rảnh”.

“ Vậy thôi để lúc khác cũng được… cảm ơn cậu đã chở mình về nhé”.

Nhìn bóng dáng Vân Tường lủi thủi một mình đi vào trong tự nhiên Đới Thiên Sơn lại cảm thấy không nở nên đành gạt chống xe xuống chạy theo phía sau: “Chờ đã, rủ người ta lên nhà mà cứ cắm đầu đi kiểu đó thì sao tôi biết được nhà cậu là căn nào”.

Vân Tường quay lại nhìn Đới Thiên Sơn với vẻ mặt khó hiểu: “Chẳng phải cậu vừa bảo không có rảnh hay sao?”.

Đới Thiên Sơn đánh trống lãng: “ Ý tôi là tôi không có rảnh tôi đang đói muốn đi ăn cái gì đó…cậu giữ tôi lại thì phải cho tôi đồ ăn”.

Vân Tường vui vẻ lên hẳn: “Đương nhiên rồi…nhà mình có rất nhiều đồ ăn ngon nha cho cậu hết luôn cũng được”.




— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.