Mỹ Nam Hoa Hồng

Chương 30: Học cách cưỡi ngựa.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


MỸ NAM HOA HỒNG


Tác giả: Vi Phong Kỷ Hứa


Thể loại: Hiện đại, Bố già 37 tuổi giới kinh doanh lưu manh công x Mỹ nhân 19 tuổi thơ ngây thanh cao thụ, niên thượng, hào môn thế gia, kim bài đề cử, tình hữu độc chung, đô thị tình duyên, tình yêu và trưởng thành.


Biên tập: ♪ Đậu ♪


Chương 30: Học cách cưỡi ngựa.


Cung Thừa cưỡi ngựa chạy một vòng rồi quay về, lấm tấm mồ hôi.


Khó khăn lắm Truy Vân mới được nhìn thấy chủ, nó vẫn chưa chạy đã, hí lên rồi liên tục bước tại chỗ.


Úc Nam đã bò lên lưng ngựa dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên cho người mới học, thấy gã về cậu đắc chí gọi.


"Cung Thừa!" Úc Nam hồ hởi gọi, "Chú nhìn này!"


Con ngựa tiến về trước theo dẫn dắt của huấn luyện viên, nó bước đi chầm chậm, là một chú ngựa đặc biệt kiên nhẫn.


Cung Thừa xoay người xuống ngựa, động tác lưu loát, còn phất tay với người huấn luyện ý bảo hắn đi xuống, trông có vẻ muốn đích thân dạy dỗ cậu bé đẹp trai này.


"Kéo dây cương đi, nhớ phải giữ độ dài ở bên trái và bên phải ngang nhau." Cung Thừa không khen ngợi cậu mà bắt đầu dạy từ cái cơ bản, "Phải ngồi thẳng lưng, tai, vai, khuỷu tay, hông, mắt cá chân tốt nhất trên một đường thẳng, cánh tay và dây cương cũng phải cùng một đường thẳng, luôn giữ cho dây cương thẳng bất kể mọi lúc."


Úc Nam thu hồi vẻ hào hứng, cậu nghiêm túc làm theo lời gã.


"Nơi này." Cung Thừa vỗ eo cậu, "Ngồi thẳng lên."


Úc Nam thẳng sống lưng, động tác rất đúng chuẩn, cậu hỏi: "Bây giờ có thể cho nó chạy chưa?"


Cung Thừa nói: "Đừng nôn nóng, em muốn mông em xóc nảy nát thành mấy nửa?"


Úc Nam không hiểu, rõ ràng cậu nhìn thấy Cung Thừa làm như thế mà, ban nãy chẳng phải gã vừa lên ngựa thì cho ngựa chạy luôn sao? Cậu không dám cưỡi nhanh giống vậy, nhưng vẫn mong được cưỡi chạy chầm chậm.


Trước giờ Cung Thừa chưa dạy ai nên gã không biết liệu có phải người nào cũng háo hức không đợi nổi như thế này không. Nhưng gã không muốn nhìn thấy tối nay trở về bé con này la oai oái đau mông —— Cái mông ấy vừa mới được săn sóc cho "lành lặn" lại, vẫn còn yếu ớt lắm.


"Trước tiên học cách đi chậm đã rồi mới học cưỡi, khi nào học xong em có thể chạy một vòng." Cung Thừa nói, "Giờ làm ngựa di chuyển đi. Em ngồi cho chắc, thả lỏng toàn thân, vận lực eo với lưng thúc nó bước lên, thích ứng với quy luật của nó, tìm ra thế cân bằng."


Úc Nam lật đật làm theo.


Vận lực eo với lưng để thúc con ngựa bước lên?


Cậu gắng hết sức mà ngựa vẫn đứng yên, thậm chí còn ve vẩy đuôi.


"Nó không nghe em." Úc Nam sốt ruột, "Sao khó vậy chứ?"


"Nội cách cưỡi thôi tôi đã học mất nửa năm, mà đó chỉ là kiến thức cơ bản. Em tưởng dễ dàng vậy sao?" Cung Thừa hỏi, "Kỹ thuật cưỡi ngựa không phải chỉ có mỗi cưỡi lên lưng con ngựa."


