Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 693: 693




Mọi người chung quanh đều trầm mặc nhìn hắn không nói.
Chu Thông tiến lên một bước, chậm rãi đi qua đám người, bước về phía quán ăn Vân Lam.
- Muốn ăn món của Bộ lão bản ăn phải xếp hàng!
Có người nhìn bóng lưng Chu Thông, cau mày nói.
Chu Thông sửng sốt, đứng ở cửa quán ăn, chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía người vừa lên tiếng, ánh mắt vô cùng sắc bén, toàn thân cũng tản ra một cổ áp lực bàng bạc, áp lực làm người khác phải run rẩy.
- Có những quán ăn xứng đáng xếp hàng, nhưng không phải quán ăn này.
Chu Thông thản nhiên nói.
Khóe miệng hắn nhếch lên, cả người cũng phát ra vẻ xấc láo:
- Có thể đánh bại Văn Nhân Sửu, nói rõ đầu bếp này cũng có chút thủ đoạn, rất tốt, có tiền đồ, bản thân ta có thể cho hắn cơ hội, chỉ điểm hắn một phen.
Cuồng vọng!
Người này làm sao có thể cuồng vọng như thế? !
Lại dám nói thẳng sẽ chỉ điểm Bộ lão bản nấu nướng!
Người này là thứ gì chứ? Cũng có tư cách dạy Bộ lão bản nấu nướng? Hắn cho rằng hắn là ai!

Trong lòng mọi người đều tức giận, nhưng áp lực trên người Chu Thông khiến bọn họ nhất thời không nói ra lời, mặc dù bọn họ rất tức giận.
Chu Thông nhìn đám người tức giận mà không dám lên tiếng, trong lòng thầm chế nhạo tiếng.
Những người bên ngoài Tiềm Long Vương Đình quả nhiên cũng là một đám ngu muội.
Thao Thiết Cốc là tồn tại đặc biệt trong Tiềm Long Vương Đình, bình thường người tới chơi cũng là một số thiên tài trong Vương Đình, là anh kiệt đại lục chân chính.
Tiềm Long Vương Đình được gọi là đại lục trung tâm Tiềm Long, là thế nhất cường thế, Chu Thông hắn là gần nhất đẳng đầu bếp của Thao Thiết Cốc, bình thường đều đối mặt với Thánh Tử Thánh Nữ trong Vương Đình thánh địa, cho nên trên người hắn dĩ nhiên dưỡng thành một cổ uy áp.
Hắn xấc láo, bởi vì hắn có tư cách xấc láo, hắn xem thường những người này, bởi vì hắn đã được chứng kiến thượng nhân chân chính.
Chắp tay ra sau lưng, Chu Thông khẽ nhếch mép, xoay người bước vào trong quán ăn.
Các thực khách xếp hàng cũng có chút trầm mặc và ngưng trệ, chỉ để lại tiếng nước mưa rơi tí tách trên mặt đất.
Chu Thông vừa vào quán ăn, lông mày đã nhếch lên.
- Chà? Có chút thú vị? Linh khí trong quán ăn này nồng đậm ngoài dự tính.

Bố cục còn rất có phong cách và ấm áp.
Chu Thông vừa vào quán ăn, nhìn xung quanh đánh giá.
- Đáng tiếc quá nhỏ, kỳ thực chỉ là một tiểu điếm, nhưng cũng rất có phong cách quán ăn của Thao Thiết Cốc.
Ánh mắt Chu Thông quét nhìn xung quanh, rơi vào gốc cây Ngộ Đạo nơi xa, một gốc cây Ngộ Đạo...!rất bình thường.
Dưới tàng cây có một con con chó đen nằm úp sấp, ừ? Con chó này cũng hơi mập...!Xem ra rất có thịt.
Chu Thông nhìn Tiểu Hắc, khẽ kinh ngạc.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm, Chu Thông nheo mắt, ngửi một phen, gật đầu, không hổ là đầu bếp có thể thắng Văn Nhân Sửu, mùi thơm món ăn rất hấp dẫn!
Chụt chụt!
Có tiếng chụt chụt vang lên, Chu Thông sửng sốt, nhìn sang, phát hiện một vị nam tử vô cùng anh tuấn đang cầm một món đồ chơi màu đỏ không ngừng mút lấy, từ trên món đồ chơi màu đỏ kia tản mát ra một mùi cay xè.
- Thứ đó là đồ ăn.
Chu Thông lần này thật sự khiếp sợ.
Minh Vương nheo mắt, mặt đầy hưởng thụ mút que cay, bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt ngốc nghếch nhìn hắn, trong lòng hắn nhất thời khó chịu, quay đầu nhìn sang, nhìn thấy một vị người mặc áo choàng đầu bếp, mặt đầy khinh bỉ nhìn hắn.
Cắn một miếng cay, Minh Vương liếc mắt nhìn Chu Thông.
- Tiểu thiếu gia, nhìn cái gì, chưa từng thấy mỹ nam ăn mì cay sao? Nghịch ngợm.

