Nam tử bận y phục màu trắng ôm đầu gối ngồi bên cạnh vực sâu, thẫn thờ, áo bào có chút bụi bẩn, tà áo còn hơi nhăn nhúm.
Vầng sáng màu cam tụt dần xuống góc trời đằng tây, đem những tia sáng cuối cùng phủ lên vạn vật chúng sinh, đem bóng dáng của nam tử hắt lên mặt đất thành một bóng đen kéo dài.
Thiếu niên xuất hiện bên cạnh nam tử bằng một đạo tàn ảnh màu đen, giống như trút được gánh nặng nói với nam tử: "Chủ tử! Tìm thấy phu nhân rồi!"
"…"
Một tiếng đáp lại cũng không có, người đã biến mất.
Thiếu niên vội vã đuổi theo: "...A! Thuộc hạ chưa nói phu nhân ở đâu mà!"
_
Chân núi Nhân Sinh.
Nhà trọ.
Tiểu cô nương xinh đẹp nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, nam tử bạch y nhăn nhúm ngồi trên ghế bên giường nhìn nàng chằm chằm, đôi lông mày đẹp của y khẽ chau lại.
Y đứng dậy đi ra ngoài, ở ngoài cửa ném cho thiếu niên một ánh mắt, sau đó biến mất ở hành lang nhà trọ.
Lâm Khiêm: "…" Chủ tử nhìn như thế là có ý gì? Có thể mở miệng vì sao lại không nói a!
Thiếu niên ngơ ngác mấy giây, nhác thấy bóng dáng chủ tử nhấp nhô phía xa, một giây bừng tỉnh vội vã đuổi theo, vừa chạy theo vừa oán thầm, vì sao ta lại có một chủ tử lạ lùng như thế a.
_
Lâm Khiêm đuổi theo chủ tử vạn năm khó hiểu của mình tới tận bìa rừng.
Lâm Khiêm: "…" Chủ tử định giết người diệt khẩu hay sao mà phải chạy tới tận đây? Nhưng chủ tử thì vẫn là chủ tử, không thể oán, không thể mắng, chỉ có thể nghe lời.
Hoa Lạc Vũ nghe tiếng động sau lưng, biết rằng thuộc hạ của mình đã đuổi tới, không chần chờ ném ra một câu: "Gọi Lâm Anh trở về, khi nào trở về lập tức tới gặp ta!"
"Vâng!" Đừng có nói chỉ vì chuyện này mà người gọi thuộc hạ ra tận đây để nói đấy!
Suy nghĩ vừa dứt Lâm Khiêm liền thấy chủ tử vẫy tay, thiếu niên ôm một bụng nghi hoặc tới gần, giọng nói đặc trưng của nam tử đều đều truyền đến: "Ta muốn ngươi lập tức đi điều tra..."
...
Vô Huyết Đường.
Đường chủ Vô Huyết Đường ngồi trên ghế cao, tay chống lên thành ghế đỡ lấy đầu, nhắm mắt như đã ngủ.
Hắc y nhân đeo khăn che mặt chính là người hôm trước đi bắt cóc tiểu công chúa từ ngoài cửa lớn đi tới, gọi khẽ: "Đường chủ!"
"Dạ Đông à!" Đường chủ Vô Huyết Đường nghe gọi tỉnh dậy, ngồi thẳng người khó hiểu: "Có chuyện gì vậy?"
Dạ Đông nói ra một tin tức: "Thanh Hoa Phong tìm thấy tiểu điện hạ rồi!"
"Ồ!" Đường chủ không mặn không nhạt cảm thán một tiếng, ngữ điệu như hỏi mà như khẳng định: "Vậy thì linh cảm của ngươi còn rất chuẩn nhỉ?"
"Cũng tạm!" Dạ Đông khiêm tốn, nhớ ra cái gì đó lại hỏi: "Nếu đã tìm thấy tiểu điện hạ, vậy phía trên có chỉ thị gì không? Đường chủ, ta nói cho ông biết, lần này nếu phía trên có chỉ thị nào liên quan đến tiểu điện hạ hoặc là Thanh Hoa Phong thì xin thứ lỗi, ta sẽ không làm nữa. Lần trước là Hoa Lạc Vũ chủ quan hoặc là đã có chuẩn bị trước nên ta mới có thể đưa nàng đi, nhưng lần sau thì sẽ không dễ dàng như vậy nữa. Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như lần này, sau này muốn đem người từ trên tay Thanh Hoa Phong đi là chuyện không có khả năng!"
"Đừng lo, tạm thời người kia sẽ không có chỉ thị gì, ngươi trở về đi!"
"Được! Vậy ta cáo từ!"
...
Ma Giáo.
Hắc y nhân từ của lớn chạy xồng xộc vào trong điện, vừa chạy vừa gọi liên hồi: "Giáo chủ! Giáo chủ mau dậy! Thuộc hạ có tin tốt cho người nè!"
