Thế Hoằng không vội xuống nhà xe, bởi vì bây giờ nhà xe khá đông học sinh. Anh có thể chen chúc lấy xe ra sớm, nhưng anh không muốn Bình An phải chen vào đám đông cùng anh. Hơn nữa người khác không nhìn thấy cô, cho nên khả năng cô bị người khác va phải là rất cao.
Hiện tại, Thế Hoằng đã biết được rằng Bình An không phải hồn ma rồi. Tối hôm qua Thế Hoằng cũng đã bắt mạch ở cổ tay Bình An và cảm nhận được mạch đập. Hồn ma nhất định sẽ không thở, tim cũng sẽ không đập, cũng sẽ không có trọng lượng,... Vì thế, Thế Hoằng đã chắc chắn rằng Bình An không phải hồn ma.
Hơn nữa, hôm qua Thế Hoằng còn ngửi tóc của Bình An. Đương nhiên, anh đã ngửi thấy rõ ràng mùi thơm thoang thoảng dễ chịu đó. Bình thường anh cũng thoáng ngửi thấy, nhưng vì gần đây anh dùng chung loại dầu gội và sữa tắm với cô, cho nên khi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng thoáng qua, anh lại cứ ngỡ đó là mùi của mình.
Mặc dù mùi hương của cô với anh có hơi khác biệt, đáng lẽ anh phải sớm nhận ra đó là mùi trên người cô. Thế nhưng, vì cứ tưởng cô là một hồn ma, cho nên anh không dám nghĩ đến khả năng đó.
Bây giờ thì khác rồi, anh đã biết được rằng cô không phải hồn ma, nhưng anh vẫn không hiểu tại sao người khác lại không nhìn thấy cô. Hơn nữa anh cũng phân vân, không biết cô là người, hay là… một thiên thần.
Anh rất mong cô là người, nhưng anh lại cảm thấy cô giống như một thiên sứ vậy. Cô xinh đẹp rực rỡ, cô mang ánh sáng đến cho anh, cô đã thêm sắc màu vào cuộc sống u ám và tẻ nhạt của anh.
Nhưng nếu Bình An thật sự là một thiên sứ thì Thế Hoằng sẽ rất lo lắng, anh lo rằng mình không xứng với cô. Tuy nhiên, cô đã nói là cô yêu anh rồi.
Cô yêu anh, anh cũng yêu cô, vậy là hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau, phải không?
Đến khi các học sinh trong trường đều đã về hết, Thế Hoằng mới xuống nhà xe rồi dắt xe ra ngoài cổng. Bình An đi theo anh rồi nhanh chóng ngồi lên xe, Thế Hoằng đợi cô ngồi vững rồi đạp xe về.
Trên đường đi, Bình An ngắm nhìn khung cảnh bên đường. Mông cô có hơi ê ẩm, bởi vì yên sau không có đệm bọc. Tuy nhiên cô vẫn chịu được, được ở bên cạnh Thế Hoằng như bây giờ thì chút cực nhọc này có đáng là gì.
Thế Hoằng bỗng nhiên lại từ từ phanh lại rồi dừng xe trước một cửa hàng. Bình An nhìn thì thấy trước mắt là một cửa hàng bán phụ tùng xe máy, xe đạp.
Thế Hoằng xuống xe, không quên chống chân chống xuống rồi mới vào cửa hàng. Bình An cũng xuống xe rồi đi theo anh, cô nghe thấy anh bảo ông chủ bán cho mình chiếc đệm của yên sau xe đạp.
Tại sao lại mua đệm nhỉ? Anh định đèo ai sao?
Bình An thắc mắc, Thế Hoằng lại còn tỉ mỉ mà chọn đệm. Ông chủ ở bên cạnh cười cười hỏi anh: “Mua đệm để chở bạn gái à?”
Thế Hoằng nhận được câu hỏi này thì tủm tỉm cười. Bình An thấy thế thì liền trừng mắt nhìn anh, cô biết anh không có bạn gái, nhưng anh có thích thầm ai hay không thì cô không dám chắc. Bây giờ anh mua đệm lại còn cười tủm tỉm, liệu có phải là muốn chở người mình thích không vậy?
