Muôn Kiếp Tương Phùng

Chương 19: Triệu cô nương



" Lão gia cho gọi thần "

" Mạc San, đã chuẩn bị...việc đó tới đâu rồi "

" Lão gia yên tâm, mọi chuyện đã đâu vào đấy, thiếu gia cũng đã theo học Triệu Đản được hai năm, tên đại phu đó hắn vẫn chưa phát giác được điều gì "

" Gia Khải nó rất kính trọng tên Triệu Đản đó, ngươi phải hết sức cẩn thận không được cho nó biết sự thật. Gia Khải thiên chất thông minh như vậy, ta e nó sẽ nhận ra sớm thôi "

" Lão gia, Mạc San thật không hiểu, người vốn biết thiếu gia rất say mê y học, cậu ấy đương nhiên sẽ đứng về phe của chúng ta, nhưng cũng không thể chĩa mũi dao vào Sư phụ mình "

" Gia Khải bản chất tinh nhuệ, nhưng lại nhu nhược, không quyết đoán, ta muốn rèn luyện cho đứa hài tử này tính cương trực, mai này còn nối nghiệp ta, dẫn dắt Chung gia đời đời thịnh thế. Sau này khi nó biết sự thật cô mẫu nó bị sát hại thế nào, nó cũng sẽ mang mối thù như ta "

" Nhưng dù gì chúng ta cũng phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, không thể để quá lâu, càng để lâu Gia Khải con ta sẽ càng khó xử "

" Lão gia người đừng lo, việc trả thù cho tiểu thư chắc chắn sẽ sớm thôi, Triệu Đản hắn phải trả giá vì đã hại chết tiểu thư và ái nữ của vi thần "

" Hảo " - Chung lão gia cau mày cương quyết, nỗi hận càng ngày thêm sôi sục

Năm đó Chung lão gia cũng chỉ là một chàng thiếu niên trẻ tuổi, ông có một tiểu muội muội khả ái xinh xắn, bà ấy tên Huyền Lan là một đứa trẻ tốt bụng lương thiện. Cả hai huynh muội Chung lão gia bản tính ham chơi nên thường lén ra khỏi phủ mặc kệ phụ mẫu đã ngăn cấm. Gia Lợi cùng Huyền Lan lẻn ra khỏi phủ bằng một cái lỗ nhỏ sau hoa viên Chung gia, đó cũng là nơi Gia Khải thông qua để vào rừng

Gia Lợi cùng Huyền Lan đi vào rừng, gần đó cả hai tìm được một con suối nên rất thích thú, ngày nào cũng ra đó nghịch. Thường thì Gia Lợi sẽ cùng Huyền Lan tìm quả dại, đùa giỡn một lúc lâu rồi lại đến suối rửa mặt. Huyền Lan té nước vào ca ca mình rồi cười phá lên, khiến cho ngày nào trở về phủ huynh muội họ đều như chuột lột. Gia Lợi thân là huynh trưởng chỉ có duy nhất một tiểu muội muội nên hơi thiên vị hơn so với các đệ đệ khác

Song hành cùng với hai huynh muội đó còn có Mạc Uyển Chi là ái nữ duy nhất của Tri phủ Mạc San. Vì mối giao tình của Chung gia và Mạc gia rất thâm sâu, nên cả ba đứa trẻ cũng xem như là biểu ca biểu muội của nhau. Mỗi khi đi chơi đâu đó Gia Lợi đều dẫn theo hai muội muội của mình, khi vào rừng cũng vậy. Cả ba thường có dịp vui đùa với nhau, tình cảm khắng khít, chỉ còn thiếu chung một giọt máu mà thôi. Trải qua những ngày tháng êm đềm như vậy, ngỡ tưởng Gia Lợi sẽ được tận mắt chứng kiến cả hai tiểu muội bình bình an an ngày một trưởng thành. Nhưng chỉ trong phút chốc, chỉ một lúc khi ông đi tìm đá cuội để bật lửa thì ông lại để vụt mất hai báu vật đầu quả tim của mình

