*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nếu Thái tử thật lòng tốt với ta, thì đừng cho người giám sát ta nữa."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Xuân Hỷ nhìn Phức Tranh im lặng bất động, bỗng nhiên cảm thấy lo lắng.
Giờ phút này, nàng không dám nói đỡ cho Thái tử nữa, chỉ cầm bát thuốc ngồi xuống bên giường, dịu dàng như dỗ trẻ con: "Đều tại nô tỳ nói linh tinh, công tử đừng đau lòng nữa. Ngài uống thuốc trước đi, nô tỳ lập tức đi lấy thêm mứt, ăn vào sẽ không đắng nữa."
Tuy nhiên, sau khi "buồn bã" qua đi, Phức Tranh tự bình tĩnh lại, cậu vẫn giữ vẻ mặt hờ hững, không muốn bận tâm đến chuyện gì.
Phức Tranh ngáp dài rồi chậm rãi ngồi dậy, cầm thìa bắt đầu lười biếng uống thuốc.
Dĩ nhiên trong thuốc cũng có độc, là loại độc nào đó đã được Xuân Hỷ thay đổi. Thế nhưng thiếu niên vẫn uống một cách thản nhiên, như thể hoàn toàn không hay biết gì.
Chỉ có điều, Xuân Hỷ để ý một chi tiết nhỏ, mỗi khi uống thuốc, sắc mặt Phức Tranh luôn lạnh nhạt, đôi mắt của cậu không hề có khát vọng khỏi bệnh, giống như lúc gặp Thái y, ánh mắt cũng chẳng bao giờ dấy lên hy vọng.
Phát hiện này làm Xuân Hỷ lo sợ, tuy nàng cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã rối như tơ vò.
Phức Tranh uống thuốc xong thì đặt thìa xuống, quay đầu nhìn ra chiếc bàn bên ngoài, kiêu ngạo hất cằm lên, nói: "Uống xong rồi, ngươi đi lấy."
Lời này như đáp lại câu "lấy mứt" mà Xuân Hỷ nói trước đó, nhưng nàng đã hầu hạ công tử một thời gian, biết rõ Phức Tranh không có ý này.
Có lẽ do bệnh tình nên thiếu niên thường không nhìn thẳng người đối diện, đôi mắt luôn mờ mịt, hiếm khi cậu nhìn người khác một cách nghiêm túc, vậy mà giờ đây lại bị mấy lời nói của nàng làm cho tổn thương.
Xuân Hỷ cảm thấy đau lòng, nhìn thân hình gầy gò của Phức Tranh, sau đó xoay người ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, một lồng bánh hấp nóng hổi được mang vào.
Khi mở lồng hấp ra, hương thơm ngọt ngào của bánh tràn ngập không khí, giữa đêm thu se lạnh, mùi hương này trở nên ấm áp lạ thường.
Cuối cùng Phức Tranh cũng vui vẻ hơn, cậu cầm một miếng bánh nhỏ, nhai vài lần rồi nuốt xuống, vừa ăn vừa tò mò ngắm nghía kiểu dáng của chiếc bánh.
Bây giờ, cơ thể cậu đã bị chất độc ăn mòn hoàn toàn, hễ tỉnh dậy là toàn thân đau đớn đến mức muốn tự tử, chỉ khi ăn đồ ngọt mới có thể tạm quên đi cơn đau.
Có lẽ do kiếp đầu tiên chịu khổ quá nhiều, nên dù giờ đây Phức Tranh luôn nói rằng mình không thể chịu đựng thêm nữa, nhưng cậu vẫn ít khi thể hiện sự đau khổ, càng không thích than phiền với Xuân Hỷ, như thể đã quen với điều đó.
Xuân Hỷ cũng vì vậy càng thương xót cậu hơn, mỗi khi nhìn thấy Phức Tranh ăn bánh với dáng vẻ mãn nguyện, lòng nàng như bị dao cắt.
Xuân Hỷ thở dài trong lòng, ánh mắt nhìn thiếu niên dần trở nên phức tạp, đến mức khi cậu đưa tay định lấy đĩa thứ hai, nàng cũng không ngăn cản.
Có điều, tuy Xuân Hỷ không nỡ ngăn, nhưng kẻ khác thì chưa chắc.
Ngay khi Phức Tranh chuẩn bị chạm tay vào lồng hấp, một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ ngoài cửa sổ.
