Bản thể của Đồ Sơn Kiều Kiều cùng với Yêu Hậu không ngừng đánh nhau, đánh từ Đồ Sơn Thánh Địa đánh cho đến tận Thiên La Đầm khiến cho không biết bao nhiêu sinh linh của Yêu Tộc ngã xuống.
"Yêu Chủ... chuyện này không ổn, hai người bọn họ muốn đánh đến Hỏa Diệm Sơn của ta!" Ngưu Ma Vương đứng dậy, ngay lập tức rời khỏi Đồ Sơn Thánh Địa trở lại Hỏa Diệm Sơn của mình.
"Được, ngươi trở về Hỏa Diệm Sơn mở ra đại trận, bảo hộ Hỏa Diệm Sơn đi!" Yêu Chủ lên tiếng, cho phép Ngưu Ma Vương rời đi.
Lúc này trên bầu trời, hai con Hồ Yêu với thân thể khổng lồ đang không ngừng v·a c·hạm vào nhau, chín cái đuôi cùng tám cái đuôi liên tục mạnh bạo đánh lên, khiến cho trời đất dường như là bị xé rách thành trăm mảnh.
Yêu Giới thiên địa gần như bị vỡ vụn bởi trận chiến của hai người, trận chiến này so với Thánh Nhân giao chiến còn kinh khủng hơn rất nhiều.
Đúng lúc này móng vuốt của Đồ Sơn Kiều Kiều lại nắm trúng cái cổ của Yêu Hậu mạnh mẽ đâm mạnh một cái, đem cơ thể của Yêu Hậu ném trở lại Đồ Sơn Thánh Địa.
ẦM!
"Ahhh... Grào!!!"
Yêu Hậu lại một lần nữa bay thẳng lên bầu trời cùng với Đồ Sơn Kiều Kiều tiếp tục chiến đấu, nhưng khi nàng vừa bay lên thì lại ngay lập tức bị đập bay xuống dưới lại một lần nữa.
Cánh tay của Đồ Sơn Kiều Kiều nắm lại, hóa thành nắm đấm, tung ra từng quyền, từng quyền mạnh mẽ đấm thẳng xuống cơ thể của Yêu Hậu, khiến cho Yêu Hậu không có chút nào có thể phản kháng được.
Đỉnh điểm chính là việc Đồ Sơn Kiều Kiều nắm lấy một cái đuôi của Yêu Hậu kéo mạnh, kéo đứt cả một đuôi của Yêu Hậu.
"Không... không được... Ahhh... Ahhh... đau quá... đau quá... c·hết ta mất... Ahhh!" Yêu Hậu gào thét khi cái đuôi thứ tám của nàng bị kéo đứt ra ngoài, khiến cho Yêu Lực của nàng tổn hao gần đi một nữa, máu me đầm đìa, khuôn mặt đắng chát không có chút nào sức sống.
Yêu Hậu bộ lông màu đen hóa thành màu đỏ rực như lửa trước kia, trở lại là chính nàng khi chưa trở thành Bát Vĩ Yêu Hồ.
"Tha mạng... tha mạng... ta không phải... ta không phải nàng ta... tha mạng... tha mạng!" Yêu Hậu giờ phút này như là trở thành một người khác, nàng sợ hãi tột độ khi nhìn thấy Đồ Sơn Kiều Kiều hùng hổ bước tới, bàn tay dính đầy máu tươi của nàng.
"Tha cho ngươi... vậy ai tha cho mẫu thân của ta... hôm nay ta phải g·iết ngươi... rút xương của ngươi ra... lột da của ngươi... khiến cho ngươi cảm nhận được sự đau đớn của sống không được mà c·hết không xong!" Đồ Sơn Kiều Kiều hóa thành hình người, bàn tay nắm lấy bộ lông màu đỏ của Yêu Hậu, chuẩn bị kéo mạnh một cái.
"Dừng tay... Kiều Kiều dừng tay đi... đừng làm hại đến nàng!" Yêu Chủ lúc này xuất hiện, ngăn cản Đồ Sơn Kiều Kiều chém g·iết Yêu Hậu, hắn cảm nhận được thứ kia trong người Yêu Hậu đã bị Đồ Sơn Kiều Kiều chặt đứt, người trước mặt hắn lúc này mới chính là Yêu Hậu của hắn.
"Yêu Chủ... ngươi đây là muốn cùng đánh một trận sao?" Đồ Sơn Kiều Kiều lại lần nữa tỏa ra Yêu Uy của mình, cho dù là đối mặt với Yêu Chủ nàng cũng không sợ chút nào.
"Chuyện hôm nay Yêu Hậu xen vào đúng là không phải phép, ta sẽ bồi thường cho Đồ Sơn là được... xem như nể mặt phụ thân của ngươi tha cho nàng một mạng!" Yêu Chủ thở dài một hơi nói.
"Nhưng mà ả ta đã g·iết c·hết mẫu thân của ta... ta làm sao có thể tha cho kẻ thù của mình được!" Đồ Sơn Kiều Kiều rống lớn, như là muốn phát điên, bàn tay nắm lấy cái cổ của Yêu Chủ nhấc thẳng lên không trung.
Yêu Chủ cũng không có phản kháng, nàng lúc này đang tức giận, cho nên hắn chịu đựng một chút thay Yêu Hậu của mình cũng không sao, miễn cho tương lai Đồ Sơn Kiều Kiều nổi giận, lúc đó Yêu Tộc sẽ càng trở nên náo loạn.