Ông hốt hoảng khi thấy Huyền Lan và Uyển Chi nằm bệt trên những viên đá khô cằn, lạnh lẽo. Gia Lợi khi đó còn ngờ vực, hai muội ấy liệu có phải mệt quá nên ngủ quên không? Đứng từ bên kia suối ông gọi với tới, hai tiếng Huyền nhi, Uyển nhi lần lượt vang lên, nhưng lại chẳng một lời đáp lại. Ông càng kêu lớn hơn, giục giã hơn, trong tim Gia Lợi thắt lại, hoảng sợ tột cùng, ông vứt số đá cầm trên tay, đôi chân trần chạy thật nhanh trên những hòn đá sắc ngọn. Gia Lợi băng xuyên qua con suối đó, máu dưới chân chảy ra lại bị nước lạnh rửa trôi

Đến nơi ông ngồi xụp xuống lay đôi vai Uyển Chi rồi lại đưa lên mặt Huyền Lan vỗ nhẹ, vẫn không tỉnh. Da Huyền Lan tái nhợt kì lạ, cổ của Mạc Uyển Chi lại có vết hằn đỏ gương mặt cũng trở nên tím tái. Ông run run đưa tay lên trước mũi của tiểu muội mình, một tia sét đánh thẳng vào tim ông. Huyền nhi tắt thở rồi, mạch của Uyển nhi cũng không còn đập nữa. Ông trừng mắt, miệng lắp bắp không thành lời, lặng một nhịp rồi Gia Lợi ôm lấy hai thân thể nhỏ bé vào lòng, gào thét trong điên dại. Gia Lợi siết chặt tay lại, liên tục trút giận lên nền đá, ông là muốn làm đau mình để thoát khỏi nỗi tự trách

Tiếng Gia Lợi vang vọng khắp rừng, đáp lại ông chỉ là tiếng gió xào xạc đưa cành trúc nghiêng ngả, tiếng chim rừng hốt hoảng đập cánh bởi thanh âm não lòng. Ông suy sụp, mắt đỏ ngầu vì khóc, Gia Lợi thật sự không hiểu ai lại có tâm địa ác độc như vậy, nhẫn tâm giết chết hai đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện. Trong lúc tuyệt vọng nhất, con suối đó chợt có đọng nước kì lạ, dưới nước dần nổi lên một con cá tự xưng là Thủy quái cai trị nơi đây. Ông ta bảo đây vốn là nơi tu để gia tăng pháp lực của mình, lại bị máu của Gia Lợi làm khuấy động nên đành hiện thân giúp đỡ

Gia Lợi nước mắt lã chã, bản thân ông cũng không hiểu vì sao hai muội muội lại chết, dù rất sợ nhưng chỉ biết cầu giúp Thủy quái cứu Huyền nhi và Uyển nhi sống lại, chúng nó thật không đáng phải chết. Tiếc rằng Thủy quái không đủ pháp lực để cải tử hoàn sinh cho họ...nhìn họ thành ra như vậy quả thật đáng thương. Bản thân Thủy quái cũng không chịu được sự tàn ác của kẻ nghiệt súc kia, ông ta từ lâu đã xem Huyền Lan như một đứa con gái của mình. Vì là yêu quái xấu xí, ông sợ nếu hiện hình sẽ khiến Huyền Lan sợ. Mỗi lần Huyền Lan đến đây, Thủy quái cảm nhận được con bé rất yêu thích nơi này, ngày ngày nhìn thấy nó vui cười đùa giỡn khiến Thủy quái sinh lòng yêu quý. Chính vì vậy ông muốn cho Gia Lợi thấy lại cảnh tượng khi nãy mà trả thù. Một yêu quái còn không nỡ dọa sợ cô bé, vậy mà tên ác nhân nào đó một bước đoạt mạng khác nào cầm thú

Thủy quái quơ tay, trên mặt nước liền tái hiện lại khung cảnh Huyền Lan cùng Uyển Chi bị giết hại. Nước lềnh bềnh phản chiếu hình ảnh Huyền Lan đang ngô ngốc ngoan ngoãn ngồi đợi ca ca về. Lòng Gia Lợi thắt lại liên tục gọi tên Huyền Lan nhưng vô dụng. Thủy quái đưa tay ngăn Gia Lợi lại, ông chỉ biết ngậm ngùi lặng nhìn theo bóng dáng tiểu muội