Úc Nam tập trung tinh thần, nghiêm túc học nửa tiếng, rốt cuộc con ngựa cũng bước từng bước trong sự dẫn dắt của cậu.


Một khi cậu chăm chú thì trong mắt không tồn tại thứ gì khác, thật sự là toàn tâm toàn ý làm như thể mình đã học được.


Không lâu sau, con ngựa nhỏ dễ bảo này dần làm quen với cậu, chạy từ tốn trong sân, Úc Nam cưỡi thuận buồm xuôi gió, cậu chợt nghe thấy tiếng vó ngựa ở phía sau, là Cung Thừa cưỡi Truy Vân đuổi theo.


Cả hai đi song song, Úc Nam xuất hiện cảm giác kỳ diệu lạ thường, hóa ra làm chuyện cả mình và người mình yêu thích là trải nghiệm tuyệt vời như vậy.


"Lúc mười mấy tuổi tôi hay đến đây cưỡi ngựa. Khi ấy quen rất nhiều bạn bè thích cưỡi ngựa, hiện giờ có không ít người trở thành người cưỡi ngựa chuyên nghiệp." Cung Thừa nhớ lại năm tháng tuổi trẻ, "Thời điểm đó gần như ngày nào cũng giết thời gian trong trường đua ngựa. Em có thấy ngọn đồi nhỏ ở phía trước không, năm 19 tuổi tôi đã gãy xương đòn ở đó."
(*) Gãy hay lệch xương quai xanh (xương đòn) thường không gây nguy hiểm vì xương dày và vị trí phía trên của lồng ngực được cung cấp máu dồi dào. Do đó, xương đòn khi bị gãy rất dễ lành. - Theo vinmec.


Úc Nam nhìn theo ánh mắt gã: "Ở đó ấy hả?"


Cung Thừa cười: "Đúng rồi."


Cung Thừa 19 tuổi đã là chuyện của 18 năm trước, đối với Úc Nam nó xa vời không khác gì chuyện từ kiếp trước.


Cậu líu lưỡi: "Lúc đó chú bằng tuổi em, đau lắm phải không?"


"Đau lắm." Cung Thừa gật đầu, "Truy Vân hất tôi từ trên lưng nó xuống, nó bỗng dưng nổi điên."


Úc Nam giật mình, chẳng trách ban nãy Cung Thừa không cho cậu cưỡi, hóa ra Truy Vân đẹp đễ thế mà lại đáng sợ vậy.


Cung Thừa nhìn ra sự lo lắng của cậu: "Em đừng lo, khi ấy Truy Vân vừa trưởng thành không bao lâu, giờ nó đã là một con ngựa già rồi. Ngoại trừ chỉ chấp nhận chủ nhân thì tính tình không còn xấu nữa. Hiện tại tôi có rất ít thời gian đến đây nên việc đầu tiên khi đến là cưỡi nó đi dạo một vòng."


Nói đoạn, Truy Vân động đậy lỗ tai như nghe hiểu.


Úc Nam thấy đáng yêu hết sức, cậu nói: "Nếu em có thể sinh ra sớm hơn thì tốt biết bao."


Cung Thừa nghe thấy ngữ điệu tiếc nuối của cậu, gã hứng thú: "Vì sao?"


"Nếu em có thể sinh ra sớm hơn, không chừng có thể quen chú sớm hơn, vào lúc chú bị thương em có thể ở bên chú." Trên mặt Úc Nam vương nét trẻ con, "Chúng ta có thể cùng nhau cưỡi ngựa, em có thể có mặt ở quá khứ của chú, để trong hồi ức của chú luôn có sự hiện diện của em."


Lời nói ấy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Cung Thừa, nhưng lại làm gã ấm lòng khôn xiết.


Cung Thừa bật cười: "Vật nhỏ."


Cung Thừa dẫn Úc Nam đi một vòng, Truy Vân lại khá nóng nảy không yên.