Ngay sau đó, cánh cửa bị gõ nhẹ, quản gia thân tín của Thái tử là Chu Khánh Hòa bước vào, theo sau là hai cung nữ, tay cầm khay phủ vải đỏ.
Phức Tranh chẳng buồn quan tâm, tiếp tục cúi đầu ăn bánh.
Chu Khánh Hòa dường như đã quen với sự thờ ơ của cậu, mỉm cười nói: "Hôm nay Phức tiểu Thế tử khỏe không? Thái tử biết ngài khó ngủ vào ban đêm, nên sai ta mang đồ chơi tới để ngài giải khuây."
Nói xong, cung nữ phía sau dâng lên một hộp dạ minh châu.
Phức Tranh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục cúi đầu ăn bánh, thầm nghĩ: Nếu chó Thái tử thực sự quan tâm đến ta, gã nên tặng thuốc giảm đau mới phải.
Chu Khánh Hòa cũng không tức giận, ngược lại còn cười vui vẻ, nói tiếp: "Ngoài Đông Hải dạ minh châu* ra, Thái tử còn gửi tặng ngài món này. Nói là... ngài nhìn sẽ biết ngay tấm lòng của Thái tử."
Vừa dứt lời, một hộp gỗ tử đàn nhẹ nhàng đặt xuống cạnh tay cậu.
Trước khi cậu kịp phản ứng, Chu Khánh Hòa vội nhắc nhở: "Thân thể Thế tử ốm yếu, trước khi ta đến, Thái tử đã dặn dò phải giữ gìn sức khỏe, mấy món đồ khó tiêu hóa như bánh bao thế này nên hạn chế ăn thì hơn, tốt nhất là dùng cháo thuốc tẩm bổ."
Nghe lời này, Xuân Hỷ như bừng tỉnh khỏi mơ, vội vàng thu dọn hết số bánh hấp còn lại, ngay cả đĩa trên tay Phức Tranh cũng bị lấy đi.
"Ơ..." Bàn tay trống rỗng của Phức Tranh khựng lại, cậu cụp mắt, cầm khăn lau tay.
Chó Thái tử đúng là lo chuyện bao đồng, miệng thì nói lo lắng không cho ăn lung tung, nhưng Hoàng hậu đã đầu độc cậu hơn mười năm, thậm chí giờ vẫn đang hạ độc ngay trước mắt Thái tử, còn gã thì cứ ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng hề nghi ngờ gì cả.
Chỉ cần bỏ công điều tra một chút thì mọi chuyện cũng không đến mức này.
Mạng sống của cậu đã bỏ mặc không lo, giờ còn giả vờ giả vịt quan tâm cậu ăn cái gì.
Phức Tranh rất khó chịu, cũng chẳng thèm quan tâm đến hộp gỗ tử đàn trước mặt.
Cậu liếc nhìn Xuân Hỷ, rồi lại nhìn ra bệ cửa sổ.
Ngoài Xuân Hỷ, trên con thuyền này chắc chắn còn có người của Hoàng hậu.
Nếu bây giờ cậu vạch trần chuyện hạ độc, Hoàng hậu vì sợ Thái tử biết, chắc chắn bà ta sẽ giết cậu nhanh hơn.
Hơn nữa, những người có mặt ở đây... sợ là không ai có thể sống sót.
Phức Tranh cảm nhận được cơn đau trong cơ thể, cuối cùng cậu cúi đầu, không nói gì.
Tuy cậu rất muốn chết để giải thoát, nhưng cậu không muốn người khác chết theo, dù rằng cậu chẳng thích ai ở đây cả.
Tuy chăn yêu chỉ là một yêu tinh, nhưng cậu hiểu rõ nhân quả, tuyệt đối không sát sinh.
Cha mẹ của cậu ở kiếp đầu cũng dạy rằng, dù không bi lụy thương người, nhưng đừng bao giờ hại người, kể cả vô tình hay cố ý.
Sau một hồi im lặng, Phức Tranh mới đưa ra quyết định, nhẹ nhàng nói: "Thái tử tốt với ta đến vậy à?"
Cậu hơi cúi đầu, trông yếu ớt và ngây thơ biết bao, khiến những người có mặt đều cảm thấy áy náy tội lỗi, bọn họ không nhịn được thở dài một tiếng.
