Động hồ ly khá nhỏ, vừa đủ chứa bàn ghế và chiếc giường đá to của Mạnh Hồi Thanh.
Giờ đây, lại phải thêm một chiếc giường nữa.
Mạnh Hồi Thanh đi một vòng quanh tiệm mộc, hỏi giá các loại giường, cuối cùng chọn cái rẻ nhất - một tấm ván giường.
Y đã tính toán rõ ràng, ghép tấm ván lại rồi đặt lên bốn chiếc ghế gỗ, trải thêm đệm mềm là xong.
"Đây, đây, đặt ở đây là được."
Mạnh Hồi Thanh ngồi một bên vừa uống trà vừa chỉ huy Huyền Diệu lắp đặt tấm ván giường vừa mua về, đặt cạnh giường đá.
Tấm ván nhỏ xíu, trơ trọi đáng thương chen chúc bên cạnh giường đá, với kích thước ấy, e rằng Huyền Diệu nằm sẽ rất chật vật.
Rất nhanh đã làm xong, Mạnh Hồi Thanh bước tới, rút tấm đệm mềm từ giường mình ném sang tấm ván bên cạnh, nghĩ ngợi giây lát rồi ném thêm một tấm nữa.
"Từ hôm nay trở đi, chúng ta ngủ riêng."
Mạnh Hồi Thanh trèo lên giường mình, thiếu hai lớp đệm khiến giường trở nên cứng hơn, không phải kiểu y thích, nhưng hôm nay mua ván giường vốn là quyết định đột xuất, y cũng quên mất phải mua thêm đệm mềm và gối cho Huyền Diệu.
Huyền Diệu nhìn hai chiếc giường chen chúc có phần buồn cười trước mắt, nói: "Thật ra không cần phải như vậy."
"Như nào?" Mạnh Hồi Thanh lật người ngồi dậy, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Huyền Diệu, "Trước đây ngươi ta ngủ chung chỉ là biện pháp tạm thời, đã nói rồi, kiếm được tiền sẽ mua cho ngươi một cái giường mới."
"Hơn nữa, chẳng phải ngươi không muốn ta chạm vào sao? Như vậy là tốt nhất, dù thế nào ta cũng sẽ không chạm vào ngươi nữa."
Bốn chữ "dù thế nào" được Mạnh Hồi Thanh cắn răng nhấn mạnh.
Huyền Diệu cuối cùng cũng nghe ra chút manh mối, hắn dò hỏi: "Ngươi giận vì chuyện này sao?"
Huyền Diệu liền xác định, y thật sự đang giận vì chuyện này.
Đáng tiếc, dù đã xác định được nguyên do Mạnh Hồi Thanh nổi giận, Huyền Diệu cũng không biết phải giải thích thế nào. Hôm nay ở trấn Nghênh Tiên, hắn buột miệng nói "đừng chạm vào ta", chỉ đơn giản vì nụ cười của Mạnh Hồi Thanh lúc đó.
Thân thể họ kề sát nhau, Mạnh Hồi Thanh thậm chí còn rất bất lịch sự véo má hắn.
Huyền Diệu lại một lần nữa cảm thấy tim đập mạnh, không ngờ chỉ một chút va chạm, một nụ cười nở rộ trước mắt, lại khiến cơ thể hắn mất kiểm soát, tự động hồi tưởng lại nhiều điều.
Một giọt nước dưa hấu chảy dọc cánh tay vào trong ống tay áo, một đầu lưỡi đỏ au nhỏ xíu, một chiếc giường đá không đủ rộng cho hai người ngủ, một cái chân ngọ nguậy cọ xát bất an khi ngủ...
Còn nhiều thứ nữa, đều được cơ thể tự động ghi nhớ từng chút một, khi khuôn mặt kia lại gần, khi đôi tay kia lại một lần nữa vô tư chạm vào, bỗng nhiên bùng nổ.
Huyền Diệu trong lúc đó phản ứng theo bản năng, chỉ muốn tránh xa Mạnh Hồi Thanh một chút.
Thuật mị hoặc của hồ ly tinh này hẳn đã tu luyện đến mức cực kỳ tinh thâm mới có thể khiến mình nhiều lần bị ảnh hưởng, có điều, kỳ lạ là bản thân Mạnh Hồi Thanh dường như không hề nhận ra.
Có lẽ, thuật mị hoặc của hồ ly tinh chỉ là một loại thiên phú vô tình tỏa ra, ngay cả bản thân y cũng không phát hiện, nên mới cứ lặp đi lặp lại, vô ý thức ảnh hưởng đến mình.
Huyền Diệu càng nghĩ càng thấy mình đúng.
