Khi bị bệnh, Phức Tranh rất ít khi nói chuyện, cũng chẳng muốn ra ngoài.
Trước đây, cậu thường lặng lẽ ở một mình trong phòng, nghịch ngợm vài món đồ trang trí tinh xảo mà cậu thích, hoặc nằm vùi trong chăn, rất ít khi chịu ăn uống.
Thân là Thế tử phủ An Định hầu, lại là đời sau của cố Quốc sư, dĩ nhiên bên cạnh Phức Tranh có rất nhiều người hầu hạ, ít nhất số lượng vẫn đầy đủ theo tiêu chuẩn của Thế tử.
Cũng giống như những y tá hay nhân viên chăm sóc cậu trước đây, các thị nữ và người hầu đều bị ràng buộc bởi thân phận, thường chỉ phụ trách chăm lo sinh hoạt cơ bản hằng ngày của cậu, ngoài ra họ không dám hỏi thêm hay trò chuyện bất cứ điều gì khác.
Trong mắt Phức Tranh, họ chỉ như những người xa lạ cùng trú chung một mái nhà.
Nhưng Du Hàn Châu thì không giống vậy. Du Hàn Châu chủ động chăm sóc cậu, dỗ dành cậu ngủ, bảo vệ cậu.
Liên tục mấy ngày, bệnh tình của Phức Tranh chẳng có dấu hiệu thuyên giảm, lúc tốt lúc xấu, khiến tinh thần cậu sa sút.
Dù ngồi dưới ánh nắng nhưng thiếu niên vẫn u buồn, gương mặt kiều diễm nhợt nhạt và yếu đuối, như nhánh cây bị sương phủ kín, ủ rũ chẳng còn sức sống.
Khi bệnh con người ta thường trở nên yếu mềm, không còn hứng thú với bất kỳ điều gì, cậu càng ỷ lại vào Du Hàn Châu hơn, luôn muốn hắn ở bên, dỗ dành thật lâu mới thấy dễ chịu đôi chút.
Nhưng quốc sự triều đình bận rộn, dù Du Hàn Châu đã xin nghỉ mấy ngày để chăm sóc cậu, cũng không thể mãi không thượng triều.
Hôm nay, vì tối qua Phức Tranh có vẻ đỡ hơn, thậm chí đã cười đôi chút, nên sáng sớm Du Hàn Châu đã sắp xếp người hầu chăm sóc cậu rồi mới rời đi.
Trong không gian tối mờ của màn trướng, Phức Tranh thu mình trong chăn, tay cầm một chiếc quạt gấp bằng gỗ mun đen viền vàng, chuôi quạt mát lạnh tựa vào chiếc cằm nóng rát, đôi mắt mỏi mệt nửa nhắm nửa mở, như sắp chìm vào giấc ngủ bất cứ lúc nào.
Cậu đã giữ nguyên tư thế ấy suốt một canh giờ. Vì thời gian quá lâu, làn da trắng mềm dưới cằm đã bị mài đỏ, có hơi đau rát và ngứa ngáy.
Phức Tranh nửa tỉnh nửa mơ cảm nhận được chút khó chịu ấy, nhưng vẫn không hề động đậy.
Cậu lười biếng cụp mắt xuống, dáng vẻ mềm mại mà yên ả, mỗi một tấc đều toát lên vẻ kiều diễm khó tin. Vào khoảnh khắc này, dường như thiếu niên còn đẹp hơn trước, nhưng chẳng có ai thưởng thức.
Thậm chí chính Phức Tranh còn chẳng buồn soi gương khi chải chuốt.
Sáng nay lúc cậu thức dậy, Du Hàn Châu đã rời đi. Thị nữ vào hầu hạ rửa mặt dọn bữa, nhưng cậu chỉ ăn nửa bát cháo rồi lại lười biếng quay về màn giường, không bước ra nữa.
Thanh Vụ lo lắng cho tình trạng của cậu, nhưng Phức Tranh không gọi người, thị nữ vén rèm vào lại bị cậu đuổi ra, không cho làm phiền, họ cũng đành chịu.
Du Hàn Châu ra ngoài cả buổi sáng, còn Phức Tranh thì cứ mơ màng ngủ suốt, ngay cả khi trong đầu vang lên lời nhắc nhở của quẻ tượng "Tiến độ quyến rũ 7/10", cậu cũng chẳng buồn quan tâm.
Hôm đó, Du Hàn Châu đã giúp cậu giải tỏa và làm những chuyện thân mật như thế, không lý nào tiến độ lại không tăng.
Phức Tranh từ từ xoay người, rồi mở mắt ngáp một cái.
Quẻ tượng: Đã năm ngày cậu chưa bước chân ra khỏi phòng rồi.
Phức Tranh liếc nhìn nó, không thèm để ý.