May thay, Chu Khánh Hòa là người đầu tiên phản ứng, vui mừng nói: "Ôi tiểu Thế tử của ta ơi, chuyện này sao có thể giả được? Thái tử hận không thể hái sao trên trời cho ngài nữa là, Thế tử muốn gì cứ nói, ta sẽ lập tức bẩm báo với Thái tử."
Phức Tranh nghe vậy gật đầu, rồi toàn thân mềm nhũn, cậu nằm xuống quay lưng về phía ngoài.
Sau khi chắc chắn Chu Khánh Hòa không thể thấy mặt mình, cậu khôi phục lại vẻ bình tĩnh, chậm rãi nói: "Ngươi hãy nói với Thái tử, ta muốn gã chỉ đối tốt với ta, kể cả Hoàng hậu cũng phải nhường một bước."
Lời vừa dứt, mọi người xung quanh đều kinh ngạc hít sâu một hơi, im lặng không dám hó hé.
Phức Tranh cảm thấy chuyện này vẫn chưa đủ kích thích, cậu bình thản nói thêm: "Sau này, nếu Hoàng hậu có hiềm khích với ta, Thái tử phải bảo vệ ta. Nếu không làm được thì đừng đến gặp ta nữa. Ta và Hoàng hậu, chỉ có thể chọn một."
Vừa dứt câu, Chu Khánh Hòa và những người khác sợ đến mức không thốt nên lời.
Tiểu Thế tử Phức Tranh muốn đấu với mẫu thân của Thái tử, Hoàng hậu nương nương ư?
Sắc mặt Chu Khánh Hòa cứng đờ, mãi không lên tiếng.
Xuân Hỷ thì mặt mày tái nhợt, gần như tuyệt vọng quay đầu nhìn về phía cửa sổ nhỏ gần đó. Quả nhiên, người theo dõi nàng vẫn còn ở đó.
Những lời mà công tử vừa nói, e là...
Xuân Hỷ cố gắng nắm chặt tay mình để bình tĩnh lại.
Nàng gấp rút nghĩ cách giúp Phức Tranh cứu vãn những lời vừa rồi, nhưng chưa kịp nghĩ ra cách, Chu Khánh Hòa đã lấy lại tinh thần, cười nói: "Thế tử yên tâm, những lời này... ta sẽ thành thật báo lại với Thái tử."
Báo lại đúng sự thật, tức là nói đúng sự việc, không đứng về phe ai, tránh dính líu đến bản thân.
Nói xong, Chu Khánh Hòa không nói thêm lời nào, ngược lại còn khuyên nhủ Phức Tranh: "Tiểu Thế tử không định xem quà Thái tử tặng ngài sao?"
Phức Tranh đạt được mục đích, vốn dĩ không muốn dây dưa với lão cáo già này, nhưng nghĩ lại...
Chu Khánh Hòa là người duy nhất gọi cậu là "Thế tử."
Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của thân xác này, cuối cùng Phức Tranh cũng nể mặt, tiện tay mở hộp quà ra nhìn.
Đó là một chiếc ngọc bội uyên ương đồng tâm.
Cậu nhăn mặt khó chịu.
Nhưng nghĩ kỹ lại, vừa nãy cậu đã tìm chết một lần, Hoàng hậu mà nghe những lời đó, chắc chắn trong vài ngày tới sẽ lấy mạng cậu, đến lúc đó cậu sẽ không còn bị bệnh tật hành hạ nữa, cũng chẳng còn liên quan gì đến thế giới này nữa.
Phức Tranh cầm ngọc bội lên, nhìn một chút rồi ném trở lại hộp.
Chu Khánh Hòa thấy vậy, vẫy tay ra hiệu cho người mang thuốc bổ đến.
"Thế tử, Thái tử lo ngài đêm ngủ không ngon, có lòng sai người làm thuốc bổ, ngài có muốn dậy dùng một chút không?"
Hôm nay Phức Tranh đã uống thuốc độc hai lần, nghe đến hai từ "thuốc bổ" là bụng cậu lập tức co lại đau đớn, đau đến nỗi không nói nên lời.
Chấp niệm còn lại của nguyên chủ lại phản kháng rồi.
Theo trí nhớ, Phức Tranh từ nhỏ "thể chất yếu đuối," Hoàng hậu thương xót cậu cô đơn lẻ bóng, nên luôn sai thân tín đưa thuốc bổ cho cậu, người hầu bên cạnh cũng đều là người của Hoàng hậu.
Và cũng chính những món thuốc bổ đều đặn suốt mười năm đó đã vô tình giết chết Phức Tranh.
