Vừa mới đồng ý sẽ chăm chỉ uống thuốc, quay đầu lại đã phải uống một bát thuốc bốc hơi nghi ngút.
Phức Tranh liếc mắt nhìn Du Hàn Châu, vẻ mặt cậu bình thản, sau đó quay đầu đi chỗ khác.
Giờ hối hận còn kịp không?
"Không nóng đâu, vừa đủ để uống." Du Hàn Châu ngồi xuống ghế bên cạnh, tay vẫn cầm bát thuốc.
Phức Tranh ngoái đầu nhìn thoáng qua vị Quý phi đang nhàn nhã ngồi cắn hạt dưa trong đình đối diện, rồi lẳng lặng quay lại nhìn mứt ngọt và điểm tâm trên bàn đá...
Hầy, uống thôi.
Đắng chết mất, đây là loại thuốc đắng duy nhất mà Du Hàn Châu kê cho cậu.
Trước đây, Phức Tranh có thể không chút do dự uống cạn một hơi. Nhưng sau này, không hiểu sao cậu lại không thể chịu nổi.
Nghĩ kỹ, có lẽ là từ khi Du Hàn Châu tìm mọi cách giảm vị đắng của thuốc, mỗi lần đều đổi một loại điểm tâm khác nhau để làm dịu miệng, sức chịu đựng của cậu cũng yếu dần đi.
Ngày trước, Phức Tranh nghĩ chỉ trẻ con mới cần uống thuốc vị dâu. Thân là người lớn, hiển nhiên cậu không cần thứ đó.
Nhưng sau này, Du Hàn Châu lại biến thuốc của cậu thành vị dâu thật, còn có vị trà Phổ Nhĩ, vị cam, thậm chí có lần cậu tưởng mình đang uống sữa bò.
Đây là Du Hàn Châu chiều hư cậu, không phải lỗi của cậu.
Dù ngoài mặt vẫn giữ vẻ lạnh nhạt điềm tĩnh, nhưng trong lòng Phức Tranh đã bắt đầu kháng cự.
Loại thuốc này chữa bệnh tim nên không thể pha ngọt. Mỗi lần uống Phức Tranh đều khổ sở tới mức nhăn nhó mặt mày, hai mắt đỏ hoe.
Vị thuốc khó chịu đó khác hoàn toàn so với các loại thuốc đắng thông thường. Dù có ăn bánh ngọt đến mấy cũng không làm dịu đi được.
Ban đầu, Phức Tranh thường uống xong là nôn. Sau này, Du Hàn Châu dứt khoát "thử độc thay cậu", đồng thời "tự tay" đút cậu uống.
Từ đó, Phức Tranh không còn cảm thấy buồn nôn nữa, chỉ là lòng tự tôn cũng biến mất.
Tuy đến giờ uống thuốc, nhưng lúc này lại đang ở ngoài, cách đó không xa còn có một vị Quý phi...
Phức Tranh nhìn bát thuốc một lúc rồi cau mày, khẽ nói: "Hôm nay có thể nghỉ một ngày không?"
"Không được, đây mới là liệu trình thứ hai, không thể ngừng giữa chừng." Du Hàn Châu kiên nhẫn giải thích.
Phức Tranh thở dài.
Trước kia nếu tâm trạng không tốt, có lẽ cậu đã ném bát thuốc đi, cũng không quên vứt luôn cái thìa.
Nhưng bây giờ, khi biết bát thuốc này phải nấu hai lần, mỗi lần Du Hàn Châu đều thức dậy từ sáng sớm để nấu, một lần kéo dài đến hai canh giờ.
Nếu chưa từng chứng kiến thì thôi, nhưng có một lần Phức Tranh mất ngủ, nhờ thị nữ đẩy xe đi dạo, tình cờ thấy Du Hàn Châu đang ngồi trước nồi thuốc.
Cái ghế thấp, thân hình cao lớn của Du Hàn Châu ngồi trên đó trông không thoải mái chút nào.