Càng nghĩ, Bình An càng cảm thấy vừa buồn vừa khó chịu trong lòng. Thế Hoằng thấy phản ứng này của cô thì liền nhanh chóng phủ nhận để tránh làm cô hiểu lầm: “Cháu không có bạn gái.”
Nhưng Bình An đương nhiên vẫn không vui, cô lủi thủi bước ra khỏi cửa hàng một mình. Thế Hoằng hoang mang, nhưng đang định đuổi theo cô thì đã thấy cô dừng lại, đứng ở bên cạnh chiếc xe của anh, lúc này anh mới yên tâm mà tiếp tục chọn đệm.
Một lúc sau, Thế Hoằng đã chọn được một chiếc đệm ưng ý, tuy giá hơi đắt nhưng rất êm. Anh liền mang ra xe rồi tự tay cài vào yên sau, thầm nghĩ Bình An ngồi trên chiếc đệm này thì chắc chắn sẽ thấy thoải mái.
Và quả thật là khi ngồi trên chiếc đệm, Bình An rất dễ chịu, nhưng trong lòng cô lại buồn bực vì suy nghĩ đến chuyện Thế Hoằng thích thầm ai đó.
Thế Hoằng thong dong đạp xe, thỉnh thoảng lại giả vờ ngắm cảnh để ngó ngang nhìn dọc, ngó ra phía sau nhìn Bình An. Thấy Bình An có vẻ không vui, Thế Hoằng cũng chẳng thể nào vui nổi. Anh thầm hỏi: Chiếc đệm khá êm mà, em ấy không thích sao?
Đến lúc về đến biệt thự thì đã mười hai giờ ba mươi, Thế Hoằng và Bình An vừa bước lên tầng ba thì “gia đình ba người” cũng từ trong phòng ăn đi ra, họ vừa mới ăn trưa xong.
Trạch Anh đang định đi lên phòng mình thì ông Lam liền bảo: “Con sang phòng làm việc của bố một lát, bố có chuyện muốn nói với con.”
Trạch Anh nghe vậy thì liền đi theo ông Lam lên trên phòng làm việc. Không ngờ rằng vừa mới bước vào phòng, anh ấy đã nhìn thấy một chàng trai ngồi trên ghế, quay lưng về phía anh ấy và ông Lam.
Ông Lam đóng cửa phòng lại, Trạch Anh liền hỏi nhỏ: “Bố ơi, kia là ai vậy ạ?” Trong nhà có khách mà sao anh ấy không hề biết gì, hơn nữa sao vị khách này lại ngồi trong phòng làm việc của bố anh ấy chứ?
Trạch Anh đang cảm thấy kỳ lạ thì ông Lam lại nói: “Người đang ngồi ở kia chính là con.”
Nghe thấy vậy, Trạch Anh liền tròn mắt nhìn bố mình với vẻ mặt khó hiểu. Đúng lúc này, chàng trai kia lại đứng dậy rồi quay mặt về phía Trạch Anh.
Nhìn thấy khuôn mặt của người trước mắt, Trạch Anh sửng sốt đến ngớ người. “Đây… Người kia… Sao lại giống con đến như vậy?”
Không đợi ông Lam trả lời, chàng trai kia, cũng chính là Trạch Anh năm hai mươi tuổi đã lên tiếng: “Tôi chính là cậu ở tương lai năm hai mươi tuổi, tôi đã nhờ hệ thống để quay lại đây.”
“Cái gì vậy chứ?” Trạch Anh nhỏ không tin Trạch Anh lớn, anh ấy cảm thấy người trước mắt mình đang nói ra một điều vô cùng kỳ quặc và không đáng tin.
“Bố ơi!” Trạch Anh nhỏ quay lại nói với ông Lam: “Con thấy người này có vấn đề, mặc dù người này trông giống con nhưng làm sao có thể là con được chứ?”
