Mưu Đoạt Hạnh Phúc 2

Chương 45: 45




Âm thanh điện thoại giờ đây vang lên, trong căn phòng trống.

Một người đàn ông đang ngủ chốc lát đã đưa tay lên với lấy chiếc điện thoại, giờ đây cậu bắt máy.

Đầu dây bên kia là một người phụ nữ với giọng nói thiều thào yếu ớt vang lên:
"Alo là con sao? Sở Bạch..."
Sở Bạch nghe giọng thì thào yếu ớt kia mà có chút lo lắng, anh giờ đây liền lập tức hỏi thăm mẹ mình:
"Mẹ dạo này vẫn ổn chứ? Sao con nghe giọng của mẹ hơi kỳ bộ mẹ bị bệnh à?"
Bà mẹ của cậu giờ đây mỉm cười rồi trả mình:
"Không có mẹ không có bị bệnh hay gì cả mà mẹ nghe thấy tiếng của con và biết con ổn là được rồi.

Giờ thì mẹ tắt máy đây khuya rồi con ngủ đi nha.

Chúc con ngủ ngon."
Cậu mỉm cười đầy hạnh phúc mà trả lời: "Chúc mẹ ngủ ngon, sau đó cậu tắt máy.

Cậu giờ đây nằm xuống giường và rơi vào trầm tư:

"Cũng đã lâu rồi nhỉ? Mình chưa gặp lại mẹ mình bao giờ cả Và có lẽ ngày mai mình sẽ về quê một thời gian để thăm bà ấy.

Sẵn tiện để lấy lại một tinh thần mới và quên đi hắn ta."
Cậu giờ mỉm cười và quyết định sẽ quay trở về vùng quê yên tĩnh một thời gian.

Thế là cậu bắt đầu nhắm mắt lại và chìm vào trong giấc ngủ say trong màn đêm tâm tối.
Ánh sáng chiếu vào trong căn phòng yên tĩnh, giờ đây nó đã làm cậu tỉnh giấc khi ánh sáng lọt vào đôi mắt cậu, cậu giờ cũng đã tỉnh lại cậu với khuôn mặt gáy ngủ mà đưa mắt nhìn xung quanh.

Cậu xoay quanh với khuôn mặt cười tươi như đang muốn nhìn một thứ gì đó.

Nhưng khi quay qua thì khuôn mặt của cậu lại trở nên buồn bã và hụt hẫng.

Bởi vì không phải cậu và anh đã chia tay nhau rồi.

Vậy giờ cậu còn nhớ đến anh lắm gì, và nhất là cậu luôn ôm anh chạm vào người anh, khi mới sáng sớm tỉnh lại.
Sở Bạch chốc lát đã rời khỏi giường anh giờ đây đang sếp lại mền gối trên giường, sau khi sếp xông, cậu lại vào nhà vệ sinh, cậu lấy cái bót đáng răng của mình và bôi kem vào, chốc lát cậu đã đánh răng chiếc bót không ngừng chà qua lại trong răng của cậu.
Sau một hồi cậu cũng đã đánh răng xông, rồi bắt đầu rửa mặt.

Cậu đi xuống bên dưới nấu đồ ăn cho bản thân mà ngồi ăn cậu nói: "Tại sao chứ? Tại sao mình lại có một cảm giác cô đơn như vậy.

Chẳng phải là mình đang ở một mình rất tốt sao? Và mình có thể quên được anh ta mà.

Nhưng không bây giờ thì mình lại có một cảm thấy rất lạ.

Nó làm mình cảm thấy khó buồn..."
Cậu tự hỏi bản thân khi đột nhiên những dòng ký ức lúc trước khi hai người bên nhau dẫn ùa về, anh đã ngồi đây ngay chiếc bàn này.

Anh đã dùng đũa gắp lấy thức ăn và đúc cho cậu ăn:
"Này em há miệng ra đi..."
"Dạ..."
"A..."

"Ngon không?"
"Dạ ngon..."
"Dậy được rồi nếu thay ngon thì ăn nhiều vào."
Cậu nghĩ đến đó mà nước mắt bỗng dưng chảy không ngừng, cậu bắt đầu ăn cơm tới tấp và nói:
"Không có anh ta thì mình vẫn sẽ sống hạnh phúc.

Vì vậy mình cần học cách để quên anh ta..."
Thế là cậu đã ăn một lúc lâu, giờ đây cậu đưa tay lên lâu đi những giọt nước mắt của mình và nói:
"Không được khóc.

Tại sao mình lại phải khóc chứ phải không? Giờ thì bình tĩnh nào mình sẽ bắt đầu lại mọi thứ tốt đẹp hơn bây giờ kể từ hôm nay.

Mình nhất định sẽ rời khỏi đây để quên đi tất cả."
Sau khi ăn xong cậu tiến đến chỗ tủ đồ của mình giờ đây cậu bắt đầu lục lội sắp xếp đồ, rồi mang ra một cái va li, sau đó cậu bỏ tất cả đồ đạc vào cậu nói:
"Giờ thì mình sẽ rời đi.

Rời khỏi cái thành thị đầy xa hoa và nỗi đau này.

Mình sẽ có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

Sau khi quay kìa vùng quê thanh bình kìa."
Nói rồi sau khi chửng bị tất cả và bỏ đồ đạc vào va li cậu giờ đây kéo chiếc va li ra khỏi căn phòng, với ánh mắt nhìn lại và cảm thấy luyến tiếc nó.


Sau đó lại quyết tâm nói: "Mình nhất định sẽ quên.

Không nhớ gì đến nó nữa.

Căn nhà này những và những kỷ niệm của mình cùng anh ấy...
Thế là giờ đây cậu rời đi, cậu đi ra con đường đầy nhộn nhịp với những chiếc xe đang dần chạy qua khiến những tạp âm vang lên đầy chói tai.

Câu giờ đây nhìn thấy một chiếc xe tát xi đanh chạy đến mà bắt đầu bắt xe, chiếc xe dừng lại giờ đây cậu leo lên chiếc xe rồi chiếc xe bắt đầu rời đi chạy nhanh trên con đường tấp nập xe cộ qua lại.
Sau một ngày mệt mỏi giờ đây chiếc xe cũng đã dừng lại ở một cánh đồng, cậu giờ đây dần đi trên những con đường đầy đất và đá, kèm theo những cánh đồng bao la bát ngát.

Cậu đang đi về phía nhà của mình cách đây không xa.
Sau một lúc đi tìm nhà của mình.

Giờ cậu cũng đã đến được nhà của mình, cậu giờ đây nhìn căn nhà đơn sơ kia mà mỉm cười đầy hạnh phúc cậu nói:
"Cuối cùng thì mình cũng về được nhà.".


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.