Hiện lên cảnh tượng lúc Huyền Lan còn sống. Bà đang ngồi ở một mỏm đá nhỏ vừa người của mình. Từ bìa rừng bỗng xuất hiện một cái bóng đen lù khù bước đến. Là một nam nhân độ tuổi trung niên, xách theo một tay nải đã sẫm màu đi lại phía Huyền Lan. Bà vô thức đứng dậy, theo bản năng mà lùi lại vài bước. Bà nhún người nhẹ một cái hành lễ, gương mặt Huyền Lan ngơ ngác nhìn lên người trước mặt. Không đợi bà mở lời, gã đã moi từ trong tay nải đó ra một gói giấy bọc bên trong là thứ bột trăng trắng. Gã đưa đến trước mặt Huyền Lan với gương mặt van xin hấp tấp. Khi đó Huyền Lan vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhăn mặt rụt tay ra sau. Gã liền run rẩy nhìn ngó xung quanh, khi xác định không có ai, gã quay lại nhìn Huyền Lan với vẻ mặt khó xử rồi dần chuyển thành sợ hãi. Thấy Huyền Lan có biểu hiện đề phòng, gã nuốt nước bọt một cái rồi tiến đến bắt lấy tay bà, dí vào tay gói bột trắng kia. Hành động thô lỗ của ông ta khiến Huyền Lan sợ hãi, lập tức cự tuyệt. Bà đẩy tay ông ta ra, ông ta càng đưa gần lên miệng của bà. Hóa ra gã đang cần Huyền Lan thử thứ thuốc lạ mà mình mới chế tạo. Vùng vằng một lúc thì gói thuốc đó bị đổ một nửa xuống đất. Điều đó càng khiến cho gã sốt sắng, gã trừng mắt lên, tay tóm gọn đôi má Huyền Lan ra sức bóp mạnh, miệng bà hở ra ông ta liền trút cả gói thuốc vào

Huyền Lan sau khi bị cưỡng ép nuốt hết đống thuốc lạ đó thì liền ho sặc sụa. Gã cười nhẹ một cái, thả bà ra rồi lặng quan sát nhất cử nhất động của bà. Phần Huyền Lan vẫn ho không ngừng, cổ họng bà khô ráp châm chích, nhăn mặt lại bà chịu từng cơn đau rát nơi vòm họng. Mặt gã dần biến sắc, trước mắt gã là Huyền Lan làn da dần trở thành màu trắng nhợt, không còn hồng hào của một đứa trẻ vốn có. Huyền Lan đáng thương cuối cùng cũng không chống chịu được, nôn ra một đùm máu đen đông đặc, bà ngã xuống, hơi thở dần tắt ngỏm



Gia Lợi coi đến đây nước mắt liền trào ra như bể. Ông thét gọi Huyền nhi trong vô vọng, tiếng ông thê lương tan tác, tận mắt thấy tiểu muội bị hạ độc mà lực bất tòng tâm khiến lòng Gia Lợi quặn thắt. Thủy quái đưa tay đặt lên vai Gia Lợi vỗ vỗ vài cái trấn tĩnh lại ông. Ông nhìn chăm chăm vào mặt nước, gương mặt của tên súc sinh ấy đã khắc sâu trong tâm trí Gia Lợi, ông nắm chặt tay, răng nghiến lại trừng mắt tiếp tục hướng mắt vào mặt nước