Chu Thông sửng sốt, sau đó khóe miệng giật giật.
Nghịch ngợm cái đầu ngươi! Dùng tư thế bất nhã như vậy để ăn, còn không cho người ta nhìn? Loại thực khách gì...
- Ha ha, người này nhất định là khinh bỉ ngươi, thật ra ta cũng rất muốn nói, bộ dạng ngươi ăn cay, nhìn qua thật sự rất bỉ ổi.
Nam Cung Vô Khuyết cười ha ha, đút một miếng thịt vào trong miệng, nói với Minh Vương.
Minh Vương nhất thời nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Nam Cung Vô Khuyết, hai người lại tiếp tục nói chuyện phiếm với nhau.
Chu Thông lắc đầu, loại thực khách này...!Nếu như ở trong quán ăn của hắn, nhất định sẽ bị hắn đuổi ra ngoài.
Bỏ qua hai sự so sánh buồn cười, hắn quay đầu nhìn về phía thực đơn phía sau, phía trên có ghi chú món ăn trong quán bán ra.
- Sao? Một vạn nguyên tinh một phần Phật Nhảy Tường? Giá tiền này cũng không thấp, nhưng có thể đánh bại Văn Nhân Sửu, chủ quán cũng có tư cách đưa ra giá tiền này.
Chu Thông nheo mắt.
- Thanh cay điên cuồng? Phật tổ nhảy qua tường? Bánh bao hàu biển? Rất nhiều món ăn chưa từng thấy...!Có chút thú vị.
Chu Thông nhìn thực đơn, trên mặt lộ ra nụ cười thú vị.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy một cổ khí tức lạnh như băng tiến tới gần.
Quay đầu nhìn lại, một dung nhan tuyệt mỹ lạnh lùng đập vào mi mắt.
Đây là một vị mỹ nữ! Đẹp đến mức khiến Chu Thông đã từng gặp không ít Vương Đình Thánh Nữ cũng thấy hô hấp ngưng trệ.
Đẹp thật!
Chu Thông phục hồi tinh thần, ánh mắt nhất thời sáng ngời.
Là đầu bếp phong lưu của Thao Thiết Cốc, hắn thích nhất là giao thiệp với mỹ nữ.

Nhưng mỹ nữ trước mặt này có chút lạnh lùng.
- Quy tắc quán ăn, xếp hàng gọi thức ăn, người chen ngang được coi là kẻ gây sự...
Tiểu U nhìn Chu Thông, thản nhiên nói.
Chu Thông khẽ nhướng mày, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Tiểu U, không khỏi liếm liếm môi.
- Mỹ nữ, nếu như ta không xếp hàng thì sao?
Mẹ kiếp!
Nơi xa, Minh Vương và Nam Cung Vô Khuyết đang cãi nhau nhất thời cả kinh.
Ở đây lại có kẻ ngu ngốc dám đùa giỡn U tỷ? ! Người nào cho hắn dũng khí này chứ?
Đối mặt với ánh mắt không kiêng sợ, sắc mặt Tiểu U vẫn không thay đổi, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, bình thản nói.
- Kẻ gây sự...!lột sạch ném ra.
Trong phòng bếp, Tiểu Bạch lộ ra một nửa khuôn mặt, tròng mắt màu tím lóe lên! Tinh quang bắn ra bốn phía!
 
 


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.