Đối với một con "sâu lười tự kỷ" như cậu, đây chẳng phải là việc quá bình thường hay sao?
Ngươi từng thấy cái chăn nào có thể bay ra ngoài chưa?
Quẻ tượng: Cậu có chân mà.
Phức Tranh thử cử động chân một chút.
Không còn chút sức, mềm nhũn như sợi mì.
Quẻ tượng: Phế vật???
Phức Tranh lạnh lùng liếc nó.
Chửi mà cũng thô lỗ thế này, đến cả thần linh cũng phải chắp tay bái phục ngươi.
Quẻ tượng đành chịu thua, nhắc nhở cậu: Cậu nên tích cực quyến rũ hơn.
Phức Tranh có chút không hiểu.
Du Hàn Châu ngày ngày ở bên, trên giường dưới giường gì cũng dỗ cậu, ra ngoài hay không thì có gì khác biệt?
Câu này nghe có vẻ kiêu ngạo vì được cưng chiều quá mức. Quẻ tượng bị đả kích, nhưng vẫn rất tận tâm nhắc nhở: Du Hàn Châu là thủ lĩnh bách quan, chỉ trong vài ngày nghỉ phép đã bị bàn tán không ít, không thể nào ở bên cậu mãi.
Tương lai hắn sẽ thường xuyên ra ngoài, bên ngoài cũng không thiếu mỹ nhân, cậu phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Nghe xong, Phức Tranh nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, rồi mới đặt quạt xuống, chậm rãi ngồi dậy tựa vào đầu giường.
Cậu khẽ vuốt chiếc quạt lạnh lẽo, nghĩ ngợi rồi nói: "Không sao, lần sau ta sẽ bảo Du Hàn Châu dẫn ta theo."
Quẻ tượng: ?
Có lẽ không ngờ một Phức Tranh ủ rũ lại đột nhiên tích cực như vậy, quẻ tượng nhất thời biến hóa liên tục, dường như không đoán được ý nghĩ của thiếu niên.
Nhưng lúc này, Phức Tranh chỉ là nằm mãi thấy mệt, nghĩ rằng đi theo Du Hàn Châu ra ngoài dạo chơi cũng không tệ.
Cậu chưa từng lên bờ, cũng chưa từng thấy những phong tục độc đáo của kinh thành Bắc Triều, trong lòng có hơi tò mò.
Chỉ là những ngày gần đây bị bệnh, kỳ vọng lớn đến đâu cũng tiêu tan, cậu khó lòng tự kiểm soát bản thân.
Phức Tranh cúi đầu sờ chiếc cằm đã đỏ ửng của mình, lại buông tay xuống, nắm chặt quạt, lặng lẽ thất thần.
Gần đây cậu thường ngồi thẫn thờ như thế, mỗi lần ngơ ngẩn là bất động hồi lâu.
Quẻ tượng cứ tưởng cậu đang suy ngẫm điều gì, các thị nữ cũng cho là như vậy.
Nhưng thực ra, Phức Tranh chỉ đang ngẩn người thôi, trong đầu cậu trống rỗng đến mức chẳng nghĩ được gì.
Cậu cũng không biết mình mắc phải căn bệnh gì, bởi tâm thần học và lĩnh vực phát triển AI mà cậu từng nghiên cứu vốn là hai ngành hoàn toàn không liên quan, hầu như chưa từng để ý đến.
Phức Tranh yên lặng ngồi rất lâu, trong cơn mơ hồ dường như cậu nghe thấy một tiếng cười.
Phức Tranh khẽ nhíu mày, ngẩng lên nhìn ra ngoài, hỏi: "Quẻ tượng, ai đang cười vậy?"
Lời này có gì đó không ổn, quẻ tượng thận trọng quan sát cậu, đáp: Không có ai cười cả.
"Ừm." Phức Tranh bình tĩnh trở lại, chỉ là tâm trạng vốn dĩ bình yên dường như đã bị phá vỡ.
Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, với tay kéo chuông.
Thanh Vụ đứng bên ngoài nghe thấy, vội đẩy cửa bước vào, quỳ trước màn giường hỏi: "Thế tử có gì căn dặn?"
Phức Tranh nhìn bóng người mờ mờ sau lớp rèm châu, khẽ nói: "Khi nào Du Hàn Châu về?"
"Bẩm Thế tử, đại nhân vừa cho người cưỡi ngựa đến đưa tin, khoảng chừng một nén hương nữa sẽ về ạ." Thanh Vụ lo lắng cậu lại xảy ra chuyện, bèn cao giọng đáp lời.
"Ừm." Phức Tranh gật đầu, rồi bảo nàng lui xuống.
Quẻ tượng vẫn luôn âm thầm quan sát cậu, để đề phòng bất trắc, nó thận trọng nhắc nhở: Ngủ một lát không?
