Bình An đe dọa: “Không phải chỉ mình anh mới có bảo bối đâu. Bảo bối của tôi dư sức đối đầu với anh đấy!”
Mặc dù thực chất Bình An chẳng có thứ vũ khí mạnh mẽ nào để đối đầu với Trạch Anh, nhưng cái miệng của cô rất biết cách dọa người. Nghe cô nói xong, Trạch Anh lớn liền nghiến chặt răng, bàn tay lại từ từ buông lỏng, thả cho cô và Thế Hoằng đi.
Thế Hoằng cảm nhận được mình không còn bị níu giữ thì liền nhanh chóng đi lên tầng. Lúc đi ngang qua Trạch Anh nhỏ, anh liền đưa mắt nhìn cậu ấy một cái. Ánh mắt của anh lạnh đến thấu xương, Trạch Anh nhỏ nhìn mà rùng mình lo sợ. Hơn nữa vừa rồi cũng nghe thấy láng máng cuộc nói chuyện giữa Trạch Anh lớn và Bình An, cho nên hiện tại Trạch Anh nhỏ thật sự rất hoang mang.
Thế Hoằng nhanh chóng bế Bình An lên tầng ba rồi đưa cô vào phòng. Anh đặt cô liền giường rồi vội vàng đi lấy hộp y tế, cô lại cố gắng ngồi dậy rồi gọi anh: “Hoằng ơi!”
Thế Hoằng nhanh chóng cầm hộp y tế rồi chạy đến bên giường. “Anh đây. Em bị đau chỗ nào?” Giọng nói anh hơi run run.
Bình An gần như nhức khắp người nhưng vẫn nói: “Em không sao. Vừa rồi anh có bị thương chỗ nào không?”
“Anh không sao.” Thế Hoằng không nói cho Bình An biết chuyện anh bị thương ở tay. Anh vội vàng lấy mấy lọ thuốc trong hộp, giọng nói nghẹn ngào vang lên: “Em đau chỗ nào, anh giúp em bôi thuốc.”
Bình An lại nói: “Không cần đâu, em cũng không đau lắm, chốc em sẽ tự bôi.” Thật ra cô đau nhức ở một vài chỗ, nhưng không tiện để anh giúp cô bôi.
Thế Hoằng cũng chợt nhận ra mình không tiện để giúp cô làm chuyện này, thế nên anh chỉ có thể bảo: “Ừm… Em bôi đi… Nếu đau thì bảo anh… Anh sẽ nghĩ cách đưa em đến bệnh viện… Nhất định sẽ có cách để bác sĩ có thể khám cho em.”
Bình An nghe vậy thì mỉm cười, thật ra cô đâu có bị va đập nặng lắm đâu, Thế Hoằng đã bảo vệ cô rồi mà.
Lúc này, cô muốn hỏi rằng từ bao giờ anh đã nhìn thấy cô, nhưng cơ thể đau nhức nên cô muốn bôi thuốc trước, thế nên liền bảo anh: “Anh ra ngoài một lát được không? Em cần phải bôi thuốc rồi.”
Thế Hoằng nghe vậy thì gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Bình An không hề biết rằng lúc này, trong lòng Thế Hoằng đang rất khó chịu. Anh cảm thấy mình thật vô dụng vì đã không bảo vệ được cô, lại còn để cô vì mình mà bị thương. Anh cũng cảm thấy cô thật ngốc, sao cô lại chạy đến đỡ anh như vậy?
Thế Hoằng siết chặt bàn tay, trong đầu lại nhớ đến chuyện Trạch Anh đẩy mình. Nếu không phải tại Trạch Anh thì Bình An đã không bị thương, nếu Trạch Anh không đẩy anh thì Bình An đã không có chuyện gì rồi.
Nghĩ như vậy, Thế Hoằng liền chạy xuống tầng. Trạch Anh nhỏ hiện giờ đang ngồi ở phòng khách, những chuyện xảy ra vừa rồi đã khiến cho anh ấy chưa bình tĩnh lại được.
Khi Thế Hoằng bị anh ấy đẩy, hai người giúp việc ở dưới tầng đã nhìn thấy, nhưng họ đương nhiên không dám nói gì, bởi ai là con cưng trong nhà này thì họ đều đã biết từ lâu. Dạo này Thế Hoằng lại còn bị bố đối xử tệ hơn trước, cho nên mấy người giúp việc mặc định rằng anh chẳng còn nhận được một chút tình yêu thương nào từ ông Lam nữa, dù Trạch Anh có làm gì anh thì ông Lam cũng sẽ đứng về phía Trạch Anh thôi.