Cây quạt nhỏ liên tục quạt ra lửa. Nắp nồi mở, Du Hàn Châu vừa canh lửa, vừa thêm thuốc vào, thậm chí không có thời gian quay đầu nhìn cậu.
Khi Phức Tranh tiến lại gần, Du Hàn Châu rất tự nhiên dỗ cậu, bảo người mang sữa nóng tới, dỗ cậu về ngủ rồi ra lệnh cho ám vệ xuống quạt giúp.
Thực ra đây không phải cảnh tượng gì oai hùng, trong gia đình bình thường cũng rất thường thấy. Nhưng Phức Tranh vẫn nhớ, nhớ cái không khí ngột ngạt trong phòng thuốc, nhớ những giọt mồ hôi trên trán Du Hàn Châu, nhớ lớp áo lót thấm đẫm mồ hôi, nhớ bàn tay rắn rỏi luôn vững vàng cầm bát thuốc mỗi lần cậu không muốn uống.
Người khác có làm cũng không tạo được cảm giác như thế.
Dù cậu có ném bát thuốc, Du Hàn Châu vẫn kiên nhẫn nấu thêm một bát, cho đến khi cậu chịu uống.
Phức Tranh vươn ngón tay chạm vào bát, cảm giác ấm áp truyền tới.
Cậu định đưa tay ra nhận, nhưng Du Hàn Châu lại tránh đi, giơ tay ôm cậu lên.
Phức Tranh vội giữ tay đối phương, lắc đầu, "Anh đừng làm bậy."
"Sao vậy? Không phải trước đây vẫn vậy sao?" Du Hàn Châu hỏi.
"Giờ đâu phải ở nhà..." Phức Tranh có chút ngượng ngùng, "Em tự uống được mà."
"Lần nào em cũng không uống hết, tưởng bổn tướng mất trí nhớ rồi hả?" Du Hàn Châu không tin cậu.
Phức Tranh quay mặt đi, nói: "Dù sao cũng không thể như vậy, anh cũng chú ý hoàn cảnh chút đi."
Lúc này Du Hàn Châu mới nhận ra điều Phức Tranh để tâm là gì. Nhưng mà...
"Không sao, bổn tướng đã hạ lệnh, họ sẽ không nhìn em. Em xem, họ đi hết rồi, chẳng ai thấy đâu."
Du Hàn Châu ra hiệu.
Phức Tranh quay đầu nhìn xung quanh, đúng là không thấy bóng dáng thị nữ hay thị vệ đâu nữa, ngay cả Quý phi bị mời đi từ khi nào cậu cũng không để ý.
Trong lúc quan sát, Du Hàn Châu đã ôm cậu ngồi lên đùi, bưng bát thuốc uống một ngụm, rồi bình tĩnh nâng cằm cậu lên, cúi xuống hôn sâu.
"Ưm, anh làm gì thế..." Phức Tranh ngay lập tức bị đắng đến tái mặt.
Cậu theo phản xạ giơ tay đẩy Du Hàn Châu, nhưng chỉ đẩy được vài cái thì đã bị đối phương nắm chặt cả hai tay.
Du Hàn Châu cũng biết rằng Phức Tranh chịu đựng đến mức không thể chịu nổi, nên hành động đút thuốc vô cùng dứt khoát. Ngoài việc ép cậu uống thuốc, gần như hắn không có động tác dư thừa nào khác, chỉ sợ "một hơi làm xong, nhưng giữa chừng lại giảm ý chí" để rồi giống như lần đầu tiên, mọi việc đổ sông đổ biển.
Thuốc này vừa đắng vừa cay, uống vào cả thực quản như thể bị thiêu đốt, tim ngực cũng đau đến mức không thể chịu nổi. Ban đầu Phức Tranh còn sức phản kháng, nhưng sau đó chỉ có thể nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nuốt xuống.