Gã ta hốt hoảng đến bên Huyền Lan, đưa tay lên mũi kiểm tra, bà đã tắt thở. Ông ta trợn tròn mắt, gương mặt sớm đã lấm tấm mồ hôi. Con người ta khi đã làm điều gì sai trái đều sợ người khác nhìn thấy, gã chính là đang rơi vào tình cảnh đó. Gã liếc dòm hai bên cánh rừng, chầm chậm từng ngóc ngách, không có ai. Bước tiếp theo sẽ là giấu xác Huyền Lan nhưng chợt gã dừng lại. Từ phía sau phát ra một âm thanh cành cây khô bị đạp gãy, là Mạc Uyển Chi. Cô bé đứng như trời trồng chứng kiến Huyền Lan bị cưỡng ép nuốt số thuốc trên tay gã đàn ông kia, sợ hãi tay run chân cứng, Uyển Chi thật muốn chạy nhưng cũng chỉ có thể lấp vấp lùi về sau. Hắn quay đầu lại liền giật mình, khi đó Uyển Chi hoảng sợ hét lên một tiếng thật lớn rồi bỏ chạy. Gã thót tim chạy theo sau lưng Uyển Chi, cơ thể cường tráng lập tức lao đến tóm lấy cổ áo nhỏ xíu kia. Hắn áp gương mặt hung tợn của mình lên tầm mắt của Uyển Chi, cô bé khóc ngất lên miệng lắp bắp không thốt ra được câu gì. Gã có chút bâng khuâng nên làm gì tiếp theo, nếu để Uyển Chi sống sẽ là mầm mống tai họa, giết thì lại không đủ can đảm. Trong lúc này Uyển Chi lại hét toáng lên khiến gã hoảng loạn nhất thời không kiềm được cảm xúc, tay cuống cuồng không biết phải làm gì, cuối cùng gã đã đưa tay siết chặt cổ của Uyển Chi. Cô bé giãy giụa một lúc thì tắt thở

Gã đàn ông kia vốn không định sát hại bọn trẻ, nhưng cũng không hiểu sao hắn lại làm vậy, khi vừa ra tay với Uyển Chi thì hắn đã bồng cô bé lại cùng với Huyền Lan, hắn là đang định đào huyệt chôn phi tang thi thể. Trùng hợp thay hắn lại nghe tiếng ai đó đi đến, hắn gấp gáp thu dọn hành lý, tiện tay lấy đi vài cây trăm cùng vòng ngọc của hai tiểu thư rồi chạy mất. Và tiếng người đi đến là Gia Lợi. Ảo ảnh kết thúc, Gia Lợi trợn mắt, lập tức thổ huyết. Ấy vậy mà tên súc sinh đó chỉ vừa tẩu thoát ngay khi ông vừa đến. Cơn giận lên đến đỉnh điểm, mắt ông đỏ ngầu hiện lên những dây máu chằng chịt, khi gã đàn ông kia vừa đi, ông đã kịp nhìn thấy trên vạt áo của hắn có khắt chữ, là người của Triệu gia thôn Thượng Cát. Gia Lợi quỳ xuống chấp tay đa tạ Thủy quái đã giúp đỡ, một yêu quái lại có lòng tốt như vậy, Gia Lợi cũng không còn sợ nữa. Ông thầm thề với chính mình, chính linh hồn của hai tiểu muội một ngày nào đó sẽ khiến cho Triệu gia phải trả giá

Thủy quái gật đầu, đưa tay đặt lên vai Gia Lợi rồi cả hai nhìn lại hai thi thể nhỏ bên cạnh, Gia Lợi xin Thủy quái giúp đưa hai tiểu muội về để an táng cẩn thận. Thủy quái quơ tay một cái cả ba mất hút trong không gian, chỉ để lại một mình Thủy quái, có thoáng chút buồn, ông xoay mình chìm xuống đáy nước

...

" Tố Tố " - Gia Khải chạy đến bên một gốc cây to luôn miệng gọi tên Tố Tố. Cậu giờ đã mười tám tuổi, cường tráng tuấn tú hệt như Chung lão gia ngày trước

" Muội ở đây nè " - Tố Tố bước ra từ bên hông cây cổ thụ nở một nụ cười ngọt ngào. Tố Tố cũng đã là một thiếu nữ mười sáu tuổi, cô bé xinh đẹp khả ái biết nhường nào, làn da trắng hồng, đôi mi cong vút thêm đôi môi đỏ mộng. Thiếu nữ đã biết điểm trang chau chuốt khiết Thiếu niên Gia Khải của chúng ta xao xuyến, cô cười càng làm cho cậu tim đập loạn xạ

" Tố Tố, huynh có cái này cho muội, xem nè " - Gia Khải giấu từ sau lưng đem ra một vòng hoa dại màu hồng tươi khoe trước mặt Tố Tố