Lúc này, Thế Hoằng đã xuống dưới tầng và trông thấy Trạch Anh đang ngồi dưới phòng khách. Anh ngay lập tức xông đến và đấm thẳng vào mặt Trạch Anh, nhưng tay bị thương nên khá yếu, cú đánh của anh cũng không còn quá mạnh. Tuy vậy, Trạch Anh vẫn bị anh đánh cho choáng váng mà ngã xuống dưới đất.
Những người giúp việc thấy vậy thì vội vàng chạy lại can ngăn Thế Hoằng, nhưng Thế Hoằng liền quát lên: “Cút!”
Bọn họ ngay lập tức bị dọa sợ nên không còn dám làm gì nữa. Thế Hoằng lại dùng một tay xách cổ Trạch Anh lên, tay còn lại thì đấm liên tiếp vào mặt anh ấy. Trạch Anh nhanh chóng lấy tay ôm mặt và đầu nên Thế Hoằng sau đó cũng chỉ đấm vào tay anh ấy.
Đúng lúc này, ông Lam bước vào biệt thự. Ông ấy mới đi làm về, không ngờ rằng vừa vào cửa đã nhìn thấy Thế Hoằng đang đánh Trạch Anh, trong đầu ông ấy lại như vang lên âm thanh:
Trả thù cho con!
Anh Hoằng đánh đập và hành hạ con, anh ấy còn muốn giết con!
Bố ơi… Bố trả thù cho con!
Ông Lam nghe đến đây thì tức giận quát lớn: “Hoằng!” Ngay sau đó, ông ấy liền chạy về phía Thế Hoằng rồi đạp mạnh vào bên sườn anh.
Thế Hoằng bất ngờ bị đạp thì không kịp đề phòng, anh ngã mạnh xuống đất, phần sườn bị đạp mạnh nên đau đớn vô cùng. Anh nhăn mặt, cắn chặt răng, hai tay ôm phần sườn rồi không ngừng kêu rên.
Trạch Anh thì nhanh chóng nấp phía sau lưng ông Lam, vẻ mặt anh ấy tràn đầy sự sợ sệt khiến cho ông Lam không ngừng thương xót. Mà càng thương anh ấy, ông lam lại càng giận dữ với Thế Hoằng. Ông ấy nhìn quanh phòng khách, không thấy thứ gì có thể dùng để đánh người thì liền bảo người giúp việc: “Lấy cây gậy đánh golf ra đây!”
Người giúp việc vừa sợ hãi vừa nhanh chóng đi lấy gậy. Trạch Anh thì thấy hơi hoảng sợ. “Bố… Bố lấy gậy đánh golf làm gì?”
Ông Lam ngay lập tức nói: “Hôm nay bố phải đánh chết thằng con trời đánh này!”
Nghe thấy vậy, Trạch Anh lại càng hoảng hốt, Thế Hoằng nằm dưới đất lại đang cúi đầu xuống đất, khiến cho người khác không nhìn rõ được biểu cảm của anh.
Lúc này, người giúp việc đã mang cây gậy đánh golf ra và đưa cho ông Lam. Ông Lam cầm lấy cây gậy rồi giơ lên, quát: “Sao mày dám đánh em mày?” Dứt lời, ông ấy liền vụt cây gậy vào lưng Thế Hoằng. Mặc dù không dùng nhiều sức để vụt, nhưng Thế Hoằng vẫn bị cây gậy vụt cho đau điếng, đau đến nỗi đỏ mắt, trên trán nổi đầy gân xanh.
Ông Lam lại quát: “Tao hỏi sao mày dám đánh em mày, hả?”
Không ngờ rằng, Thế Hoằng lại nhìn thẳng vào mắt ông Lam rồi lớn tiếng: “Nó không phải em trai tôi!”
“Mày…” Ông Lam tức giận mà giơ gậy lên, “Mày thử nói lại xem nào!”
Thế Hoằng nghe vậy thì liền nở nụ cười mỉa mai, đôi mắt đỏ hoe chợt lóe lên vẻ bất cần, giọng nói nghe lại có chút điên cuồng: “Nó không phải em trai tôi. Ông cũng không phải bố của tôi!”
Nghe đến đây, ông Lam tức đến trợn trừng mắt, bàn tay cầm gậy thì run rẩy như mất kiểm soát. “Mày… Mày… Thằng bất hiếu!” Nói đến đây, ông ấy lại cố cầm chắc cây gậy rồi vung lên, định đánh Thế Hoằng. Trong đầu ông ấy cũng vang lên giọng nói, thôi thúc ông ấy đánh anh. Thế nhưng cuối cùng, ông ấy lại không thể nào xuống tay được.
