Người ta thường nói vẽ hổ thành chó là do kỹ thuật yếu kém, còn Du Hàn Châu thì hay lắm, cố tình vẽ thành chó luôn.
Phức Tranh chăm chú nhìn chữ "chó" trên hổ phù một lúc lâu rồi mới nói: "Em nghĩ, chắc Thái tử cũng không đến nỗi..."
Dù rằng Phức Tranh cũng cảm thấy Thái tử chẳng có tài cán gì, nhưng những thứ lộ liễu như thế này, chắc không đến mức nhìn không ra chứ?
"Nếu gã phát hiện có gì đó không ổn, có thể... em sẽ thất bại."
Du Hàn Châu nghe vậy thì bật cười, đưa tờ giấy cho một Kim Ngô vệ vừa mở cửa bước vào, dặn dò đôi câu rồi mới quay đầu nói: "Gã phát hiện mới tốt."
"Em chỉ cần hổ phù, trên đó có một chữ "hổ", cũng là hổ phù đấy thôi."
Du Hàn Châu đưa cho Phức Tranh một tấm hổ phù thật, chỉ vào chữ "hổ" bên trên.
Phức Tranh cầm con dấu nhỏ đó ngắm nghía một lúc lâu, cuối cùng nói: "Thật sự viết mỗi chữ "hổ" luôn à?"
Du Hàn Châu bật cười, kéo người vào lòng, xoa nhẹ mặt cậu rồi hỏi: "Chứ em nghĩ nó sẽ thế nào?"
"Những thứ này dĩ nhiên là càng thực dụng càng tốt, không cần kiểu cách gì cả."
Phức Tranh hừ nhẹ, hiển nhiên vẫn cảm thấy thẩm mỹ của Du Hàn Châu không được tốt cho lắm.
Du Hàn Châu nhìn cậu, tức tới nỗi bật cười, bắt người hôn vài cái mới thôi.
Chỉ là da thịt Phức Tranh mềm mịn, hôn vài lần đã đỏ ửng cả lên, Du Hàn Châu không khỏi đau lòng, hắn vội sai người mang khăn ướt tới, cẩn thận đắp lên mặt cậu một lát.
Phức Tranh chẳng buồn để ý, chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục nghiên cứu tấm hổ phù thật.
Nhìn sơ thì không sao, nhưng càng nhìn kỹ... Phức Tranh bất giác cảm thấy món đồ nhỏ này thật đáng yêu.
Vì Du Hàn Châu ưa thực dụng, con dấu được khắc thành hình một chú hổ nhỏ, đế thì khắc chữ "hổ", toàn thân còn ánh lên sắc vàng rực rỡ.
Thoạt nhìn có hơi sến súa, nhưng càng ngắm kỹ, Phức Tranh càng nhận ra chú hổ nhỏ này đang há miệng ngáp, một chân nắm chặt lại, mắt hơi nheo. Rõ ràng là đang ngáp dài.
Đáng yêu quá đi mất!
Phức Tranh càng ngắm càng thích, cảm xúc lộ hết lên mặt, đặc biệt là đuôi mắt, sắc đỏ tuyệt đẹp lập tức lan tỏa, ánh mắt lấp lánh rực rỡ.
Du Hàn Châu hiếm khi thấy Phức Tranh trẻ con thế này, hắn thoáng ngẩn ngơ một lúc.
Ngay sau đó hắn hoàn hồn, liếc nhìn hổ phù bị xoay tới xoay lui, lại tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Phức Tranh, khóe môi nhếch lên, "Đáng yêu không?"
Phức Tranh vô thức gật đầu: "Đáng yêu."
"Vậy tặng em, được không?"
Phức Tranh lại vô thức gật đầu, nhưng chưa kịp gật hẳn, cậu đã ngẩng lên, trừng mắt nhìn Du Hàn Châu.
"Đây không phải đồ chơi, nếu em làm mất thì binh lực của anh cũng tiêu luôn."
"Bổn tướng cầm quân không cần hổ phù." Du Hàn Châu ngả lưng ra sau, vẻ mặt thoải mái.
Phức Tranh cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, cậu siết chặt chú hổ nhỏ, sau đó cầm tách trà đưa cho Du Hàn Châu.
"Sao vậy?" Người đàn ông hờ hững nâng mắt nhìn cậu, khẽ cười.
