Mỹ Nam Ngư Tiên Sinh, Anh Đừng Lại Đây!

Chương 18: Xấu hổ đến mức anh anh khóc lớn.



"A..."

Lần thứ hai mềm nhũn ngã người dựa vào lòng ngực của nam nhân, lần đầu tiên trong lòng Nạp Lan Dương nãy sinh suy nghĩ oán hận cùng cực. Tại sao mình đã liệt hai chân rồi mà không cho nó liệt luôn cái chân thứ ba này đi a!!! Như vậy cậu mới sẽ không cần sợ làm ra chuyện gì xấu hổ đến đòi mạng ngay lúc này a!!! Kết quả hiện tại mất mặt là cậu, còn người ta thì tiếp tục đắc ý dạt dào đùa giỡn cậu.

"Anh đừng hức... Anh buông ra đi a... Không chịu nổi ư ư..."

Nhưng mặc cho cậu cố gắng thế nào, ngoài việc không ngừng phát ra những âm thanh chết người, bản thân thì chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay ác ma kia cách một... À không, hai lớp vải quần mỏng manh dành cho mùa hè liên tục ác ý trêu chọc bé Dương Dương của cậu đến khóc rấm rức không thôi. Nạp Lan Dương tiểu đáng thương mười chín năm nay chưa từng yêu đương với ai đương nhiên cũng không có khả năng có kinh nghiệm gì trong chuyện này biểu thị cậu muốn chết đi cho rồi. Mà bởi vì vậy, lại thêm bình thường ham muốn của cậu rất nông cho nên cơ hội tiếp xúc với ngũ chỉ cô nương có thể nói là đếm trên đầu ngón tay cũng sợ đếm không hết. Nạp Lan Dương có thể xem là đệ tử phật môn với lục căn thanh tịnh suốt thời gian qua.

Không phải người ta có câu nói thế này sao, cái gì ít động tới thì càng nhạy cảm chính là như thế. Lại thêm bản thân còn là một thanh niên mười chín tuổi khí huyết nồng đậm cho dù sinh cơ có đang dần dần mất đi, hiện tại còn bị người mình có chút thích thích đụng chạm như vậy...

Bàng quang là không có khả năng, kết quả cũng khỏi cần phải nói, tiểu Dương Dương không có kinh nghiệm thiếu cả độ bền cứ thế mà chỉ trải qua có vài cái vuốt ve của người đàn ông đã đáng thương bắn ra. Cái gì cảm giác khó nói nên lời còn chưa kịp cảm nhận đủ đã mang cái danh tiết sớm trên người. Đương nhiên là khỏi cần nói có bao nhiêu bàng hoàng cùng kinh sợ.

"..."

"..."

Cảm nhận dưới tay cùng trong quần ẩm ướt kỳ quái còn cả mùi bị khác thường đang dần dần lan tỏa trong không khí, một người thì im lặng không nói, trong lòng không biết đang có cái cảm nhận gì, một đang mềm nhũn trong ngực nam nhân, đầu dựa vào hõm vai hắn sau một lúc đầu óc trắng xóa thì nổi hổ thẹn bắt đầu ào ào xông tới, trực tiếp khiến cậu anh anh khóc lên.

"Hu hu Lucian anh thật quá đáng ô ô ô!!!"

"..."

Labrad sau một phút giật mình không biết vì cái gì nghe cậu vừa khóc vừa tố như vậy mà vẫn còn có tâm trạng để ý cách cậu gọi mình, hơi hơi nghiêm mặt sửa lại: "Labrad."

"Ô ô cái gì a..."



Nạp Lan Dương khóc đến nấc lên vô thức hỏi lại. Khuôn mặt nhỏ toàn là nước mắt chẳng thèm để ý cái gì nữa mà chùi hết lên áo tên hỗn đản trước mặt. Cho dù cậu trầm ổn cũng là chịu không nổi tình huống đột phát không lường trước được này. Vừa xấu hổ vừa thẹn, trái tim nhỏ của cậu đã muốn hỏng mất.

Cậu thì vậy đó, mà khó được ai kia không quan tâm đến chuyện cậu làm dơ áo hắn, bởi vì trong đầu hắn lúc này hẳn còn bận thay đổi cách xưng hô của Nạp Lan Dương với mình mà nghiêm nghị nhắc lại lần nữa: "Gọi tôi Labrad."

"..."

"Ô ô lúc này mà anh còn nói ức... Ô ô nói được chuyện này nữa hu hu!!!"

"Anh cái tên hỗn đản ô ô!!"

Nạp Lan Dương sau một lúc ngây ngẩn thì vừa khóc vừa đánh bộp bộp vào ngực hắn. Khổ nổi lực đạo không có bao nhiêu mà giống như đang làm nũng, càng chọc cho lòng ngực ai đó ngứa ngáy, muốn đem cái miệng nhỏ đang anh anh kia cho lấp kín. Ngoài miệng hắn vừa giữa eo cậu vừa lưu manh nói:

"Sao mà trách tôi được. Nếu em không có cảm giác thì tôi có làm gì cũng vô dụng a."

Trình độ vô sỉ này...

"Ô ô anh còn nói!"

"Nếu không phải anh anh..."

"Tôi làm sao?"

Nạp Lan Dương cứ thế bị cái tên vô sỉ trước mặt chọc cho nghẹn. Cậu ngoài việc giương cặp mắt ngập nước của mình trừng hắn lên án thì đôi môi nhỏ kia mặc dù hé mở nhiều lần vẫn không thể nói được lời nào nguyên vẹn ngoài mấy chữ "anh" "anh", bất lực lại đáng thương đến tợn.

Rốt cuộc xấu hổ lại ủy khuất vì bị mất mặt, cộng thêm người đàn ông thái độ cứ như một đăng đồ tử chỉ biết ăn không chịu đổ vỏ, biểu tình nhởn nhơ nhìn xem trò vui, một chút đều không thèm quan tâm đến tâm tình của cậu... Tất cả cảm xúc trong lúc nhất thời bị đẩy đến mức cực hạn, Nạp Lan Dương nội tâm giống như nổ tung, trở nên trống rỗng không dư lại chút nào. Trong một khoảng khắc cậu nhìn người đàn ông trước mặt, trái tim giống như cảm nhận được lạnh giá một cách khó hiểu. Rõ ràng hắn đang cười... Nạp Lan Dương không có kịp nghĩ cậu là bị trêu đùa, cậu chỉ bất giác cảm thấy từ đầu tới chân đều bị tạt cho một gáo nước lạnh, nhiệt huyết gì đó đều bị dập cho tắt ngúm. Lúc này đây chẳng cần cậu phải giả bộ thờ ơ Nạp Lan Dương cũng không thể nào đề lên được chút cảm xúc nào cả.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.