Là một con ngựa nổi tiếng từng chiến đấu rung trời chuyển đất ở sàn thi đấu, niềm khao khát với tốc độ là thứ ăn sâu vào tận xương tủy. Cung Thừa xoa cổ nó vỗ về, gã dẫn Úc Nam quay về rồi bảo người đổi sang ngựa có hai yên.


"Bé ngoan, tôi ngồi chung với em, em sợ không?" Cung Thừa hỏi Úc Nam.


Tất nhiên Úc Nam không sợ, cậu nói: "Đi xe mô tô em còn không sợ, con ngựa có nhanh như mô tô không?"


Cung Thừa hứng thú: "Em còn biết chạy mô tô?"


Úc Nam nhớ đến Phong Tử Thụy, cậu không mấy vui: "Em không biết, nhưng trước kia có một anh khóa trên muốn dạy em, còn chở em đi mấy lần."


Cung Thừa sực nhớ đến người kéo Úc Nam ở bãi đậu xe, khi đó hình như bên cạnh đối phương có một chiếc mô tô.


Trong ấn tượng của gã, hình ảnh của cậu ta đã phai nhạt nhưng gã vẫn nhớ cậu ta nói mình là cháu của Phong Việt, còn nhắn cho Úc Nam tin nhắn có hàm ý sâu xa. Cung Thừa bỗng thấy không vui, tên đó từng chở Úc Nam, nhìn thấy bí mật của Úc Nam, lúc này tính chiếm hữu của gã thong thả đến muộn.


"Em lên trước đi." Cung Thừa đỡ eo Úc Nam.


Vòng eo Úc Nam nhỏ nhắn, chân trái giẫm lên bàn đạp, tay vịn vào yên nâng chân phải leo lên ngựa.


Tư thế liền mạch, dứt khoát đẹp mắt.


Cung Thừa leo lên sau, vòng qua người Úc Nam nắm lấy dây cương.


Cơ bắp ở ngực gã áp sát vào lưng Úc Nam, tai Úc Nam ửng đỏ, bên tai truyền đến giọng đàn ông trầm thấp: "Em chuẩn bị xong chưa?"


Úc Nam gật đầu: "Xong rồi ạ."


Vừa dứt lời thì Cung Thừa kẹp đôi chân vào bụng ngựa, Truy Vân ngay lập tức chạy.


Cung Thừa nắm dây cương, người Úc Nam theo quán tính ngả ra sau, tiếng vó ngựa tăng tốc, gió gào thét bên tai.


"Á!!" Úc Nam hoảng sợ bật thốt lên.


Cung Thừa cười khẽ, gã rất hài lòng với phản ứng của cậu, kéo cậu vào lòng mình rồi giục ngựa phi nhanh.


Cảnh vật hai bên đường đua lùi dần về phía sau do tốc độ quá nhanh nhưng Úc Nam không rảnh bận tâm, ngựa phi nước đại, cậu có thể cảm nhận cơ bắp cuồn cuộn tràn đầy sức bùng nổ dán ở lưng mình, nỗi căng thẳng, hưng phấn, kích thích hòa quyện khiến adrenaline tăng vọt.


"Thả lỏng nào!" Giọng Cung Thừa vang lên bên tai, "Mông đừng nảy lên, phải điều chỉnh trạng thái cân bằng theo hành động của Truy Vân, kẹp chặt đùi lại!"


Úc Nam la to: "Nó chạy nhanh quá!! Cung Thừa! Nhanh quá! Chúng ta có bị té xuống không!"


Cung Thừa cười: "Em đừng sợ!"


Nỗi căng thẳng hoàn toàn bị sự hưng phấn thay thế, cánh tay cường tráng và kỹ thuật điêu luyện của người đàn ông làm Úc Nam hưởng thụ trọn vẹn hạng mục vận động cao nhất này. Có Cung Thừa ngồi phía sau, Úc Nam có đủ cảm giác an toàn.


Bọn họ đã chạy ra khỏi đường đua từ lâu, giờ đang chạy ra bãi cỏ.


Trên đường có kha khá nhân viên muốn ngăn họ lại nhưng Truy Vân chẳng để vào mắt.