" Ha...đẹp thật đó, tặng muội hả " - Tố Tố há cái miệng nhỏ xinh ra tỏ ý bất ngờ

" Um...để huynh đeo cho muội " - Gia Khải cao hơn Tố Tố nên việc đeo cho cô rất thuận, thuận người thuận ý. Cậu choàng vòng tay qua đầu Tố Tố, cô bé cúi nhẹ xuống cho Gia Khải đeo vòng cho mình, vì vậy mà cô vô thức nhắm mắt lại. Góc độ này của Gia Khải nhìn Tố Tố thật gần, cậu nhìn kĩ vào đôi môi ấy lại có chút bồi hồi. Gia Khải đưa tay định chạm vào gò má của Tố Tố lại bị cô làm giật mình, cô mở mắt nhìn lên khiến Gia Khải ấp úng

" Hí...huynh thấy thế nào, trông muội có đẹp không " - Tố Tố chớp chớp đôi mắt ngọc long lanh nhìn Gia Khải

Trong lòng Gia Khải liền muốn đáp lại rằng Tố Tố đẹp thế nào, vẻ đẹp tươi trẻ của tuổi thiếu nữ vô cùng thanh khiết thoát tục. Nhưng nói ra thì lại...có chút ngại

" Đẹp, vòng rất đẹp! Còn muội á?...chà...còn thua xa thiếu gia ta nhiều lắm " - Tay Gia Khải chuyển qua khều nhẹ lên chóp mũi của Tố Tố trêu ghẹo

" Huynh! " - Tố Tố phồng má đẩy Gia Khải sang một bên

" Thua ai muội không biết, biết chắc là hơn Gia Khải huynh "

" Sao muội lại chắc là muội đẹp hơn ta, muội xem đi luận tướng mạo ta cường tráng hơn muội, luận dung mạo ta tuấn tú hơn muội, luận h..."

" Thôi thôi...huynh ức hiếp muội, muội sẽ mách cha xem cha xử lý huynh thế nào " - Tố Tố nói xong liền đi lướt qua Gia Khải

" Ế...huynh sai rồi...ha...sai rồi, muội đừng mách Sư phụ mà " - Gia Khải nắm cánh tay Tố Tố níu lại

" Hứ " - Tố Tố giận dỗi liếc mắt nhìn lên Gia Khải

" Thôi được, trong mắt huynh muội là xinh đẹp nhất "

Tố Tố chỉ đợi như vậy liền vui vẻ mỉm cười, cô không để ý rằng khi nói những lời này, cậu đã nhìn vào đôi mắt cô, ánh mắt đó chân thành đến nhường nào. Cô ham chơi cứ đưa tay chỉnh chỉnh vòng hoa trên đầu rồi lại ung dung chạy đi. Gia Khải nhìn theo bất lực, nữ nhân này sao lại khiến cậu khó xử như vậy. Một cặp thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, bản tính, sở thích cô thế nào cậu là người rõ nhất. Cô thích ăn canh thịt dê, thích cùng cậu học viết chữ và có tấm lòng lương thiện thuần khiết. Cũng chẳng biết từ khi nào cậu sinh ra tâm tư với Tố Tố, muốn che chở bảo vệ cô, cho cô một cuộc sống vô lo vô nghĩ

Thân thiết với nhau lâu như vậy, nảy sinh tình cảm nam nữ cũng là điều dễ hiểu. Cậu đã đem lòng yêu cô gái thơ ngây tháo vát lại còn mang vẻ đẹp đơn thuần này. Một loại cảm xúc dâng lên trong lòng Gia Khải, cậu đã quyết ngày mình học xong nhất định sẽ cho tiểu cô nương này danh vị cao quý nhất mà cô chưa từng có, thiếu phu nhân Chung thị. Hai năm qua theo học Triệu đại phu, Gia Khải càng bộc lộ được thiên bẩm y học của mình, từng ấy tuổi đã đem những gì cậu học được đi giúp đỡ bá tánh gần xa, từ đó danh tiếng Chung gia được vực dậy xem như đã được rửa sạch