Trước kia không biết Phức Tranh có những vấn đề về tinh thần nghiêm trọng thế này, quẻ tượng mới kiên quyết giữ cậu ở lại thực hiện mệnh lệnh. Nhưng giờ phát hiện cậu không ổn, có khả năng làm chậm trễ tiến độ, quẻ tượng đành phải trông chừng từng chút một.
Dường như Phức Tranh chẳng nghe thấy lời quan tâm này, chỉ nhíu mày, chú tâm lắng nghe tiếng cười thoáng qua.
Một lúc sau, cậu chộp lấy chiếc gối, nắm chặt trong tay, như thể toàn thân thư giãn, rồi nói nhỏ: "Là giọng cười của Phức Tranh."
Quẻ tượng: Nguyên chủ?
"Ừm." Cậu gật đầu.
Không hiểu sao, đột nhiên Phức Tranh muốn nghịch một chút, khóe môi cậu cong lên, nhìn quẻ tượng cười nói: "Bệnh này của ta hẳn là gây ra hoang tưởng và ảo giác. Nguyên chủ có ảnh hưởng lớn đến ta, nên ta mới nghe được tiếng cười của y."
Quẻ tượng nhất thời biến đổi không ngừng, ngập ngừng nói: Nhưng y không thể ảnh hưởng đến cậu nữa, phải không?
"Sao có thể?" Phức Tranh nghiêng đầu khẽ nói: "Không phải ngươi đã biết rồi à? Y đang nhìn ta."
Lời vừa dứt, quẻ tượng trong đầu cậu đột nhiên tối đen như mực.
Phức Tranh lặng lẽ chớp mắt, giọng nói nhỏ nhẹ: "Ta chỉ đoán đại thôi, vậy mà ngươi lại sợ. Ngay cả một bệnh nhân về tâm thần cũng khiến ngươi sợ thì lấy gan đâu mà theo dõi ta?"
Quẻ tượng không có phản ứng.
Phức Tranh không chú ý đến nó nữa.
Thực ra trong việc này quẻ tượng cũng chẳng thể giúp được gì, chỉ là gần đây Phức Tranh liên tục gặp ảo giác.
Ban đầu chỉ là nghe tiếng đàn mơ hồ, sau đó là tiếng ngâm thơ, tiếng bút lông quệt trên giấy, tiếng quân cờ rơi rõ ràng trên bàn cờ...
Phức Tranh vốn không phải cổ nhân, cầm kỳ thi họa không phải sở trường của cậu.
Nhưng những thứ này lại chính là niềm tự hào của nguyên chủ.
Một vài ảo giác có cơ sở thực tế, có sự phản chiếu từ hiện thực, không phải vô duyên vô cớ mà xuất hiện.
Vì thế Phức Tranh mới thử lừa quẻ tượng một lần, muốn xem nguyên chủ có thực sự vẫn còn ở đây không. Không ngờ lại đúng.
Chỉ là không rõ nguyên chủ để ý mọi thứ về cậu ở thế giới này đến vậy, rốt cuộc là vì lý do gì?
Chẳng lẽ là vì yêu thầm Du Hàn Châu?
Phức Tranh nghĩ mãi không thông, cũng không có cách nào xác nhận.
Tinh thần cậu không tốt, chẳng mấy chốc lại ỉu xìu, chỉ kiên nhẫn ngồi tựa vào đầu giường, mái tóc đen buông xõa, ngoan ngoãn như một bức tượng mỹ nhân ngọc được điêu khắc tỉ mỉ, yên lặng chờ Du Hàn Châu trở về.
Đến tận quá trưa, vừa đúng một nén hương, thuyền khẽ rung lên, có người bước lên thuyền.
Phức Tranh lấy quạt chạm vào cằm mình, chỉ một lát đã làm hằn lên một vệt đỏ đáng thương.
Vốn dĩ cậu đã có nét u buồn, thêm vết đỏ này lại càng đáng thương hơn, Phức Tranh cố ý ném hết chăn gối ra xa, chậm rãi cuộn mình lại, thu người thành một cục yếu đuối nhỏ bé.
Quẻ tượng lặng lẽ nhìn màn trình diễn của cậu: ?
Phức Tranh lại mềm mại tựa như không xương, gục đầu lên đầu gối, nhìn về phía cánh cửa không xa.
"Không phải ngươi bảo ta nên cố gắng hơn sao? Hay là ngươi biết Du Hàn Châu nhất định sẽ xót ta, ghen tị vì hắn cưng chiều ta, nên mới đánh dấu chấm hỏi?"
Quẻ tượng im lặng.
Một mỹ nhân u sầu biết dùng nhan sắc và sự nũng nịu làm vũ khí, đó mới là điều trí mạng nhất.