Gương mặt Phức Tranh thoáng đỏ, "Cho anh uống."
Du Hàn Châu nhận lấy nhưng không uống ngay, chỉ nhìn chăm chú vào hổ phù, trầm ngâm nói: "Thật sự đáng yêu đến vậy? Trước giờ Tranh Tranh đâu làm thế này."
Gương mặt Phức Tranh càng đỏ hơn, quả thật cậu hiếm khi chủ động làm gì cho Du Hàn Châu, càng không hay thể hiện sự gần gũi.
Nhưng, da mặt mỹ nhân mỏng là chuyện bình thường.
Du Hàn Châu thấy cậu quay đầu đi, hơi lo liệu có phải mình trêu quá trớn hay không, hắn vội uống trà rồi vòng tay ôm lấy cậu.
"Được rồi, được rồi, em nhìn đi, uống xong rồi."
Nói xong, hắn nhẹ nhàng hôn lên má lúm đồng tiền của Phức Tranh.
Cậu khẽ cong đuôi mắt, quay đầu lại, cũng nhẹ nhàng chạm môi lên mặt hắn.
Như chuồn chuồn lướt nước, nụ hôn hầu như không có cảm giác trực tiếp.
Vậy mà Du Hàn Châu lập tức thu lại nụ cười hờ hững, ánh mắt sâu lắng, bế bổng cậu lên.
Phức Tranh khẽ cắn môi, vô thức ôm chặt lấy cổ hắn, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, như thể chấp nhận rồi rúc mặt vào hõm vai hắn.
Chiều hôm ấy, hai người không rời khỏi thư phòng.
Quản gia và những người khác tuy đứng gác, nhưng đều đứng cách khá xa chính viện, không nhìn thấy gì, cũng không dám tùy tiện gõ cửa.
...
Thêm một tháng nữa trôi qua, Phức Tranh thay bộ đồ mùa đông, khoác lên người bộ xuân sam mỏng manh.
Thiếu niên vừa bước ra sân dạo quanh đã khiến Du Hàn Châu phải đuổi hết binh lính đi, chỉ để lại Kim Ngô vệ trong bóng tối bảo hộ.
Mùa đông, Phức Tranh luôn khoác áo choàng lông cáo, cho dù thiếu niên có đẹp đẽ mê hoặc đến đâu thì vẫn bị sắc trắng lạnh lẽo của tuyết làm cho trở nên cao xa, không thể chạm tới.
Nhưng nay xuân về trên khắp đất trời, cả khu vườn tràn ngập hoa khoe sắc.
Phức Tranh khoác lên mình chiếc xuân sam màu lam nhạt, rõ ràng kiểu dáng vẫn kín đáo và chuẩn mực, nhưng với chiếc thắt lưng ôm vừa vặn, vòng eo nhỏ nhắn hiện ra rõ rệt.
Dù không mặc trang phục sặc sỡ, nhưng làn da trắng như tuyết và đôi môi đỏ như son đã khiến bất kỳ màu sắc nào trên cậu cũng trở nên sống động như bức họa. Mỗi nơi cậu đi qua đều như để lại một bức tranh: Mỹ nhân trong giấc xuân, dạo vườn câu cá...
Không có góc nào là không đẹp.
Du Hàn Châu canh chừng người mấy ngày, lòng đầy ghen tuông không có chỗ xả.
Phức Tranh thấy hắn có vẻ có tâm sự, cậu chống cằm nhìn một hồi rồi đưa tay nhẹ nhàng móc vào ngón tay của Du Hàn Châu.
"Mấy ngày nay anh đang lo gì thế?"
Dù bình thường người này tâm tư kín đáo, hiếm khi để lộ cảm xúc thật, nhưng trước mặt Phức Tranh, Du Hàn Châu rất ít khi che giấu.
"Không phải chuyện của Thái tử gặp trục trặc chứ?"
"Đương nhiên không phải." Du Hàn Châu sao có thể để Phức Tranh nghĩ đến Thái tử lúc này, "Tranh Tranh thích bộ đồ mới này sao?"
Phức Tranh cúi đầu nhìn y phục của mình, gật đầu.
"Tại sao vậy?" Du Hàn Châu dỗ dành, "Chẳng phải Tranh Tranh thích màu đen nhất ư?"