Sau khi cho uống xong, Du Hàn Châu thả tay cậu ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mi thiếu niên.
Uống hết bát thuốc, Phức Tranh được đỡ dậy súc miệng. Ngay sau đó, miệng cậu được nhét một viên kẹo mềm. Nhưng chỉ cần nếm thấy vị ngọt, cậu đã cau mày, nhổ ra ngay lập tức.
"Em buồn nôn, tim cũng đau nữa..."
Du Hàn Châu xoa dịu trái tim cậu, nhẹ giọng dỗ dành: "Cố chịu thêm một chút nữa, thuốc phát huy tác dụng rồi sẽ không đau nữa đâu. Đổi qua ăn mứt được không?"
"Không ăn..." Phức Tranh lắc đầu, lại vùi đầu vào lòng Du Hàn Châu.
Chốc lát sau, khuôn mặt cậu lại được Du Hàn Châu nâng lên một cách cẩn thận. Đôi môi đỏ đến bất thường của thiếu niên một lần nữa bị lấp kín.
Sau đó là sự dỗ dành đầy dịu dàng.
Mang theo chút hương cam nhè nhẹ, có chút ngọt ngào như có như không.
Phức Tranh vô thức ngửa đầu, nhắm mắt lại.
Nhịp thở của cậu chậm hơn thường ngày, cũng sâu hơn rất nhiều. Cậu chỉ biết mơ hồ đuổi theo hương vị đó, có lúc quên mất, cần đối phương dỗ dành để tiếp tục.
Cuối cùng, khi thuốc dần phát huy tác dụng, Phức Tranh cũng hồi phục được chút sức lực. Lúc này cậu mới dựa dẫm quàng tay quanh cổ Du Hàn Châu, cùng người đàn ông triền miên quấn quýt.
Làn da trắng ngần của Phức Tranh lúc này lại ửng đỏ, nhất là đuôi mắt hơi ướt, như thể vừa thoa phấn hồng.
Mỗi lần uống thuốc xong, cậu cứ dính người như thế.
Sợ Phức Tranh mệt, khó khăn lắm Du Hàn Châu mới dỗ dành cậu ngủ, hắn buông thiếu niên ra, Phức Tranh chỉ mơ màng nhìn người đàn ông ngay sát bên, rồi nhẹ nhàng vòng tay kéo hắn lại.
Khoảnh khắc tiếp theo, hơi thở ấm áp quen thuộc một lần nữa bao trùm lấy cậu.
Đối với Du Hàn Châu mà nói, lúc này Phức Tranh đúng là một sự cám dỗ chết người.
Nếu không phải tình huống hiện tại không thích hợp, lý trí của Du Hàn Châu vẫn còn, không muốn Phức Tranh chịu thiệt ở Đông Cung, thì e rằng hắn cũng khó lòng kiềm chế.
"Ngoan nào, Tranh Tranh ngoan... về phủ rồi chơi tiếp." Du Hàn Châu nhẹ nhàng giữ cậu trong lòng.
Phức Tranh yếu ớt đẩy hắn một chút, nhưng không đẩy nổi, lại vùi đầu vào ngực hắn, không động đậy nữa.
Du Hàn Châu chỉ bật cười, giọng khàn khàn: "Trên đời này chắc có mỗi mình em, uống thuốc xong cứ như say rượu, chỉ biết làm nũng thôi."
Quả thật để giảm bớt cảm giác đau đớn cho Phức Tranh, Du Hàn Châu có thêm một chút dẫn dược giúp thư giãn cơ thể, nhưng vì liều lượng rất nhỏ, theo lý không thể như vậy được. Điều này chỉ càng chứng minh cơ thể Phức Tranh nhạy cảm đến mức nào.
"Lần sau uống thuốc nhất định phải uống ở phủ. Đừng giận nữa, được không?"
"Đều tại anh cả..." Phức Tranh lẩm bẩm một câu, rồi lại mơ màng muốn ngủ.