Đã như vậy, việc Mạnh Hồi Thanh chủ động đề xuất ngủ riêng lúc này cũng không phải là một ý tưởng tồi, tránh được việc trong lúc vô ý, mình lại bị thuật mị hoặc ảnh hưởng.
Mạnh Hồi Thanh thấy Huyền Diệu lặng im không nói, ngọn lửa trong lòng càng thêm bùng cháy, y "hừ" một tiếng thật mạnh, ngã xuống giường, quay lưng về phía Huyền Diệu, cái đuôi dài cuộn tròn lấy toàn thân.
Giọng nói trầm trầm vang lên từ trong lớp lông mềm: "Đi ngủ! Sáng mai xuất phát đến Tùng Vân Cốc, đừng quên nhiệm vụ Thành Hoàng gia giao đấy!"
Nói xong, đuôi khẽ vẫy, "phụt" một tiếng, thổi tắt luôn ngọn nến trong hang.
Trong bóng tối, Huyền Diệu đứng bên giường đá, nhìn đám lông xù trên giường.
Thị lực của hắn không bị ảnh hưởng bởi bóng tối, vẫn nhìn thấy rõ ràng đám lông xù cuộn tròn trên giường, theo hơi thở của Mạnh Hồi Thanh, lông tơ nhấp nhô có nhịp điệu.
Nhịp điệu hơi nhanh, y vẫn còn đang giận.
Huyền Diệu không biết phải an ủi Mạnh Hồi Thanh thế nào, suy nghĩ hồi lâu, quyết định nói nốt câu chưa nói xong ban ngày. Vì vậy hắn khẽ nói: "Thật ra ta không hề ghét bỏ ngươi."
Mạnh Hồi Thanh không đáp lời, nhưng Huyền Diệu rõ ràng nhận thấy nhịp điệu nhấp nhô của đám lông xù ngưng lại trong chốc lát.
"Ta chỉ là, không quen lắm."
"Ngươi ngủ đi."
Huyền Diệu đến bên chiếc giường gỗ đơn sơ mà chính tay hắn vác về, tự lắp ráp, mặc nguyên quần áo nằm xuống. Không để ý rằng, sau khi hắn nói xong câu đó, động tác nhấp nhô của đám lông xù càng thêm dữ dội.
Đêm đó, Mạnh Hồi Thanh trằn trọc, ngủ rất không thoải mái.
Năm lớp đệm mềm là kết quả y đã thử đi thử lại nhiều lần, cuối cùng mới xác định được độ mềm mại y thích nhất, thoải mái nhất.
Quả nhiên, chia hai lớp cho Huyền Diệu, chỉ còn ba lớp, cảm giác khác hẳn.
Hơn nữa, đêm nay chiếc giường sao lại to thế, rộng thế, y lăn qua lăn lại, chẳng có chỗ nào để gác chân, gác tay, thật là kỳ cục, khó chịu làm sao.
Trằn trọc đến nửa đêm vẫn chưa ngủ được, Mạnh Hồi Thanh đau đầu quá, cắn đuôi thầm rủa: "Cá con thối tha, cá con thối tha! Nghịch đồ!"
Giận dữ lăn người lần nữa, Mạnh Hồi Thanh chợt nghe thấy, tấm ván bên cạnh cũng phát ra một tiếng "kẽo kẹt" rất khẽ.
Hửm? Ảo giác chăng? Sao tấm ván bên cạnh cũng như đang động đậy vậy?
Mạnh Hồi Thanh dỏng tai muốn nghe kỹ hơn, nhưng chẳng còn nghe thấy gì nữa.
Kỳ lạ... Nhưng nghĩ lại, chắc là ảo giác thôi. Mạnh Hồi Thanh nghĩ: Bé cá ngủ như một thanh kiếm lạnh lẽo, đừng nói là cựa mình, ngay cả vị trí đặt tay cũng không thay đổi.
Nhớ kỹ lại, tấm ván giường đó quả thật hơi ngắn, lúc đó mình mua tấm rẻ nhất trong tiệm mộc, mấy miếng gỗ nhỏ xíu ghép lại, với chiều cao của Huyền Diệu, e rằng kích thước vẫn không phù hợp lắm.
Nghĩ đến việc hai chân Huyền Diệu có thể đang treo lơ lửng ngoài giường, Mạnh Hồi Thanh không nhịn được cười, đầu cũng dường như bớt đau hơn.
Trong bóng tối, Mạnh Hồi Thanh lại lật người, ôm lấy cái đuôi to của mình, lẩm bẩm: "Khó chịu chết mất, cá con thối tha..."