Thực tại

" A Lôi, đi lối này " - Gia Khải đi trước theo sau là Lôi Chấn Tử đang vác một bao lớn binh khí trên vai

" Mau để đây...cực cho huynh quá "

" Không...không cực...à mà Gia Khải, huynh sống ở đây sao? " - Lôi Chấn Tử nhìn một loạt, căn Miếu bỏ hoang nên khá tiêu điều, chỉ thấy những cái bàn mục nát cùng đống rơm rạ được trải gọn một chỗ

" À...phải đó...tôi cũng chỉ vừa đến Đại Tống không lâu, chỉ đành sống tạm ở đây, tôi dành dụm được một ít tiền, khi nào gặp được người cần gặp sẽ tính tiếp "

" Người cần gặp? Huynh còn có người thân ở đây sao " - Lôi Chấn Tử đặt bao binh khí xuống, ngước lên với vẻ mặt thắc mắc

" À...là một cô nương " - Chung Gia Khải từ từ lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay, ngậm ngùi kể



Hồi tưởng

" Gia Khải...Gia Khải "

" A...huynh ở đây "

Một thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn, tay nhỏ xách tà váy chạy đến bên Gia Khải, khoác trên người bộ y phục màu hồng nhạt trông đơn giản nhưng không vì thế mà làm phai đi sắc đẹp của Tố Tố. Cô đẹp một cách nhẹ nhàng, bồng bềnh, tuy không được sắc sảo nhưng đổi lại khinh vân tế nguyệt. Cô cứ vậy mà chạy đến gốc cây nơi Gia Khải đang tựa lưng, miệng thở hồng hộc nhưng vẫn không quên mỉm cười, mặt hớn hở như muốn khoe gì đó với trúc mã của mình

*Khinh vân tế nguyệt: mây thưa che trăng, vẻ đẹp thanh thoát

" Gia Khải...huynh đợi muội...có lâu không " - Lời nói đứt quãng, Tố Tố bày ra bộ dạng hết sức ngốc nghếch

" Muội đó...còn sợ huynh giành nói với muội sao " - Gia Khải đẩy nhẹ trán của Tố Tố mỉm cười

" Ái...muội không có ý đó " - Tố Tố gạt phắt đi tay của Gia Khải, cô bé tinh nghịch này sao có thể để yên cho người khác trêu ghẹo

" Rồi rồi...muội muốn cho huynh xem cái gì "

" Này...huynh xem " - Tố Tố đưa cánh tay phải của cô ra, trên đó xuất hiện vết đo đỏ mờ nhạt tạo thành một đường chỉ mỏng

" Muội bị làm sao vậy...đứt tay? " - Gia Khải nhìn thấy thì sốt sắng, bắt lấy cổ tay cô cẩn trọng đưa lên xem xét

" Không...muội không sao, nó có từ khi muội mười lăm nhưng rất nhạt và mảnh, giờ nó lại hiện rõ lên, muội còn thấy nó là màu đỏ nữa "

" Vậy sao...lạ thật đó " - Gia Khải nâng cổ tay Tố Tố lên

" Huynh chưa từng thấy hiện tượng này...có khi muội va đập vào cái gì không...không đúng...nó không để lại vết hằn " - Gia Khải cúi đầu nhìn chăm chú

" Huynh nghĩ là vết bớt đó...vết bớt hình thù kì lạ...nó giống...một sợi chỉ tơ hồng "

" Huynh xem đủ chưa " - Tố Tố mặt không cảm xúc nhìn Gia Khải chăm chú soi xét cổ tay mình

" Chưa...chưa đủ...huynh phải xem kỹ hơn...bớt thường có khi còn nhỏ sao muội đã lớn chồng ngồng thế này mới nhìn thấy chứ "

" Hái...cái tên thiếu gia ngốc này mau bỏ tay muội ra mỏi chết ta rồi " - Tố Tố rút tay lại nạt nộ Gia Khải

" Ơ...huynh...huynh không biết...Tố Tố à muội làm muội mỏi lắm sao " - Gia Khải một phen giật mình rồi vội nắm lấy cánh tay Tố Tố lắc lư tỏ ý xin lỗi