Phức Tranh cố chịu cơn đau, đôi mắt có phần mệt mỏi, chưa kịp phản ứng thì đã nghe giọng Chu Khánh Hòa vang lên sau lưng: "Thái tử nói, tiểu Thế tử phải uống thuốc bổ thì cơ thể mới sớm ngày hồi phục, ngày mai nếu Du Hàn Châu đại nhân đến thăm, vừa hay có thể giới thiệu để hai người làm quen, kết giao bạn bè."
Nghe những lời này, Phức Tranh cảm thấy như có ai đó bóp lấy tim mình, như muốn cậu chết ngay tại chỗ, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Rốt cuộc nguyên chủ ghét việc gặp Du Hàn Châu đến mức nào? Dù đã mất mạng nhưng vẫn không thể an nghỉ.
Phức Tranh ngẫm lại, Du Hàn Châu có làm gì sai đâu... đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống.
Cậu không muốn quan tâm đến những chuyện này, nhưng cũng không muốn tiếp tục chịu đau, nghĩ ngợi một lúc, cậu chậm rãi chống người ngồi dậy, không thèm nhìn đến bát thuốc bổ, tiện tay cầm mấy món đồ trang trí bằng ngọc lam trên giường, ngắm nghía một hồi rồi lần lượt ném xuống đất, đập nát vụn.
Đập xong, cậu tiện tay cầm lấy khối ngọc bội uyên ương đồng tâm ném xuống, ngọc bội vỡ tan tành.
Sau khi đập hết mọi thứ, Phức Tranh dùng lực hất luôn bát thuốc bổ.
Chó Thái tử muốn dùng mấy món đồ trang trí ngọc lam để khoe mẽ quyền lực, hạ bệ Du Hàn Châu rồi tỏ vẻ dịu dàng chu đáo với cậu ư? Đập luôn.
Ngọc bội uyên ương đồng tâm à? Giả vờ thể hiện tình cảm, tiện thể giăng bẫy cho Du Hàn Châu đội nón xanh*à? Đập luôn.
*Bị cắm sừng
Uống thuốc cũng chẳng giúp ích gì cho bệnh tình, cũng không thể giết cậu một cách dứt khoát, chỉ có thể dùng để bày tỏ "sự quan tâm" ghê tởm của gã đúng không? Đổ luôn.
Suy cho cùng nguyên chủ chết không nhắm mắt, Phức Tranh cũng chẳng làm được gì hơn, chỉ nói: "Nếu Thái tử thật lòng tốt với ta, thì đừng cho người giám sát ta nữa. Cũng đừng nhắc đến Du Hàn Châu."
Xuân Hỷ không hiểu tại sao cậu lại tức giận như vậy, cũng không dám vượt quyền giải thích, chỉ lo lắng nhìn thiếu niên.
Phức Tranh không để ý đến những người xung quanh, nhắm mắt ngủ tiếp.
Chu Khánh Hòa thấy cậu như vậy, trong lòng cũng có phần kinh ngạc.
Trước khi gặp Phức Tranh, đám người hầu như họ đều biết, Phức Tranh nổi tiếng là mỹ nhân yếu ớt, tính tình dịu dàng dễ gần, chưa từng nghe nói cậu kiêu ngạo như thế này.
Tuy nhiên... Chu Khánh Hòa nghĩ lại, Thái tử đã nhẫn tâm đến mức không màng tình nghĩa thuở nhỏ, cũng không nể mặt lão quốc sư, nên không có gì lạ khi tiểu Thế tử tức giận đến vậy.
Nhớ lại lúc lão quốc sư lâm chung, người ông ấy lo lắng nhất vẫn là đứa con trai ốm yếu này...
Chu Khánh Hòa thở dài, nghĩ bụng: Năm xưa chỉ ốm yếu, nay đã phải nhờ thuốc bổ để kéo dài mạng sống, mà người đứng sau chuyện này, khỏi hỏi cũng biết! Thế mà Thái tử cố tình làm ngơ, nếu lão quốc sư dưới suối vàng biết tin, liệu sẽ đau lòng đến mức nào đây?
Ngay sau đó, Chu Khánh Hòa lại nghĩ đến việc Thủ phụ* Du Hàn Châu nổi tiếng là người nhẫn tâm, nên trong lòng càng thêm thương hại Phức Tranh, ông khẽ thở dài.