Ông Lam nghe vậy thì liền nói: “Cậu ấy thật sự chính là con. Bố đã đi xét nghiệm ADN rồi, cậu ấy đúng là con trai ruột của bố, hơn nữa trên người cậu ấy cũng có vết bớt giống hệt như con. Cậu ấy cũng biết rất nhiều bí mật mà chỉ có con và bố mới biết, cho nên cậu ấy thật sự chính là con.”
Trạch Anh nhỏ nghe vậy thì hoang mang tột độ. Mặc dù anh tin tưởng bố của mình, nhưng chuyện bản thân từ tương lai quay về quá khứ là rất vô lý, cho nên anh đang nửa tin nửa ngờ, không dám chắc người trước mắt có thật sự là mình hay không.
Trạch Anh lớn lại bảo: “Đưa điện thoại của cậu cho tôi.”
Trạch Anh nhỏ nghe vậy thì hơi cảnh giác, nhưng anh ấy vẫn đưa điện thoại cho Trạch Anh lớn. Trạch Anh lớn liền cầm lấy điện thoại, sau đó đặt ngón trỏ của mình vào nơi lấy dấu vân tay trên màn hình. Ngay sau đó, khóa điện thoại liền bị mở, Trạch Anh nhỏ kinh ngạc đến nỗi trợn tròn mắt.
Trạch Anh lớn liền đưa lại điện thoại cho Trạch Anh nhỏ rồi nói: “Tôi dùng vân tay để mở khóa điện thoại ra rồi, bây giờ cậu đã tin tôi chính là cậu hay chưa?”
Đến nước này rồi thì Trạch Anh nhỏ không thể không tin, người trước mắt quả thật chính là anh ấy.
Sau khi đã lấy được lòng tin của Trạch Anh nhỏ, Trạch Anh lớn liền cùng Trạch Anh nhỏ về phòng ngủ của mình để nói chuyện riêng.
Trạch Anh nhỏ vẫn còn hơi dè dặt trước Trạch Anh lớn, nhưng anh ấy đã buông bỏ đề phòng với Trạch Anh lớn rồi. Ngồi cùng Trạch Anh lớn một lúc, anh ấy liền hỏi: “Này, tôi của hai mươi tuổi… À không… Tôi cũng chính là cậu. Cậu khi hai mươi tuổi thế nào rồi? Đã đạt được thành tựu gì chưa?”
Trạch Anh lớn đáp: “Việc học ở trường đại học rất tốt, thành tích luôn luôn nằm trong top đầu và nhận được học bổng của trường.”
“Vậy còn công việc thì sao?” Trạch Anh nhỏ hỏi, “Hai mươi tuổi thì chắc cậu cũng đến công ty nhà chúng ta thực tập rồi nhỉ?”
“Chưa đến.”
“Chưa đến?” Trạch Anh nhỏ khó hiểu, “Tại sao?”
“Tại vì tên khốn Hoằng kia không cho, tên khốn đó muốn kìm hãm để tôi không thể nào vươn lên nổi! Anh ta còn đánh đập và hành hạ tôi, khiến cho tôi phải chịu nhục nhã!” Trạch Anh lớn siết chặt bàn tay, ánh mắt hiện rõ vẻ căm phẫn.
Trạch Anh nhỏ liền bị dọa sợ, anh ấy ngờ vực trước lời nói của Trạch Anh lớn. “Cậu nói gì vậy chứ? Anh Hoằng sao lại đánh đập và hành hạ cậu? Dù anh ấy có muốn đi chăng nữa thì anh ấy cũng không thể hành hạ cậu, anh ấy không có quyền và năng lực để làm điều đó.”
Nghe thấy vậy, Trạch Anh lớn liền nở một nụ cười có chút rợn người rồi nói với Trạch Anh nhỏ: “Bố chết rồi, mẹ cũng chết, tôi không còn được bất cứ ai bảo vệ nữa, cậu nghĩ xem thằng khốn đó có thể hành hạ tôi hay không?”
