[Mỹ Nhân Hệ Liệt Quyển I] Ta Xuyên Thành Mỹ Nhân Đệ Nhất!

Chương 46: Tụ hồn châu!(lưu ly ngọc bích)



Tụ Hồn Châu mà hệ thống muốn Lục Trì Mạn tìm kiếm là một viên ngọc màu xanh lưu ly, nhưng trên giang hồ tên gọi của nó không phải như thế, nó có một cái tên cực kì kêu, Lưu Ly Ngọc Bích.

Nó hiện tại đang đứng đầu trong bảng xếp hạng giang hồ "Mười viên ngọc đáng giá nhất!"

Đặc biệt hơn, nó còn gắn liền với rất nhiều truyền thuyết dân gian, trong đó đầu tiên phải nói đến chính là:

"Lưu Ly Ngọc Bích, truyền thuyết phi thăng!"

Lục Trì Mạn nghe đến đây có chút muốn quỳ trước tình tiết huyền huyễn, thế giới này lại không phải tu chân, lấy đâu ra phi thăng chứ?

Thế mà có nhiều người lại tin tưởng, tranh cướp đến nổi lên một hồi phong ba mới dịu xuống, thế nhưng, sau cùng lại chẳng có ai biết ngọc này đã rơi vào tay ai. Giang hồ không ngoài dự đoán lại xảy đến một mảnh hoang mang ngơ ngác, đem khắp nơi lật tung lên tìm kiếm, kết quả chính là không tìm thấy!

Nhiều năm trôi qua, liền không ai nhớ đến nữa!

Hắn thắc mắc chính là: "Lưu Ly Ngọc Bích sao lại ở trong tay Lộ Tinh?"

Hoa Lạc Vũ có hơi khinh thường: "Dĩ nhiên là không phải gã đó tranh được giữa một đám giang hồ, người lấy được ngọc là sư phụ của gã, đã sớm cưỡi hạc về Tây rồi!"

"Còn lời đồn kia thì thế nào?"

"Kia cũng là giả thôi! Năm đó Lưu Ly Ngọc Bích vừa xuất hiện đã đi kèm với lời đồn đại như vậy, giang hồ theo đó mà náo loạn, nhưng lại không có bằng chứng chứng minh điều đó là thật!" Hoa Lạc Vũ xoa cằm phát biểu cảm nghĩ: "Ta có một suy đoán, tiểu nương tử muốn nghe không?"

Lục Trì Mạn phi thường phối hợp, biết đâu lại có thể thu được vài chi tiết quan trọng: "Nói nghe một chút!"

Y mỉm cười, hai mắt cong xuống xinh đẹp: "Ta nghi ngờ năm đó có người cố tình thả vào giang hồ lời đồn về Lưu Ly Ngọc Bích, nhân lúc giang hồ đại loạn mới âm thầm làm việc gì đó, như vậy sẽ không có ai phát hiện ra! Sau này khi mà giang hồ dịu xuống cơn phong ba rồi, tất cả mọi người đều sẽ mơ màng không nhận ra có gì không đúng. Thế nào? Nghe rất thuyết phục đúng không?"

"Ừm!" Nhưng người đã làm ra chuyện này là ai và người đó đã làm cái gì thì lại không biết! Vẫn là không đoán ra được cái gì a.

Lục Trì Mạn vừa đi vừa cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên lại nói: "Hoa Hoa! Ta hỏi ngươi một chuyện!"

"Chuyện gì vậy?" Hoa Lạc Vũ gật đầu.

"Hôm đó ngươi thật ra có thể mang ta rời đi từ trong đám người đó mà không tốn một hơi sức nào, ta nghĩ mãi mà không ra ngươi vì sao lại nhảy xuống? Ngươi có ý đồ gì?"

Nghĩ lại thì nếu Hoa Lạc Vũ không muốn bị phát hiện thì cho dù là mang theo hắn, đám người Ẩn tộc kia cũng mười phần không biết được.

Lui một bước mà nói có thể tung tích của hắn với y bị tiết lộ, vậy y nhất định cũng không cần phải cùng hắn nhảy xuống vực.

Chỉ dựa vào mấy nhân vật quần chúng kia, hào quang nhân vật chính của chính mình cũng có thể thoát chứ đừng nói là có nam chính toàn thân bằng vàng ở bên cạnh.

"A!" Hoa Lạc Vũ cười khẽ một tiếng, vươn tay nhéo mũi Lục Trì Mạn đầy cưng chiều, bất đắc dĩ than thở: "Vẫn là bị tiểu nương tử phát hiện a!"

Lục Trì Mạn vuốt mũi, làm vẻ nghiêm túc: "Ta không đùa!"