Du Hàn Châu cầm tay cậu, cẩn thận bắt mạch thêm lần nữa, xác nhận bệnh tình của Phức Tranh đã ổn định hơn so với lần trước mới thở phào nhẹ nhõm.
Thậm chí, lần này thời gian đau tim đã rút ngắn đi rõ rệt, quả thật là dấu hiệu tốt.
Khi lão Hoàng đế đến nơi, Phức Tranh đã ngủ thiếp đi.
Du Hàn Châu chỉ chạm mặt với ông ta, thậm chí chưa kịp nói gì.
Rõ ràng lão Hoàng đế vội vã đi gặp Thái tử.
Đáng tiếc, đây chỉ có thể là lần cuối cùng.
Du Hàn Châu ra lệnh cho Hình bộ Thượng thư dẫn theo Kim Ngô vệ tiến vào nội điện, đồng thời mang theo bản tấu đã được soạn sẵn cùng bằng chứng trước đó về việc Thái tử, Hoàng hậu, Trưởng công chúa và Vinh Ân hầu âm mưu tạo phản.
Suy cho cùng Nhậm Thanh chỉ là Hình bộ Thượng thư, chức quan vốn không cao bằng Du Hàn Châu, nhiệm vụ này giao cho ông đúng là có hơi quá sức.
"Đại nhân không thể tự mình đi sao? Nếu để đám Ngự sử biết ta làm, không biết bọn họ sẽ dâng tấu đàn hặc ta như thế nào nữa!"
Lão Hoàng đế tuổi đã cao, bất cứ lúc nào cũng có thể băng hà vì không chịu nổi cú sốc, điều này khiến Nhậm Thanh vô cùng lo sợ.
Tuy nhiên Du Hàn Châu lại hoàn toàn thờ ơ.
"Những gì đã dạy thường ngày đều quên cả rồi à? Phải làm thế nào thì làm thế đó, cứ theo luật pháp mà xử lý. Thế tử đang bệnh, bổn tướng không thể rời đi lúc này."
Nhậm Thanh liếc nhìn Phức Tranh đang được quấn chăn kín mít, trong lòng càng thêm chua xót.
Vị Thừa tướng này trước kia chỉ là một người cuồng công việc, trong lòng ngoài giang sơn xã tắc ra thì chẳng có gì khác. Thế mà giờ đây, tất cả chỉ xoay quanh Thế tử An Định hầu.
Nếu Du Hàn Châu vì chuyện này mà lơ là đại sự, có lẽ bọn họ còn có thể khuyên bảo. Nhưng giờ đây, mọi chuyện cần làm Du Hàn Châu đều đã làm, Hoàng hậu và Thái tử cũng đã giải quyết xong xuôi, mọi thứ chỉ còn chờ Lục bộ hoàn tất quy trình, bọn họ thật sự không có mặt mũi đòi hỏi thêm điều gì.
Thậm chí nếu còn tiếp tục nói thêm, chưa chắc Du Hàn Châu đã đồng ý, mà có lẽ chính Hộ bộ Thượng thư sẽ là người đầu tiên đứng ra chỉ trích Nhậm Thanh làm việc tắc trách.
Sau khi tự làm công tác tư tưởng, Nhậm Thanh đành chấp nhận số phận, bước vào nội điện.
Du Hàn Châu vốn đã biết tất cả, nhưng cũng chẳng để tâm lắm, chỉ nhẹ nhàng vỗ về Phức Tranh, kiên nhẫn chờ cậu tỉnh lại.
Quý phi định vào nội điện để phối hợp với Hình bộ Thượng thư diễn kịch cũng có mặt.
Nàng nhất định phải nhân lúc lão Hoàng đế chưa băng hà mà tăng cường sự hiện diện của mình.
Giờ đây Hoàng hậu đã không còn, Quý phi như hổ mọc thêm cánh, đánh khắp hậu cung không đối thủ. Chỉ cần đợi lão Hoàng đế qua đời, nàng có thể thăng chức tăng lương, bước lên đỉnh cao nhân sinh.