Mộng Khinh Vân nửa nằm nửa ngồi trên ghế lớn thiếp đi một chút, bị tiếng gọi của thuộc hạ gọi tỉnh, có vẻ khó chịu nhưng giọng nói lại không nghe ra tức giận, nhàn nhạt hỏi: "Mạc Phi, ngươi từ bao giờ trở nên lắm mồm như thế? Ngươi gọi như thế là muốn gọi cả mười tám đời tổ tông của ta lên luôn à?"
"Không ạ!" Mười tám đời tổ tông của ngài phải gọi tới bao giờ chứ? Mạc Phi gãi đầu: "Nhưng thuộc hạ có chuyện quan trọng thật mà!"
"Chuyện gì?"
"Chuyện của tiểu điện hạ đấy! Thanh Hoa Phong tìm thấy người rồi!"
"Ừm!" Mộng Khinh Vân gật đầu, nhắm mắt tiếp tục ngủ, thả lời đuổi người: "Nếu không có việc gì nữa thì biến!"
Mạc Phi: "…" Không bất ngờ một chút nào sao? Hắn ta còn tưởng giáo chủ muốn đem tiểu điện hạ về áp trại phu nhân, nhưng phản ứng này không đúng a!
...
"Lâm Khiêm!" Hắc y nam tử vỗ vai hắc y thiếu niên đang đi phía trước, chào hỏi.
"À! Lâm Anh!" Lâm Khiêm nhìn người vừa gọi mình, vui vẻ hỏi: "Ngươi về rồi đó hả? Thế nào? Ngủ trong ngục có ngon không?"
Lâm Anh: "…" Đó là chủ tử kêu ta tới đó chờ phu nhân, ta có thể làm sao?
Lâm Anh không muốn dây dưa với đồng bọn của mình về vấn đề "ngủ" này, hỏi: "Chủ tử gọi ta về có chuyện gì vậy, ngươi biết không?"
"Ta biết mới chết đấy!" Lâm Khiêm nhún vai, nhìn tới mấy ám vệ phía sau, nghi hoặc: "Ta nói nè Lâm Anh, lúc các ngươi đi không phải là bốn người à, trở về lúc sau lại thành năm là chuyện gì xảy ra?"
Hắc y nhân Giáp nghe hỏi vội chạy ra giải thích: "Nhị gia, đây chính là tiểu đồng bọn mà chúng ta gặp được ở trong nhà ngục kia!"
Hắc y nhân Ất cũng không chịu thua kém: "Nhị gia có điều không biết, người này hôm đó đã cướp mất lời kịch của ta, đứng ra từ chối bắt cóc phu nhân đầu tiên, sau đó cùng với chúng ta bị bắt vào nhà ngục kia rồi!"
Hắc y nhân Bính đứng ra khen ngợi: "Nhị gia ơi, ta nói ngươi nghe, người này nha rất có nghĩa khí! Ngươi đừng vội thắc mắc, ta nói liền đây, đồng bọn này của chúng ta đã giúp đỡ huynh đệ những lúc vô cùng khó khăn hoạn nạn. Ngươi không hỏi xem hắn đã giúp chúng ta cái gì sao?"
Lâm Khiêm giật giật khóe miệng, như ý muốn hỏi: "...Hắn giúp các ngươi cái gì?"
"Hắn nha, giúp chúng ta đánh thức lão đại! Có phải cực kì nghĩa khí không?"
Lâm Khiêm: "…Ừ!" Đúng là rất nghĩa khí! Phải biết rằng đồng bọn Lâm Anh này chính là một kẻ cuồng ngủ, đang ngủ mà bị đánh thức, tiểu đồng bọn mới đến này còn lành lặn như vậy cũng là may mắn.
Hắc y nhân Đinh: "…" Ngươi không hiểu, ta chính là bị ép!
...
Ánh nắng buổi sớm tràn vào căn phòng, đem vài tia sáng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của tiểu cô nương, đôi lông mày của nàng khẽ nhíu lại vì khó chịu, hai mắt nhắm nghiền từ từ mở to, chớp chớp vài cái mới dừng lại.
"Tiểu nương tử tỉnh rồi?"
Đỉnh đầu truyền đến tiếng nói dễ nghe trầm ấm, trong giọng nói còn chứa đựng sự vui vẻ.
Nam tử ngồi trên ghế bên giường, y phục màu trắng dưới nắng sớm như phát ra ánh hào quang, khuôn mặt anh tuấn ngất trời ánh lên nét vui vẻ, ánh mắt ôn nhu chiếu tới mang theo tình cảm cuồng nhiệt.
Tiểu cô nương ngây người một hồi lâu mới mấp máy môi gọi ra một tiếng: "A Vũ!"