Còn có người nhận ra Cung Thừa, từ tít đằng xa đã chạy né ra để Truy Vân phi nước đại thỏa mãn thiên tính trên bãi cỏ trại ngựa.


Chạy hết 20 phút Truy Vân mới từ từ giảm tốc độ.


Bọn họ đã đến một rừng cây nhỏ, cách không xa có dòng suối nhỏ trong veo, Cung Thừa cười sảng khoái: "Hóa ra nó vẫn nhớ chỗ này, muốn đến đây!"


Úc Nam tò mò hỏi: "Đây là đâu?"


Cung Thừa trả lời: "Chỗ trước kia dẫn nó đến đi dạo."


Truy Vân chậm bước, di chuyển thong dong cứ như chở hai người trưởng thành chẳng có gì nhọc nhằn, chỉ nhàn nhã dạo quanh dòng suối.


Bốn phía không một bóng người, còn hơn cả chốn bồng lai tiên cảnh, Úc Nam nghĩ cầm một quyển sách nằm ở chỗ thế này cả ngày cũng không chán.


Cung Thừa siêế vòng tay, hỏi Úc Nam: "Em thấy thế nào?"


Bao nhiêu mệt mỏi bị quét sạch, trải qua nỗi kích thích làm Úc Nam thả lòng cả thân lẫn tâm sau chuỗi ngày liên tục vẽ tranh, cậu lưu luyến: "Vui lắm, em còn muốn chạy lần nữa nhưng đùi em mỏi rồi."


Ban nãy Cung Thừa nói với cậu cưỡi ngựa quanh năm suốt tháng thì phần trong bắp đùi sẽ bị chai, hóa ra không phải phóng đại.


Cung Thừa hỏi lại: "Ý tôi là cảm giác như thế nào so với lái mô tô?"


Úc Nam không phát hiện hàm ý sâu xa trong giọng nói của gã, cậu nghiêm túc trả lời: "Cưỡi ngựa kích thích hơn. Nhưng cảm giác khác hẳn với lái mô tô, này khó hơn lái mô tô nhiều. Vì ngựa là vật sống còn có tính cách riêng, ai cưỡi ngựa giỏi thì có thể hưởng thụ sự tương tác với nó, phối hợp với nó, còn mà không cưỡi được thì sẽ bị hất ngã, ngựa là loài nóng nảy. Nhưng xe mô tô thì không, nói gì nói mô tô dễ kiểm soát hơn."


Trời nóng hừng hực, giờ đã gần ban trưa, ánh nắng len lỏi qua những tán cây trong rừng có phần thiêu đốt, đã đến lúc họ nên về rồi.


Trên người Úc Nam đổ lớp mồ hôi mỏng, phần cổ trắng ngần gần ngay trước mắt.


Cung Thừa hôn lên chỗ ấm áp ấy, cắn nhẹ một cái: "Vậy à, bé cưng, em và vị đàn anh khóa trên của em đã lái mô tô bao nhiêu lần?"


Trong tiếng nước suối chảy róc rách, giọng nói trầm đến mức giống như tiếng pháo rền ngay sát bên tai.


Úc Nam chịu không nổi rụt cổ lại: "Chắc ba, bốn lần gì đó."


Cung Thừa vẫn không hài lòng, gã ngậm mút vành tai cậu, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc là mấy lần, hử bé?"


Vành tai Úc Nam đỏ lựng như rỉ máu: "Ba, ba lần ạ!"


Cung Thừa vẫn không buông tha vành tai tội nghiệp, chỉ mút nó thôi chưa đủ, gã lại còn gặm nhẹ bằng răng, vừa nói chuyện vừa phả hơi thở nóng rực vào phần gáy nhạy cảm của Úc Nam: "Ba lần. Chạy đến đây tính một lần, chạy trở về tính một lần. Còn lần cuối cùng thì sao? Em muốn bồi thường tôi thế nào đây?"


Ngón tay mảnh khảnh của Úc Nam bấu lấy cánh tay Cung Thừa, đầu ngón tay trắng bệch vì sự sốt ruột.