" Thôi bỏ đi...cha muội nói vài tháng nữa huynh sẽ hoàn thành học thuật, còn nhiều việc phải làm...muội đưa huynh đi lấy thêm sách "

" Um...huynh cùng muội đi "

" Ể " - Vì cứ cầm tay Tố Tố đong đưa khiến đồ trong vạt áo của cô rơi ra, một chiếc khăn được thêu chỉ son đỏ chữ Triệu vô cùng tỉ mỉ cứ vậy mà rơi xuống. Gia Khải cúi người nhặt lên, tiện tay mở khăn ra, khi nhìn thấy chữ Triệu liền mỉm cười

" Triệu...cái khăn này là do cha muội nhờ người may cho muội sao "

" Hứ...là do muội tự may đó "

" Ể...muội mà cũng có thể may ra con hồ điệp này sao " - Gia Khải chỉ vào họa tiếc hồ điệp nhỏ trên chiếc khăn, tuy nhỏ nhưng lại vô cùng rõ ràng, mũi nào ra mũi đấy

" Huynh đừng xem thường muội " - Tố Tố đưa tay định giật lại chiếc khăn tay nhưng Gia Khải lại nhanh hơn một bước liền rụt lại

" Ế...đợi chút...muội xem chữ Triệu này nhiều nét như vậy...đường thêu lại tỉ mỉ sinh động thế này...có thật là do muội thêu không "

" Ha...không tin thì để muội thêu cho huynh một cái, để huynh không còn khinh thường muội " - Tố Tố giọng điệu cứng rắn

" Được...là muội nói đó "



" Triệu Tố Tố Chung Gia Khải, muội thêu tên của chúng ta đi "

" Ai nói với huynh muội tên Triệu Tố Tố hả " - Tố Tố cười khẩy

" Không...không phải sao...muội họ Triệu...tên Tố Tố...là muội nói với huynh mà " - Gia Khải có chút ngạc nhiên kèm theo chút khó hiểu

" Tố Tố là tên mẫu thân muội hay gọi, còn khuê danh của muội không phải Tố Tố "

" Muội còn khuê danh sao...quen biết lâu như vậy mà muội cũng không nói cho ta biết " - Gia Khải giận dỗi

" Thì huynh phải hỏi thì muội mới nói chứ "

" Muội! "

" Ế....thôi...chẳng phải bây giờ muội nói cho huynh sao "

" Hứ " - Gia Khải xoay mặt đi hướng khác, cậu không tin rằng cô lại không cho cậu biết khuê danh của mình

" Nè...đừng giận mà...khuê danh của muội...là Triệu Di, mẹ ở nhà hay gọi muội là Tố Tố, người nói đây là tên thân mật của muội...muội xem huynh là người thân nên cũng không coi trọng việc này mà "

" Triệu Di " - Gia Khải từ từ quay đầu lại, mím môi một cái rồi nhìn Tố Tố. Cậu biết tên thật của cô thì vui lắm, ngoài phụ mẫu ra thì chỉ có cậu mới biết khuê danh của cô, tính chiếm hữu khiến cậu có chút thỏa mãn hài lòng

" Vậy ta nên gọi muội là Tố Tố hay Triệu Di "

" Huynh gọi sao cũng được...chúng ta đâu cần phải đặt nặng việc này chứ "

" Vậy gọi Triệu cô nương nhé " - Gia Khải đùa giỡn

" Ái...không được không được...nghe thật xa lạ "

" Ha...xem mặt của muội kìa...được rồi là muội có lỗi với huynh trước...khăn tay này huynh sẽ giữ cho đến khi muội thêu cho huynh cái khăn khác. Còn giờ thì đi lấy thêm sách để còn chuẩn bị cho kỳ thi cuối cùng của cha muội " - Nói rồi Gia Khải túm lấy khăn tay cất gọn vào vạt áo, cậu chạy đi phía trước để lại Tố Tố đứng đờ ra đó

" Nam nhân này vừa giận đây nhanh như vậy đã thay đổi sắc mặt...là ta bị lừa sao "

" Ể...Gia Khải tiểu tử thối nhà huynh! Mau trả khăn tay lại cho muội "
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.