“Cái gì?” Trạch Anh nhỏ trừng mắt, không thể tin nổi. “Cậu nói bố mẹ… bố mẹ chết?”
“Ờ, bố mẹ chết, Hoằng nhờ sự giúp đỡ của họ hàng bên ngoại cùng với những người quen khác mà thừa kế toàn bộ tài sản nhà họ Nguyễn, anh ta cũng trở thành người đứng đầu công ty. Còn tôi, tôi ngày ngày đều bị anh ta hành hạ và đánh đập, đến cả người giúp việc trong nhà cũng coi thường và thương hại tôi. Tôi sống nhục nhã không khác gì một con chó!”
Trạch Anh nhỏ nghe thấy vậy thì chết lặng, sống lưng lạnh toát, cổ họng nghẹn lại. “Bố mẹ… Bố mẹ chết?... Tại sao?”
“Chết vì tai nạn giao thông vào bốn năm nữa.” Trạch Anh lớn nói, “Nhưng cậu đừng lo, tôi đã cảnh báo và nhắc nhở bố về vụ tai nạn rồi. Chỉ cần vào ngày xảy ra tai nạn giao thông đó, bố mẹ không ra ngoài thì sẽ không sao cả?”
“Thật sao?” Trạch Anh nhỏ kích động, “Vậy là bố mẹ sẽ không sao đúng không? Bố mẹ sẽ không chết đúng không?”
“Đúng.”
Trạch Anh nhỏ liền thở phào nhẹ nhõm. Trạch Anh lớn lại bảo: “Việc cứu bố mẹ coi như đã thực hiện được, cho nên bây giờ chúng ta có thể yên tâm cùng nhau trả thù rồi.”
“Trả thù?” Trạch Anh nhỏ ngơ ngác, “Thù gì?”
Trạch Anh lớn liền cau mày. “Trả thù thằng khốn Hoằng đã hành hạ tôi chứ còn gì nữa!”
Trạch Anh nhỏ liền lộ ra vẻ mặt hoang mang. “Nhưng mà… Nhưng mà anh Hoằng thật sự đã đánh cậu sao?”
“Tôi nói dối cậu làm gì. Tôi là cậu, cậu cũng là tôi, thằng khốn đó hành hạ tôi cũng là hành hạ cậu đấy!”
Trạch Anh nhỏ nghe vậy thì liền trầm mặc suy nghĩ. Anh ấy tin Trạch Anh lớn, bởi hai người là một, Trạch Anh lớn đương nhiên sẽ không hại anh ấy. Nhưng từ trước đến giờ Thế Hoằng vẫn chưa từng làm hại anh ấy, cho nên bảo anh ấy trả thù Thế Hoằng thì thật sự là làm khó anh ấy rồi.
Trạch Anh lớn lúc này lại cởi áo, để lộ ra cơ thể chằng chịt vết sẹo. Sau đó, anh ấy lại nói dối: “Đây chính là sẹo do thằng khốn đó để lại! Nó hành hạ tôi thế này, cậu nghĩ phài cho nó trả giá thế nào đây?”
Nhìn những vết sẹo trên người Trạch Anh lớn, Trạch Anh nhỏ không khỏi sửng sốt. “Những vết sẹo này… là anh Hoằng gây ra?”
“Đúng vậy.”
Trạch Anh nhỏ không khỏi khiếp sợ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào những vết sẹo trên người anh ấy. Trạch Anh nhỏ thật không ngờ Thế Hoằng lại tàn nhẫn đến mức này. “Anh ấy… Anh ấy và tôi dù gì cũng cùng một bố… Vậy mà… Vậy mà…”
“À, còn chưa hết đâu!” Trạch Anh lớn nói, “Thằng khốn Hoằng không chỉ hành và và khiến tôi nhục nhã, mà thằng đó còn cướp mất người mà tôi yêu nữa.”
“Cướp mất người cậu yêu?”
“Ừ, cũng chính là cướp mất người mà cậu yêu.” Trạch Anh lớn nói, “Tên khốn đó đã cướp mất Bình An - người mà chúng ta yêu!”