Giày thể thao trong tay Phục Hoa trực tiếp rơi trên mặt đất. Cô cúi đầu muốn nhặt lên, nhưng eo vừa mới cong xuống, bàn chân kia đã đi tới trước mặt.
Cô không kịp nhặt giày, vội vàng xoay người muốn chạy. Hạng Huân đã nắm lấy cổ tay cô, kéo vào cô vào trong ngực mình.
Phục Hoa duỗi tay đẩy cậu: "Hạng Huân! Em đừng như vậy......"
"Như nào?" Cậu nắm lấy tay cô đè lên đỉnh đầu, ép cô ngửa mặt lên nhìn mình.
Không biết do Phục Hoa sợ hãi hay là khẩn trương mà tim cô đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn nhiều. Cô há miệng không ngừng gọi tên cậu, tốc độ nói cũng rất nhanh, ẩn ẩn mang theo tia cầu xin: "Em, em mau tới trường đi, ngày mai còn phải đi học...... Anh em sắp về rồi."
"Chỉ như vậy?" Cậu rũ mí mắt, đè thấp sống lưng, mang theo khí thế áp bức phả xuống, "Còn có gì muốn nói với em không?"
Phục Hoa căn bản không dám nhìn cậu, thân thể cũng theo đó vặn vẹo giãy giụa liên hồi: "Hạng Huân, buông chị ra......"
"Không." Cậu dựa càng ngày càng gần, hơi thở ấm áp cũng toả xuống dưới. Mà Phục Hoa giống như bị bỏng, cả mặt cùng cổ đều nóng đến cực độ, đỏ bừng một mảnh.
"Hạng Huân......" Cô dường như sắp khóc, dùng ánh mắt cầu xin nhìn cậu, trong hốc mắt ngập nước, "Đừng như vậy......"
"Không phải muốn có con à?" Cậu rũ mắt nhìn cô, "Chỉ một lần là có thể mang thai sao?"
"Ngày đó đúng lúc là thời kỳ rụng trứng của chị, hẳn là......" Cô nỗ lực trấn an bản thân, nhưng giọng nói vẫn lộ ra tia khẩn trương cùng thấp thỏm.
"Nếu không có thì mới tìm tới em?" Thanh âm của Hạng Huân rất nhẹ nhàng, nếu nghe kỹ còn phát hiện ra tia trào phúng, "Chị xem em là cái gì?"
Nghe Hạng Huân nói như vậy, Phục Hoa nháy mắt cảm thấy có lỗi.
Đầu cô rũ đến càng thấp, trong lòng tràn đầy hối hận, hốc mắt cũng tràn ra nước mắt, trong giọng nói còn pha chút giọng mũi: "Thực xin lỗi, về sau chị sẽ không tìm em nữa."
"Không tìm em nữa?" Tuy cậu còn nhỏ tuổi, nhưng tính cách lại trầm ổn. Lời nói của cậu không để lộ cảm xúc gì, chỉ là khí thế vẫn áp bức trước sau như một, "Vậy chị muốn tìm ai?"
Không khí loãng đến lợi hại, rõ ràng hai người đều đang đứng ở huyền quan, Phục Hoa lại cảm thấy không thở nổi.
"Đồng nghiệp của anh ấy?" Cậu duỗi tay nâng cằm cô, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào mắt Phục Hoa, "Vì sao không chọn em?"
Phục Hoa căn bản không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, nước mắt vừa lăn xuống đã bị lòng bàn tay cậu lau đi. Hạng Huân cúi đầu hôn cô, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, dưới sự phản kháng của Phục Hoa, cậu càng tăng thêm lực đạo.
Cậu buông lỏng cổ tay cô, đem cả người Phục Hoa đặt trong ngực mình, gần như thô lỗ mà mút cắn cánh môi cô. Nghe cô vì hô hấp khó khăn mà kêu rên, lại đem người ôm càng chặt, dương vật nóng như lửa cách một lớp quần áo đè trên bụng nhỏ.
"Chị sợ cái gì?" Cậu đem miệng cô hôn đến đỏ bừng, sau đó cắn lỗ tai cô, "Hả, chị dâu?"
Dứt lời, hơi thở nóng bỏng lập tức phả lên vào vành tai Phục Hoa.
"Rõ ràng chị rất thích."
Phục Hoa cả người loạn như cào cào, thời điểm bị Hạng Huân ôm vào phòng ngủ, cô còn đang không ngừng kêu: "Hạng Huân! Buông chị ra......"
Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề, cô cũng không rõ. Giống như bắt đầu từ một đêm kia, có thứ gì đó đã lặng lẽ thay đổi.
Trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi ngực. Phục Hoa bị Hạng Huân đặt trên bàn sách, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy bút sách cậu vẫn thường dùng, cùng những tư liệu và sách tiếng Anh mà cô xem không hiểu.
Cô sợ mình đè hư chúng, ngón tay vừa đụng tới liền rụt trở về, song lại bị Hạng Huân đè lại. Cô dùng sức rút ra nhưng không thành, muốn dùng chân đá cậu, hai đùi lại bị đầu gối Hạng Huân vững vàng ngăn cản. Phục Hoa run rẩy không thôi, ánh mắt giống như con thú nhỏ bất lực, vừa sợ hãi vừa đáng thương, mỗi câu nói đều mang ý cầu khẩn: "Hạng Huân......"
Thiếu niên ghé sát vào nhìn cô, nước da trắng hồng cùng cặp mắt đen nhánh xinh đẹp, bờ môi của cậu vì hôn môi mà nhiễm một tầng nước trong suốt. Giọng nói cũng khàn khàn mang theo tình dục.