"Ta biết rồi... là ta sai rồi... ngươi g·iết ta đi... thả Yêu Chủ ra đi!" Yêu Hậu lúc này mới nhìn thấy những thứ mà bản thân gây ra là đáng sợ như thế nào, xém chút nữa g·iết c·hết cả hai vị sư đệ của mình, xém chút nữa g·iết hai vị bằng hữu của Yêu Chủ.
Tuy rằng nàng bị linh hồn tà ác kia khống chế thân thể, nhưng đó cũng từng là nàng, suy nghĩ của nàng cũng từng vặn vẹo như vậy, cho nên chuyện ngày hôm nay mới xảy ra.
"Ngươi sai? Ngươi sai chỗ nào? Ngươi có thể khiến cho mẫu thân của ta sống lại hay không? Có thể khiến cho gia đình ta đoàn tụ hay không?" Càng nói càng khiến cho Đồ Sơn Kiều Kiều tức giận, bàn tay càng ngày càng bóp mạnh hơn lên cổ của Yêu Chủ.
"Lấy mạng đổi mạng là được... ta c·hết là được... chuyện ta làm... ta sẽ tự mình gánh lấy hậu quả!" Yêu Hậu cắn răng, ngay lập tức nắm lấy một cái đuôi của mình kéo mạnh, cắt đứt một cái đuôi của mình.
Tiếng hét in ỏi của nàng vang lên, máu me đầm đìa chảy ra sau khi cái đuôi thứ hai bị nàng chính tay của mình cắt đứt.
Nhưng mà Yêu Hậu không có dừng lại, tiếp tục cắt lấy cái đuôi thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy mãi cho đến khi nàng chỉ còn lại một cái đuôi cuối cùng, tu vi đã gần như biến mất.
"Yêu Hậu... nàng dừng lại... đừng... đừng tự cắt một đuôi cuối cùng của nàng!" Yêu Chủ rống lớn, lúc này sử dụng sức mạnh của mình để thoát khỏi bàn tay của Đồ Sơn Kiều Kiều bước lại gần Yêu Hậu, ngăn cản nàng tự g·iết chính mình.
"Yêu Chủ... xin lỗi... xin lỗi vì những năm qua ta đã khiến cho chàng... xin lỗi... ta hôm nay chuộc tội với nàng... chuộc tội với chàng... chuộc tội với đại sư huynh... chuộc tội với tất cả mọi người!" Yêu Hậu nước mắt chảy xuống, bàn tay của nàng nắm lấy cái đuôi còn lại của mình, nàng biết cắt đứt cái đuôi cuối cùng, nàng sẽ c·hết đi, không bao giờ có thể luân hồi, không thể siêu sinh, giải thoát được nữa.
Yêu Chủ không cản được Yêu Hậu, nước mắt của hắn chảy xuống, hắn lại nhớ lại chuyện cũ, giá như năm đó hắn có thể cứu được nàng, cứu được đại sư huynh, thì tất cả mọi chuyện hôm nay sẽ không diễn ra.
"Được rồi, dừng lại đi, đừng có mà khóc sướt mướt trước mặt ta!" Đồ Sơn Kiều Kiều hừ lạnh một cái, nhìn thấy Yêu Hậu yếu đuối như thế này, nàng lại nhớ lại mẫu thân nàng lời dặn năm đó "Kiều Kiều... đừng trả thù... đừng đau khổ... hãy sống vì chính bản thân con... Kiều Kiều à!" Câu nói của mẫu thân nàng năm đó nàng vẫn nhớ rõ, chỉ là nàng đã trả thù, nhưng giờ phút này nhìn Yêu Hậu sắp c·hết, nàng lại không đành lòng.
Có lẽ nàng không hoàn toàn hóa yêu, không hoàn toàn trở thành Yêu Tộc, nhân tính trong nàng vẫn còn có, nàng vẫn còn là chính nàng khi ở Nhân Giới.
Yêu Hậu im lặng, bàn tay không có thả ra cái đuôi của mình, nàng muốn bù đắp lại tất cả mọi chuyện mà nàng đã gây ra cho Đồ Sơn Kiều Kiều, chỉ là bị phế đi bảy cái đuôi thì không đủ, phải dùng mạng của nàng mới đủ, chỉ là nàng đã bị huyết mạch của Đồ Sơn Kiều Kiều phong tỏa lực lượng, không cho nàng t·ự s·át.
"Tại sao... tại sao lại không g·iết ta!" Yêu Hậu yếu ớt nhìn Đồ Sơn Kiều Kiều hỏi.
"Ngươi phải sống, sống trong đau khổ, dằn vặn, chịu đựng những thứ mà bản thân mà ngươi đã gây ra, sống trong nhục nhã khi chỉ là một con Nhất Vĩ, bị tộc nhân xa lánh, ngươi phải sống để cảm nhận những điều này!" Ánh mắt của Đồ Sơn Kiều Kiều cực kỳ đáng sợ, nhưng ánh mắt đó cũng đã tha cho Yêu Hậu một mạng.
Ngưu Ma Vương từ Hỏa Diễm Sơn trở lại, chỉ nhìn thấy Yêu Hậu bảy cái đuôi đã bị cắt bỏ, nằm ở trong lòng của Yêu Chủ mà không có c·hết đi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sư muội này của hắn vẫn là may mắn.