Hoa Lạc Vũ sửng sốt, ngạc nhiên vô cùng hỏi lại: "Tiểu nương tử mới gọi ta là cái gì?"
Tiểu cô nương chớp mắt, trong lòng nghi hoặc nghĩ không phải gọi như thế sao, nhưng cũng không sao, ta bây giờ đang là "Mộc Y Mạn", là tiểu công chúa của Nam Tấn Quốc, là tiểu nương tử của Hoa Lạc Vũ, ta gọi thế nào thì chính là thế đó, không phải sao?
"Mộc Y Mạn" nghĩ thế, một giây liền nhập vai, vui mừng khôn xiết bật dậy ôm lấy Hoa Lạc Vũ, ở bên tai y nghẹn ngào: "A Vũ! May quá, ta còn sống! Chàng không biết lúc đó rơi xuống vách núi kia ta đã sợ như thế nào đâu, ta cứ tưởng rằng sau này sẽ không gặp lại chàng nữa. A Vũ, ta sợ lắm!"
Hoa Lạc Vũ đột nhiên bị ôm, cả người đều sững sờ, mất một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh, đưa tay vỗ nhẹ bờ vai đang run rẩy của người kia, y nhẹ giọng an ủi: "Không sao, không sao nữa rồi! Đừng sợ, từ giờ ta sẽ không để ngươi gặp những chuyện như thế nữa! Ngoan!"
"Mộc Y Mạn" không buông tay, gật đầu nũng nịu: "Chàng hứa rồi nhé! Chàng sẽ không bỏ ta một mình!"
"Ừ! Ta hứa!" Hoa Lạc Vũ đem người kéo ra, ôn nhu hỏi: "Tiểu nương tử hôn mê lâu như thế chắc cũng đói rồi! Thay quần áo đi, chúng ta xuống lầu ăn sáng nhé!"
"Được!"
_
"Chủ tử!" Hắc y nam tử đi vào phòng, thấp giọng cung kính gọi một tiếng, trong đầu hiện lên mấy dấu hỏi chấm, đang yên đang lành sao chủ tử lại thay y phục?
"Ừ! Về rồi à?" Hoa Lạc Vũ bình tĩnh mặc nốt y phục còn dang dở, không hiểu thấu hỏi một câu lạ lùng: "Ngủ trong ngục có thoải mái bằng ngủ trên giường không?"
Lâm Anh: "…" Chính người kêu thuộc hạ tới đó, thuộc hạ có thể làm sao?
Lâm Anh bình tĩnh đáp: "Không thoải mái bằng! Đặc biệt là còn không có chăn!"
"Ừ!" Hoa Lạc Vũ gật đầu, suy nghĩ gì đó mà không nói tiếp.
Lâm Anh mặc dù rất khó hiểu nhưng cũng không nói gì, im lặng chờ.
Hồi lâu sau Hoa Lạc Vũ mới hỏi tiếp: "Ngươi ở đó mấy ngày, có phát hiện điều gì khác lạ không?"
"Điều khác lạ sao?" Lâm Anh đem những sự việc tìm hiểu được suy nghĩ lại thật kĩ mới đáp: "Đúng là có một vài điểm khác lạ! Thuộc hạ phát hiện ra đám sát thủ của Vô Huyết Đường đã chia làm hai phe, một phe là những sát thủ cũ nghe theo chỉ thị của đường chủ Vô Huyết Đường, một phe khác có vẻ như là sát thủ của người phía sau vừa làm nhiệm vụ, vừa giám sát đám người cũ kia! Một điểm kì lạ khác chính là người phía sau trước nay đưa ra chỉ thị cho lão già Ung Chí kia đều là viết thư, chưa từng lộ mặt, thư trao đổi qua lại cũng đều bị đốt hết...À, phải rồi! Thuộc hạ hôm trước trong lúc đột nhập vào phòng của Ung Chí, may mắn tìm được một góc lá thư trao đổi còn chưa cháy hết, nhưng trên đó không có tên người, chỉ có một ấn kí hình phượng hoàng, kì lạ nhất chính là con phượng hoàng kia màu xanh!"
"Phượng hoàng xanh?" Hoa Lạc Vũ rõ ràng rất ngạc nhiên khi nghe thấy ba chữ này, tròng mắt y ánh qua một tia sáng khác thường nhưng y đã ngay lập tức trở lại bình thường, thậm chí còn có tâm tình nói đùa: "Được rồi! Chuyến đi này của ngươi còn thu hoạch không ít! Ta còn tưởng ngươi tới đó chỉ biết ngủ cơ đấy!"
Lâm Anh: "…chuyện chủ tử giao cho, thuộc hạ tất nhiên sẽ làm hết sức có thể!"
Hoa Lạc Vũ cười cười: "Đùa ngươi một tí thôi! Đi nghỉ ngơi đi, mấy hôm nay tạm thời sẽ không có việc gì cần làm!"