Nhưng không ngờ, linh hồn bí ẩn kia lại không để Thái tử nguyên vẹn mà ra đi. Khi vừa bước vào nội điện, Quý phi đã nhìn thấy lão Hoàng đế ôm ngực, vẻ mặt đau đớn khôn xiết.
Nàng vội bước nhanh đến đỡ lấy lão Hoàng đế, vừa khóc vừa vỗ ngực ông ta.
"Bệ hạ, ngài sao thế này? Đừng làm thần thiếp sợ! Thái tử đã đi rồi, nếu ngài cũng có chuyện gì, thần thiếp biết phải làm sao đây, hu hu hu!"
Hình bộ Thượng thư đứng bên cạnh, vẻ mặt vô cảm quan sát Quý phi đang cố gắng diễn xuất.
Thật là... với cách vỗ ngực này, chẳng lẽ Quý phi muốn nhân cơ hội này tiễn luôn bệ hạ?
Nhậm Thanh khẽ ho một tiếng, ra hiệu cho cung nữ đến "đỡ" Quý phi, bảo nàng bớt "kích động".
Sau đó, ông lại ra lệnh cho Kim Ngô vệ tiến hành nghiệm thi, đồng thời đặt thi thể của Hoàng hậu bên cạnh, mặc dù giờ đây đã không còn hình dáng con người nữa.
Quý phi đột ngột bị cản lại thì có chút kinh ngạc, nàng liếc nhìn Hình bộ Thượng thư với vẻ mặt lạnh nhạt, sau đó phối hợp giảm bớt lực, nhẹ nhàng vỗ ngực Hoàng đế.
Thật là... sao Du tướng không phái người khác đến? Vị Hình bộ Thượng thư này còn chưa bị nàng thu phục, khó mà xử lý được.
May mà Phức Tranh không có mặt ở đây, nếu không, nghe được những suy nghĩ này của Quý phi, sợ là cậu sẽ hoàn toàn mất niềm tin vào nhân sinh.
Tất nhiên còn những điều kinh khủng hơn, trong số Lục bộ Thượng thư, có ba người từng là tình nhân thoáng qua của Quý phi.
Người phụ nữ này còn thể hiện một ý chí kiên định và thái độ bình thản chưa từng có trong việc "cắm sừng" Hoàng đế và nuôi nam sủng.
Du Hàn Châu biết rõ chuyện này, nhưng hắn không mấy để tâm Quý phi yêu đương với ai, miễn là không để lộ cho bách tính biết thì hắn vẫn tôn trọng tự do tình cảm của nàng.
Thậm chí, ban đầu Du Hàn Châu từng hứa với Tế tửu Quốc Tử Giám rằng, nếu Quý phi muốn rời khỏi hoàng cung, hắn sẽ giúp nàng một tay.
Tiếc rằng Quý phi không có hứng thú gì với cuộc sống ngoài việc làm phi tử "cắm sừng" Hoàng đế và nuôi hậu cung nam sủng, nên Du Hàn Châu cũng chẳng muốn can thiệp.
Sau khi tuyên đọc xong tội trạng của Thái tử và những người liên quan, Nhậm Thanh dâng tấu chương lên Hoàng đế.
Thế nhưng, Hoàng đế vừa nhận được tấu chương, hai mắt ông ta đã trợn trắng, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Ban đầu Quý phi còn khôn ngoan tránh qua một bên, không bị đè trúng. Nhưng sau đó nhìn gương mặt lão Hoàng đế trong phút chốc già đi rất nhiều, nàng lại âm thầm quay lại đỡ lấy ông.
Thôi vậy, nể tình ông ta là mối tình đầu của bổn cung.
Lão Hoàng đế từng dùng thuốc của Du Hàn Châu mà trở nên trẻ hóa một cách cưỡng ép, suy cho cùng cũng là một người uy vũ bất phàm.