"Thật ra thì cũng không phải ý đồ gì rất lớn!" Y nói: "Ta chẳng qua là cảm thấy đột nhiên đánh vào địa bàn của người ta không tốt lắm với hình tượng võ lâm chính phái, bây giờ như thế này rất quang minh chính đại không phải sao?"

"…" Ngươi vẫn còn nhớ mình là bên trắng cơ đấy! Đúng là không dễ dàng mà!

"Còn có một chuyện nữa!" Lục Trì Mạn bỏ qua vấn đề dự định bưng ổ người khác của Hoa Lạc Vũ, hỏi y: "Về kẻ đã giả mạo ta lần trước, ngươi biết người đó chứ?"

"Không biết!" Hoa Lạc Vũ không một giây chần chừ lắc đầu.

Diệu Diệu! Mi nói đi.

[Tiểu kí chủ! Ta không biết gì hết!]

Ồ!! Vậy mi chính là biết nhưng không nói!

Một cái hố lớn a!!!

...

Ẩn tộc.

Giang Niên bình tĩnh đi vào phòng, như thường lệ gọi một tiếng: "Lão đại!"

"Ừ!" Lộ Tinh cũng như thường lệ ngái ngủ đáp một tiếng, đầu cũng không ngẩng lên.

Giang Niên co rút khóe môi mấy cái, nghi hoặc vô cùng, làm sao mà lúc nào cũng đều thấy ngủ?

Lúc nào cũng đều thấy ngủ Lộ Tinh nghi hoặc ngẩng đầu: "Làm sao ngươi lại không nói chuyện? Có chuyện gì?"

Giang Niên lắc đầu, thông báo một tin tức: "Người của Thanh Hoa Phong đang đi tới đây, dẫn đầu còn có Hoa Lạc Vũ với...Mộc Y Mạn!"

"A?" Lộ Tinh hơi ngây người một chút, Mộc Y Mạn là sao? Bình thường đều gọi tiểu công...chúa...

À! Sớm chút đã quên mất tiểu công chúa bây giờ không phải là công chúa nữa.

Mà khoan, trọng điểm không phải là cái này!

Lộ Tinh hốt hoảng đứng bật dậy, hoàn toàn tỉnh ngủ: "Đang đi tới đây là ý gì? Người ta xông vào địa bàn của chúng ta rồi mà ngươi còn ở chỗ này bẩm báo cái gì? Gọi các huynh đệ chặn lại đi a!"

Giang Niên thờ ơ: "Dù sao có chặn hay không thì cũng thế còn gì! Chúng ta đầu hàng đi, vùng vẫy làm gì cho mệt?"

Lộ Tinh bình tĩnh lại, suy nghĩ thêm một giây cũng không nghĩ, đồng ý với quan điểm của đệ cứng: "Ngươi nói đúng! Vậy ngươi mau đi mời hai người họ vào đi!"

Nói xong lại phất tay, bước hai bước vội ra cửa: "Bỏ đi! Vẫn là ta tự ra mời thì hơn!"

"Không cần đâu lão đại!" Giang Niên túm cổ áo Lộ Tinh kéo lại, cực kì không có trên dưới tỉnh bơ nói: "Ta đã sớm cho người đi mời hai người họ rồi! Lúc này hẳn là đã ngồi trong chính điện!"

Lộ Tinh biểu cảm mất hứng quay đầu lườm, giọng điệu rất không hài hòa: "Không phải ngươi vừa nói là hai người họ đang đi tới đây sao?"

Giang Niên còn thật bình tĩnh nói ra sự thật mất lòng: "Lúc ta đến thông báo cho ngươi thì đã cho người đi mời rồi! Chẳng nhẽ lại chờ đến lúc ngươi đi mời, Thanh Hoa Phong lại không đem địa bàn của chúng ta đánh sập mới là lạ!"

Lộ Tinh: "…" Ta có phải nên khen ngươi thông minh sáng suốt nhanh nhẹn giỏi giang hay không?

_

Trong chính điện, Lục Trì Mạn ngồi trước bàn nhỏ chậm chạp bẻ bánh nướng thành từng miếng nhỏ từ từ nhai nuốt, mỗi lần nhai nuốt lại uống một ngụm trà, nội tâm âm thầm phát biểu cảm nghĩ.

Vừa khô vừa cứng.

Khó ăn a!

Hoa Lạc Vũ ngồi bên cạnh chống cằm ngó hắn, mỉm cười, không biết lại đang nghĩ đến cái gì.

Lục Trì Mạn trầm mặc ăn bánh, cảm thán khó ăn a!

Lộ Tinh xồng xộc chạy vào, cực kì vội vàng bước hai bước thành một bước đến chỗ bọn hắn, xởi lởi như chưa từng có chuyện vì xảy ra: "Hoa phong chủ cùng tiểu điện hạ đại giá quang lâm, không thể nghênh đón từ xa, thất lễ thất lễ! Chẳng hay hai vị ghé qua nơi này của ta có chuyện gì sao? Nếu có thể giúp, tại hạ nhất định sẽ không từ chối!"