Nghe xong Phức Tranh lườm Du Hàn Châu một cái, nói: "Không phải anh nói em mặc màu đen đẹp sao? Đồ năm ngoái đều do anh tặng. Xuân sam năm nay cũng là anh chuẩn bị từ sớm, còn hỏi?"
Vốn dĩ cậu đã khác người, không có sở thích gì đặc biệt, nên phần lớn thời gian đều để Du Hàn Châu quyết định giúp.
Những chuyện nhỏ nhặt như ăn mặc đi lại, từ khi có Du Hàn Châu chăm sóc Phức Tranh cũng rất ít để tâm, lại càng không có hứng thú bận lòng.
Thường thì Du Hàn Châu tặng gì cậu mặc đó, dù sao thẩm mỹ của hắn cũng không tệ.
Bị Phức Tranh đáp lại vô tư như vậy, Du Hàn Châu cảm thấy hơi chột dạ, dù có ghen tuông đến đâu cũng phải nhịn xuống.
Giấu một mỹ nhân trong lầu son quả thật không dễ dàng gì.
Du Hàn Châu đành tốn công nói chuyện khác để dỗ Phức Tranh, còn ngỏ ý muốn dẫn cậu vào cung.
"Vào cung làm gì?"
Du Hàn Châu ngồi đối diện Phức Tranh, cầm tay cậu, cẩn thận bôi dầu thơm chống muỗi.
"Chuyện hổ phù sắp có kết quả rồi. Bệ hạ tổ chức tiệc Xuân Nhật, chúng ta phải nhân dịp trước yến tiệc cuối năm để xem một vở kịch hay, tránh đến lúc Tết, bệ hạ mềm lòng, thì không xem được nữa."
Phức Tranh nghe vậy có hơi ngẩn người, cậu suy nghĩ một lát rồi ngập ngừng hỏi: "Không phải đang là mùa xuân sao? Sao lại nói đến cuối năm?"
Du Hàn Châu sững sờ một lúc, rồi bật cười, yêu chiều bóp nhẹ cằm Phức Tranh, "Tranh Tranh ngốc quá. Ở đất Bắc, tiệc Xuân Nhật nằm ngay trước yến tiệc cuối năm, quên rồi sao?"
"Không có đêm giao thừa ư?" Phức Tranh hỏi.
Cậu nghĩ ngợi một lúc, hình như ngày cuối cùng của mùa đông, quả thật Du Hàn Châu chỉ ở trong phủ sưởi ấm cùng cậu, dạy cậu viết chữ, chẳng hề có chút không khí lễ hội nào.
"Tranh Tranh, ở đây không có đêm giao thừa." Du Hàn Châu dừng một chút, rồi nói tiếp, "Hay để hôm khác chúng ta bù lại một cái nhé?"
Phức Tranh nghĩ ngợi rồi lắc đầu.
"Thôi, giao thừa hay Tết Nguyên Đán cũng đều là dịp gia đình đoàn tụ, anh đã luôn ở bên em rồi, cũng chẳng khác gì cả."
"Không có giao thừa, vậy các anh đón năm mới thế nào?"
Du Hàn Châu ngẫm nghĩ rồi đáp: "Sau tiệc Xuân Nhật là tiệc năm mới, mỗi năm một lần. Sau đó là lễ hội hoa đăng, tiếp nữa là lễ hội hái sen, Trung thu, lễ đăng cao, lễ nhóm lửa... Đất Bắc và Giang Nam phong tục khác biệt là vì Hoàng đế khai quốc có vài sở thích kỳ lạ, nên đã thay đổi các lễ hội."
"Hoàng đế này rảnh rỗi ghê." Phức Tranh chớp mắt.
Sự nặng nề trong lòng Du Hàn Châu bỗng tan biến trước ánh mắt ấy, hắn bật cười thành tiếng.
Người nọ cúi đầu, kiên nhẫn bôi xong dầu thơm, rồi đắp tấm chăn mỏng lên người Phức Tranh, nhét thêm lò sưởi nhỏ, sau đó mới đứng dậy đẩy xe lăn ra ngoài.
Đi ngang qua vườn hoa, Phức Tranh đang ngắm những bông hoa vừa nở thì bên tai vang lên giọng nói của Du Hàn Châu: "Không vội thành thân, nhưng để Tranh Tranh làm một Hoàng đế nhỏ, được không?"