"Có, có người mà." Hô hấp của cậu hỗn loạn.


Cung Thừa dỗ: "Không có ai, họ không dám đến đây."


Úc Nam nhỏ giọng nói: "Có Truy Vân."


Truy Vân tản bộ quanh con suối, tốc độ di chuyển làm hai người ngồi trên lưng nó nhấp nhô lên xuống song nó chẳng đoái hoài.


Ánh mặt trời rạng rỡ chiếu xuống mặt Úc Nam, cậu mặc trang phục đen tuyền nên da thịt càng trắng nõn, hàng lông mi dài phủ lớp bóng mờ, đôi môi hồng nhạt, không một chỗ nào không phải là dáng vẻ mà Cung Thừa thích.


"Truy Vân không nhìn thấy." Cung Thừa hôn lên môi cậu, bàn tay to chuyển động.


Truy Vân bước đi nhanh hơn.


Trong sự tròng trành, hô hấp của Úc Nam càng hỗn loạn.


Cung Thừa áp sát lưng cậu, cậu tựa vào ngực Cung Thừa, cảm giác xấu hổ và thích thú đan xen nhau làm cậu hận không thể giấu mình đi.


Truy Vân càng đi càng nhanh.


Bỗng, đôi chân bủn rủn của Úc Nam kẹp chặt lưng ngựa vừa như đề phòng mình ngã xuống vừa như bị chứng co giật liên hồi không thể ngừng: "Truy Vân, bảo Truy Vân đừng đi nữa."


Cung Thừa cười nói: "Đừng sợ, em đừng để ý nó."


"Sắp ngã xuống rồi..."


Co giật kéo dài mấy giây.


Mồ hôi chảy xuống má Úc Nam rơi vào miệng Cung Thừa, mằn mặn, không biết nó có chứa cả nước mắt bất lực không,


Truy Vân đi chậm lại, đứng bên dòng suối ăn cỏ, thường vung vẩy đuôi.


Úc Nam hơi nghiêng người về trước theo động tác của nó.


Cậu không có chỗ bám lực nên đành phải bấu siết vào yên ngựa, áo gi-lê bó sát trên người nóng đến mức khó chịu bị Cung Thừa cởi ra ném đi.


"Đủ rồi." Úc Nam vô cùng đáng thương, "Em không muốn, thật sự không muốn mà chú."


Quần bó sát, làn da bên trong đã bị cọ đỏ vì cưỡi ngựa, mông cậu không còn rã rời thành tám cánh hoa vì xóc nảy trên lưng ngựa, tạm thời tránh được khó chịu nhưng chỗ cưỡi ngựa bị cọ xát lại càng đỏ hơn.


Truy Vân ăn cỏ xong thì lại di chuyển dọc theo dòng suối.


Mồ hôi của Cung Thừa thấm ướt bờ ngực, động tác nhấp nhô làm gã khó mà nhịn nổi, mũi tên đã bị kéo căng trên dây cung suốt mấy ngày giây phút này đã đến giới hạn, không thể không bắn nó.


Úc Nam nằm sấp trên lưng ngựa, lỗ tai Truy Vân hơi nhúc nhích giống như đang lắng nghe tiếng động, ba hồi đi nhanh ba hồi đi chậm.


Úc Nam từ từ thả lỏng, tiếng suối chảy ngày càng lớn, toàn thân cậu sắp biến thành màu hồng phấn, hoa hồng đằng sau lớp áo nở rộ vừa tươi đẹp vừa quỷ dị.


Truy Vân đi được một chốc thì chợt ngừng chân, quán tính làm Úc Nam ngả người ra phía sau, cậu nức nở thành tiếng.


Cậu không muốn cùng cưỡi ngựa với Cung Thừa nữa.


Đồ lừa đảo.


———


Lời tác giả: Bản gốc đã được thay đổi.


PS: Tôi đọc bình luận thì thấy mọi người toàn có ý kiến bất đồng. Thật ra bộ truyện máu chó này nếu mà không máu chó sẽ khá là nhàm

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.