Lục Trì Mạn chống cằm nhai bánh nướng vừa khô vừa cứng, nhìn mỹ nam tử khiến người ta say đắm ở trước mặt một bộ dạng lấy lòng đến đáng tin.

Nói vừa nhiều vừa nhanh còn biết giả bộ, nhân tài đây mà!

Hoa Lạc Vũ chính là một sợi lông cũng không động, vẫn tư thế như cũ tưởng chừng đã lâm vào cõi tiên.

Giang Niên đi phía sau Lộ Tinh, khóe miệng điên cuồng co lại, biểu cảm phi thường đặc sắc vừa khinh bỉ vừa cạn lời vừa đờ đẫn, lần thứ một nghìn một trăm mười hai thắc mắc chính mình vì sao bao năm qua lại có thể đi theo một người giả dối như vậy?

Lục Trì Mạn chờ cho Lộ Tinh nói xong rồi mới thong thả nuốt xuống miếng bánh cố chấp mắc lại ở cổ họng, lại nuốt xuống một ngụm trà nhỏ đã nguội lạnh, nói: "Đúng là có chuyện cần ngươi giúp! Nhưng trước đó ta có chuyện càng quan trọng hơn nữa!"

"Ngài nói đi!" Lộ Tinh bày ra dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe.

"Ta có chút đói!" Lục Trì Mạn tự nhiên như ruồi than thở: "Bánh này của các ngươi vừa khô vừa cứng, ta đã rất cố gắng còn uống hết một ấm trà mới ăn hết một cái."

Lộ Tinh: "…" Trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không đoán ra được chuyện quan trọng cỡ này!

Giang Niên: "…" Không hiểu và cũng không muốn hiểu!

Một nén hương sau đó.

Trên bàn lớn là đĩa lớn đĩa nhỏ, trước mặt đặt một tô cạnh lớn hơn cả khuôn mặt của mình, Lục Trì Mạn tay đũa tay thìa gắp một miếng lại múc một muỗng, đôi môi nhỏ nhắn màu hồng nhạt liên tục khép mở.

Thê nô cuồng dại Hoa Lạc Vũ như cũ một bên chống cằm, nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ hoạt động không ngừng nghỉ, hồn bay về trời.

Lộ Tinh con ngươi co thành một chấm, miệng há to bằng quả trứng khủng long, đờ đẫn không thể tin một thiếu niên gầy yếu như Lục Trì Mạn lại có thể có sức ăn lớn như thế!

Giang Niên đứng một góc nhắm mắt làm ngơ, tuy nhiên trong lòng tuyệt đối đang dậy sóng! Tam quan có điểm không đỡ nổi loại kinh hãi này.

_

"Lưu Ly Ngọc Bích?" Lộ Tinh kinh ngạc thốt lên: "Làm sao các vị biết ta có thứ đó?"

Dứt lời mới vội vã che miệng, lại nghĩ đến có che cũng không có tác dụng gì lại bỏ tay ra.

Lục Trì Mạn không để ý đấu tranh nội tâm của mỹ nam tử, gật đầu đính chính càng giống như khẳng định: "Ngươi không cần biết làm sao chúng ta biết được! Nhưng ta cần nó, cho nên, ngươi bây giờ hoặc là đem nó cho ta hoặc là chính chúng ta tự lấy?"

"Này...tất nhiên là ta đem nó cho tiểu điện hạ rồi!" Lộ Tinh trong đầu có ngàn vạn cân nhắc bay qua so cao thấp, cười tươi rói lấy lòng nhìn qua cực kì thảo mai, nói thêm một hồi mấy lời có cánh: "Ngài đã đích thân tới đây vì nó vậy nhất định là có cách dùng nó càng tốt hơn, ta một kẻ không có tài năng gì nhìn nó bao năm qua cũng không nhìn ra được cái gì. Nếu ta cầm nó vô dụng mà ở trong tay ngài lại hữu dụng thì cớ gì ta lại không đưa cho ngài chứ?"

"Tiểu điện hạ ngài chờ một chút, ta lập tức cho người đi lấy!" Lộ Tinh nói một hồi mới vào điểm quan trọng, quay đầu nhìn Giang Niên gật đầu.

"Được!" Lục Trì Mạn gật đầu, đại não tự động bỏ qua mấy lời nói không có tác dụng của Lộ Tinh.

Hoa Lạc Vũ lúc này mới thay đổi tư thế, đem một cái liếc mắt ném cho thuộc hạ thân cận còn giống tượng hơn cả mình phía sau.

Lâm Khiêm nhận được tín hiệu, không nói hai lời đi theo Giang Niên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.