Phức Tranh nghe mà giật mình, quay đầu nhìn, lại thấy ánh mắt nghiêm túc của Du Hàn Châu.
"Tranh Tranh thông minh thế này, em làm Hoàng đế, sau này muốn tổ chức lễ gì cũng được. Có nhiều chính sách mà em không biết, Tranh Tranh cũng có thể thử nghiệm. Ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, được không?"
Phức Tranh nhíu mày, lắc đầu: "Thôi, như vậy mệt lắm."
"Vậy để người khác làm Hoàng đế, được không? Cung đình khác xa thế giới bên ngoài, nếu Tranh Tranh cả đời bị gò bó trong đây, không có tự do, vậy ta thà làm Thừa tướng suốt đời còn hơn."
"Anh không thể tự làm sao?" Phức Tranh hỏi.
"Không thể."
Du Hàn Châu muốn giữ Phức Tranh bên mình. Nếu hắn thực sự làm Hoàng đế, vậy Phức Tranh chỉ có thể làm Hoàng hậu, cả đời sống trong cung, hoặc làm một vương gia danh không chính ngôn không thuận, bất kể thế nào cũng khiến hắn cảm thấy không nỡ.
Phức Tranh im lặng một lúc, đưa tay vuốt nhẹ giữa chân mày của Du Hàn Châu, nói: "Anh tự quyết định đi, anh thích là được."
Chỉ cần Du Hàn Châu còn sống, bất kể có khởi binh tạo phản hay không, người lên ngôi cuối cùng cũng chỉ có thể là hắn.
Bởi vì có chiếu chỉ của lão Hoàng đế, dù năm xưa Du Hàn Châu không nhận, nhưng ông ta vẫn luôn sợ hãi Thái tử sẽ tạo phản giết mình.
Đến lúc đó, nếu thiên hạ rơi vào tay một Thái tử bất tài, giang sơn vạn dặm chẳng khác nào dâng cho ngoại bang. Như vậy, lão Hoàng đế dù chết cũng không dám gặp tổ tiên.
Để tránh kết cục tuyệt vọng nhất, chiếu chỉ ấy đã sớm được lão Hoàng đế giao cho Kim Ngô vệ, cất giấu trong mật đạo của hoàng cung. Mặt khác, vị Hình bộ Thượng thư luôn hành xử kín đáo như thể người vô hình kia, chính là người nhận được mật lệnh này của Kim Ngô vệ.
Trong tuyến mệnh ban đầu, mãi đến khi Thái tử tự xưng đế, gã vẫn không tìm thấy chiếu chỉ đó, cuối cùng còn mang tiếng giết cha cướp ngôi.
Phức Tranh nghĩ đến điều này, cậu cân nhắc một lúc, cuối cùng vẫn không nói ra.
Dù sao cậu cũng không biết quẻ tượng liệu có mượn cớ sinh sự, lại gây ra thêm rắc rối gì không.
Dù thế nào chỉ cần có chiếu chỉ, ai làm Hoàng đế, cuối cùng đều do Du Hàn Châu quyết định.
"Anh làm Thừa tướng cả đời, vậy em cứ ở mãi đây sao?"
"Đương nhiên không." Du Hàn Châu nhướng mày, "Tranh Tranh tròn mười tám rồi, cũng đến lúc kế thừa gia nghiệp."
Phức Tranh: "..."
Hóa ra Du Hàn Châu nuôi cậu trong lầu son, dạy cậu viết văn, dạy cậu chính luận, tất cả là để phong cậu làm Hầu gia.
Dù nói Du Hàn Châu làm vậy cũng là để Phức Tranh có thể sánh vai cùng hắn, cho cậu đủ thân phận và đường lui, nhưng...
Đối với một con sâu lười như cậu, cái gọi là môn đăng hộ đối, cường cường liên thủ, phú quý tột đỉnh, chẳng khác nào mỗi ngày đi làm đều đặn chấm công.
Lên triều có gì thú vị chứ?
Phức Tranh nhíu mày.
Không được, cậu phải nghĩ cách, làm sao vừa trở thành An Định hầu, lại vừa có thể danh chính ngôn thuận không trở về Hầu phủ, không phải lên triều điểm danh.