*Chức quan đứng đầu Nội các
Nói thế nào thì... dù lão quốc sư đã mất, nhưng tước vị An Định hầu vẫn còn, Phức Tranh ít nhiều gì cũng là một tiểu Thế tử quý giá, không thể bị Thái tử tùy tiện đối xử như món đồ chơi tặng cho người khác như vậy.
Thế nhưng giờ đây, trên chiếc thuyền hoa này, chẳng ai gọi cậu là Thế tử, ngược lại toàn gọi "công tử", "thiếu gia," có khác gì những ca kỹ bị nuôi làm đồ chơi? Thái tử vì kế hoạch của mình mà hạ nhục Phức Tranh đến tận cùng xương tủy.
Chu Khánh Hòa càng nghĩ càng thấy lạnh lẽo, chỉ cảm thấy thuyền hoa tinh xảo này ngập tràn không khí chết chóc tuyệt vọng, ông không dám nói thêm gì nữa, chỉ cung kính sắp xếp mọi thứ, sau đó nhẹ nhàng an ủi Phức Tranh vài câu rồi mới lui xuống.
Vốn dĩ Thái tử còn dặn dò, nói rằng ngày mai sẽ đến thăm Phức Tranh.
Nhưng Chu Khánh Hòa nghĩ đến tình cảnh trước mắt, do dự một chút, cũng không nói thẳng chuyện này ra, chỉ định lát nữa sẽ báo riêng cho Xuân Hỷ.
Phức Tranh không thèm để ý, thấy Chu Khánh Hòa rời đi, cậu liền xoay mặt vào trong, tiếp tục ngủ.
Vừa mới bất bình tức giận thay cho nguyên chủ, cuối cùng cũng đỡ đau hơn rồi.
Cậu không thể ngủ ngon được, cơ thể này vốn dĩ không muốn cho cậu một giấc ngủ yên bình.
Chưa được bao lâu, Phức Tranh lại bắt đầu ôm ngực ho khan, hơi thở ngày càng gấp gáp.
Trong lúc mơ màng, cậu ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, rất giống mùi thuốc trong canh tuyết lê ngân nhĩ trước đó, càng ngày càng nồng.
Cùng lúc ấy, ánh mắt như rắn độc bám theo không rời lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào lưng cậu.
"Ta vốn định làm theo lời của nương nương, từ từ đầu độc ngươi đến chết. Ai ngờ ngươi vẫn còn mơ mộng hão huyền, còn mơ tưởng có thể thao túng Thái tử đối đầu với nương nương? Nực cười! Thái tử coi ngươi như trăng trên trời, mà ta lại muốn ngươi chết thảm..."
Tiếng cười âm hiểm vang lên bên tai, Phức Tranh như linh cảm được điều gì, chậm rãi siết chặt tay lại.
Nếu có thể sống, ai lại muốn chết chứ?
Nhưng khi cơn đau quen thuộc ập đến, cậu lại không chút phản kháng, để chất độc đó từ từ ngấm vào phổi.
Hơi thở của cậu dần trở nên yếu ớt, cuối cùng gần như tắt lịm...
Trong cơn mơ màng, Phức Tranh nhìn thấy cha mẹ kiếp đầu tiên của cậu.
Người cha tóc bạc trắng ngồi ở một góc phòng xa xa, lạnh lùng giả vờ không nhìn cậu, còn người mẹ già nua đứng trước xe lăn, lưng còng hẳn xuống, cười dịu dàng tiến lại ôm cậu, giống hệt như khi còn nhỏ.
Từ năm năm tuổi đến năm mười chín tuổi, từ khi cậu được chẩn đoán mắc bệnh xơ cứng teo cơ cho đến lúc nhận tin báo tử, rồi tới ngày trước khi hai người qua đời, cách cha mẹ đối xử với cậu vẫn không hề thay đổi, như thể từ đầu đến cuối, họ vẫn luôn yêu thương cậu.
Bình an khỏe mạnh, hạnh phúc vui vẻ. Đó là ước nguyện duy nhất của cha mẹ cậu trước lúc lâm chung.
Nghĩ lại, có lẽ chỉ khi làm một yêu tinh chăn bông, giống như kiếp thứ hai của cậu, cậu mới có thể thực hiện được di nguyện này.
Bởi vì thân thể hiện tại, từ khoảnh khắc cậu xuyên vào, nó đã như ánh mặt trời sắp lặn bên bờ sông, không còn một tia hy vọng nào cả, quá muộn rồi.