Ngày hôm sau, Mạnh Hồi Thanh mang đôi mắt sưng húp thức dậy, nếu không phải Huyền Diệu gọi y mấy lần, có lẽ y đã ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Tùng Vân Cốc là một thung lũng sâu tĩnh mịch, cách Tiểu Đào Sơn rất xa, ít người lui tới, ẩn chứa một số linh thú và linh thảo hiếm có. Mạnh Hồi Thanh và Huyền Diệu cưỡi gió bay đi, cũng phải mất khoảng hai ngày mới đến được.
Mạnh Hồi Thanh vốn đã không ngủ ngon, vận chuyển linh lực bay đi cũng hao tổn tinh thần, bay được nửa ngày, chân đã có chút phiêu phiêu.
"Bé cá, nếu em mệt rồi, chúng ta có thể tạm nghỉ một chút..."
"Không mệt."
"À... không mệt à..."
Mạnh Hồi Thanh thấy Huyền Diệu bên cạnh, hai tay để sau lưng, thần sắc ung dung, vẻ mặt thoải mái, trông có vẻ thong dong hơn y nhiều.
Lời muốn nghỉ ngơi bỗng nghẹn lại nơi cổ họng, không thốt ra được.
"Sao có thể thua đệ tử chứ!" Mạnh Hồi Thanh cắn răng, chân lại thêm chút sức.
Tay áo rộng của Mạnh Hồi Thanh bị gió thổi phồng lên, cũng thổi bay mái tóc đen như mực, những sợi tóc quấn quýt trước mắt Huyền Diệu, theo mái tóc, hắn mới nhìn thấy lớp mồ hôi mỏng trên thái dương Mạnh Hồi Thanh.
Nghĩ lại câu hỏi y vừa hỏi mình có mệt không, liền hiểu ra.
"Phong cảnh nơi đây không tệ." Huyền Diệu chậm lại tốc độ, tùy ý chỉ vào rừng cây trải dài bên dưới, "Không ngại ngắm nghía một chút."
"Đúng đúng, quả thật không tệ."
Mạnh Hồi Thanh theo Huyền Diệu giảm tốc độ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lén lút lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng được thở một hơi..."
Dưới chân họ là một khu rừng rậm xanh um tươi tốt, tuy sinh trưởng tốt, nhưng cũng chỉ là khu rừng rậm bình thường mà thôi.
Mạnh Hồi Thanh nhìn một lúc, chẳng thấy gì đặc biệt, bèn trò chuyện với Huyền Diệu: "Nói đến, Thành Hoàng gia của chúng ta được thăng chức rồi sao? Phạm vi quản hạt cũng rộng hơn không ít, ngay cả việc của Tùng Vân Cốc cũng thuộc quyền quản lý của ngài ấy."
"Ừm..." Huyền Diệu ngừng lại một chút, đáp: "Có lẽ vậy."
"Như thế cũng tốt, thăng chức luôn là chuyện tốt, nếu không làm sao ta có được nhiệm vụ tốt thế này chứ~"
Nhiệm vụ lần này Thành Hoàng gia giao thực ra rất đơn giản, nghe nói có một người mang dòng máu hoàng tộc trúng độc yêu, chỉ còn sống được ít lâu, cần gấp thuốc giải, mà việc Mạnh Hồi Thanh và Huyền Diệu phải làm là tìm loại linh dược có thể giải yêu độc này, tên gọi Sương Hồ Chi Lệ.
Theo truyền thuyết, Sương Hồ Chi Lệ có hình dáng như hoa lan, toàn thân trắng như tuyết, nhụy hoa màu xanh thẳm, mọc trong hang sâu tối tăm không thấy ánh mặt trời. Nếu gặp được nước mắt linh hồ, hoa sẽ trở nên trong suốt như pha lê, nên mới có tên Sương Hồ Chi Lệ.
Hái xuống vào lúc này, có thể giải yêu độc.
"Linh dược đó rất mỏng manh, nếu hái xuống mà không có nước mắt linh hồ, nó sẽ lập tức héo úa tan biến." Mạnh Hồi Thanh lắc lắc đuôi, có chút đắc ý, "Vì vậy, nhiệm vụ này đối với ta mà nói quả thực quá dễ dàng, chỉ cần tìm thấy nó, ta khóc một chút là có thể hái rồi."
Những điều này, Huyền Diệu tất nhiên đều biết, nên nhiệm vụ này đối với Mạnh Hồi Thanh mà nói, quả thực rất đơn giản và hợp lý.
"Chắc chắn có thể tìm thấy ở Tùng Vân Cốc chứ?"
Mạnh Hồi Thanh suy nghĩ một chút, nói: "Sương Hồ Chi Lệ mọc trong thung lũng sâu tối tăm, hơn nữa phải là nơi linh lực dồi dào, gần Tiểu Đào Sơn nhất, phù hợp nhất với điều kiện này, chính là Tùng Vân Cốc."