Thế Hoằng đang nhìn thẳng vào mắt ông ấy, đôi mắt đỏ hoe trông vừa bất cần đời, nhưng dường như lại vừa có chút bi thương và đau lòng. Ông Lam nhìn mà chợt cảm thấy trái tim mình cũng đau, ông ấy ném chiếc gậy sang một góc rồi mắng Thế Hoằng là đồ bất hiếu một lần nữa, sau đó thì liền đi về phòng mình.
Trạch Anh đi theo ông Lam, những người giúp việc cũng âm thầm rời khỏi phòng khách, né xa Thế Hoằng. Thế Hoằng giống như một chú sói cô độc, một mình ôm vết thương mà thu mình vào một góc. Sau đó, lại chợt nhớ tới Bình An nên anh liền đứng dậy, đi lên tầng.
Bình An ở trên tầng đã bôi thuốc xong, cô gọi Thế Hoằng vào phòng mấy lần nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời nên liền loạng choạng bước xuống giường, mở cửa ngó ra ngoài nhìn xem anh đang ở đâu.
Nhìn xung quanh thì không thấy được anh, Bình An chợt nhớ đến những chuyện xảy ra vừa nãy thì liền cảm nhận được có chuyện chẳng lành. Vì thế, cô liền mặc cho cơ thể còn đau nhức mà vội vàng chạy xuống tầng. Nhưng cô vừa chạy xuống đến tầng hai thì Thế Hoằng cũng vừa lúc đi lên đến tầng hai, hai người chạm mặt nhau ở khúc quẹo cầu thang.
Nhìn thấy Bình An, Thế Hoằng ngẩn người trong giây lát rồi hỏi: “Sao em lại xuống đây?” Giọng anh hơi khàn, sắc mặt anh lại hơi nhợt nhạt nên Bình An nhanh chóng phát hiện ra anh đang không ổn.
Cô lo lắng hỏi anh: “Anh làm sao vậy?”
Thế Hoằng nghe vậy thì ngạc nhiên trong giây lát, sau đó cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân rồi bảo Bình An: “Anh không sao.” Nói rồi, anh liền bước lên bậc thang rồi nắm lấy tay Bình An, sau đó dắt cô bước lên tầng.
Bình An không hỏi gì nữa nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng lo lắng, cô vừa theo anh lên tầng vừa chăm chú nhìn anh. Thế rồi khi hai người bước lên tầng ba, Thế Hoằng cũng không chịu nổi nữa mà quay sang, ôm chầm lấy Bình An.
Bình An vội vàng ôm anh rồi hỏi: “Anh sao thế?” Không ngờ rằng, khi cô chạm vào lưng anh thì anh lại co người lại, còn khẽ rên đau một tiếng.
Bình An hoang mang: “Hoằng, anh làm sao vậy? Lưng anh bị đau sao?”
“Ừm…” Thế Hoằng vùi đầu vào vai Bình An rồi nghẹn ngào nói, “Anh đau lắm… Anh đâu lắm…”
“Sao vậy? Anh bị thương ở lưng sao?” Bình An vô cùng lo cho Thế Hoằng. Thế Hoằng lại ôm chặt lấy cô hơn rồi nói: “Bình An… Anh đau ở tim… Trái tim anh đau lắm…”
Bình An nghe vậy thì sững sờ. Thế Hoằng lại nghẹn ngào hỏi: “Tại sao bố lại đối xử với anh như vậy? Tại sao anh lại không phải là người được yêu thương?”
“Bình An…” Giọng nói Thế Hoằng run rẩy, “Anh đáng ghét lắm sao? Anh không… Anh không xứng đáng được yêu thương sao?”
“Không phải vậy đâu!” Bình An đau lòng mà xoa tóc Thế Hoằng, “Anh không đáng ghét, anh xứng đáng được yêu! Em yêu anh lắm! Em yêu anh!”
Thế Hoằng nghe đến đây thì mỉm cười, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi. “Em sẽ mãi mãi yêu anh chứ? Em sẽ không ghét anh, cũng sẽ không bỏ rơi anh đúng chứ? Bình An… Anh yêu em, Bình An à. Em đừng rời xa anh được không? Em sẽ mãi mãi yêu anh, mãi mãi ở bên cạnh anh được không?”
“Ừm, em sẽ mãi mãi yêu anh.” Bình An chân thành mà nói, “Em sẽ mãi mãi ở bên anh.”