Để chiếu cố Mạnh Hồi Thanh, Huyền Diệu cố ý giảm bớt tốc độ, cuối cùng sau hai ngày, họ cũng đến được Tùng Vân Cốc.
Vận may của Mạnh Hồi Thanh quả thực rất tốt, chỉ mới đêm đầu tiên, dựa theo ánh trăng, tìm kiếm trong thung lũng chừng hai ba canh giờ, đã tìm thấy Sương Hồ Chi Lệ trong khe đá. (~6 tiếng)
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, những bông hoa trắng tinh của Sương Hồ Chi Lệ như được phủ một lớp ánh sáng xanh lam lạnh giá, cô đơn nở rộ trên vách đá cao chót vót.
Mắt Mạnh Hồi Thanh sáng rực, không quan tâm gì nữa, trực tiếp bay lên: "Bé cá, xem sư phụ biểu diễn cho em một màn..."
"Khoan đã..." Huyền Diệu vội vàng lên tiếng ngăn cản, nhưng đã muộn mất rồi.
Mạnh Hồi Thanh đã đến gần Sương Hồ Chi Lệ, chưa kịp chờ y ứa được nước mắt, từ gốc hoa bỗng vọt ra một con rết đa túc toàn thân đen kịt, nhanh như chớp, trực tiếp cắn một phát vào ngón tay y.
"Á——"
Ngón tay Mạnh Hồi Thanh lập tức từ vết thương chảy ra máu đen như mực, bắt đầu từ ngón tay màu đen nhanh chóng lan rộng dọc theo cánh tay.
Đầu y đau như búa bổ, thần hồn chấn động, lập tức không thể chống đỡ, từ trên không trung ngã ngửa về phía sau, sắp hiện nguyên hình tại chỗ.
"Mạnh Hồi Thanh!"
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, Huyền Diệu bay vút lên, chỉ vừa kịp đón lấy người đang rơi vào lòng.
Con rết kia đã nhanh chóng bò đi, chớp mắt đã chui vào khe đá, biến mất. Sương Hồ Chi Lệ trắng tinh vẫn đứng yên ung dung, ngay cả gió cũng không thổi động nó nửa phần.
"Đau quá..." Mạnh Hồi Thanh môi trắng bệch, trong lòng Huyền Diệu run rẩy không ngừng.
"Đừng sợ."
Huyền Diệu sắc mặt lạnh lùng, tay phải tụ tập linh lực, nhanh chóng điểm một cái lên mi tâm y, mới giữ vững được thần hồn của Mạnh Hồi Thanh, không đến nỗi lộ nguyên hình ngay tại chỗ.
Sau đó, hắn nắm lấy tay phải Mạnh Hồi Thanh. Vết thương nhỏ trên đầu ngón giữa vẫn không ngừng rỉ ra máu đen, cả cánh tay đã biến thành màu đen.
Huyền Diệu lại thi pháp lần nữa, làn khói đen lan tràn cuối cùng cũng dừng lại ở vị trí gần tim Mạnh Hồi Thanh.
Mạnh Hồi Thanh mềm nhũn tựa vào lòng Huyền Diệu, đôi mắt mất đi tiêu cự, mơ hồ nhìn Huyền Diệu: "Ta... ta sao vậy?"
"Là Địa Minh Thiên Túc Trùng bảo vật bảo vệ."
"Càng là thiên tài địa bảo hiếm có, bên cạnh càng có thần thú bảo vệ, phần lớn đều có độc. Ngươi quá mạo hiểm rồi."
"Ồ..." Mạnh Hồi Thanh yếu ớt đáp lại, rồi cố gắng giải thích, "Xin lỗi, ta đã quá tự mãn rồi..."
Huyền Diệu ôm chặt thân thể run rẩy trong lòng, trong lòng hối hận: Rõ ràng ta ở ngay bên cạnh, vậy mà lại để y bị thương.
"Bé cá... đau quá..." Mạnh Hồi Thanh nhắm mắt, nhíu chặt mày, hai tay vô thức nắm vạt áo Huyền Diệu, giọng nói nhỏ nhẹ run rẩy thoát ra từ miệng.
Huyền Diệu lập tức bế ngang Mạnh Hồi Thanh, vừa định quay người, chợt cảm nhận được điều gì đó, mũi chân điểm nhẹ, bay lui về sau cực nhanh.
Trong nháy mắt, chỗ Huyền Diệu vừa đứng bỗng nổ tung một luồng hỏa diễm màu xanh trắng lạnh lẽo.
Không xa, bóng bạch y nhân đang bay vút về phía hắn.