Mười Tám Vị Ngọt

Chương 7



Lớp 12 có khác biệt rất lớn so với lớp 10, 11.

Đến thời điểm này, cho dù là thầy cô hay phụ huynh đều sẽ không ngại mà nói cho bạn biết, từ giờ trở đi, bạn đã chính thức trở thành một thí sinh. Trên bảng đen cũng dành một góc trống, dùng phấn đỏ viết dòng chữ “Còn 277 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học” không ngừng giảm dần theo thời gian. Chương trình học của các môn cũng kết thúc từ năm lớp 11, đến lớp 12 bắt đầu ôn tập toàn diện, không còn kiến thức mới để học, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại.

Dưới tình huống này, rõ ràng còn đang ở trong cùng một phòng học, bầu không khí trong lớp đã lặng lẽ thay đổi. Ngay cả những học sinh trước đây không quá bận tâm đến việc học; cũng bắt đầu nói về điểm số, thứ tự và kỳ thi đại học của năm tới.

Bởi vậy, sau khi công bố thành tích của kỳ kiểm tra đầu năm, tâm trạng của mọi người cũng có phần khác biệt so với trước đây.

“541 điểm, với thành tích này của tao, chỉ có thể bảo đảm vượt qua nguyện vọng một nhỉ? Không đúng không đúng, nếu sang năm điểm cao hơn, ngay cả nguyện vọng một cũng không được….” Dương Việt Âm nhìn tổng điểm sau khi tính, thở dài buồn bã.

“Mày có liêm sỉ giùm, nguyện vọng một còn chưa đủ, lại còn được voi đòi tiên hả?” Quan Việt Việt trừng mắt liếc cô ấy: “Đâu giống như tao, chỉ cần có thể đỗ một ngành chính quy là tao đã thoả mãn rồi, bằng không tao sợ bố tao sẽ chịu không nổi mà đem tao ném ra nước ngoài, gần đây ngày nào ông ấy cũng đe dọa tao như thế..…”

Dương Việt Âm nhìn con số “413” trên bài của Quan Việt Việt, vỗ vai cô bạn một cách thông cảm, quay lại hỏi: “Nè, Tiểu Ý mày bao nhiêu điểm?”

Thẩm Ý dừng lại một chút mới nói: “Tao á? 632…….”

Dương Việt Âm và Quan Việt Việt đồng thời nhắm mắt lại, biểu cảm đầy đau đớn. Tuy rằng danh sách thứ hạng cụ thể còn chưa xuất hiện, nhưng số ít cái tên đứng đầu mọi người có thể tự sắp xếp được, Tống Hàng tổng điểm 627, Chu Tĩnh Thư 619, xem ra lần này Thẩm Ý lại đứng thứ nhất rồi.

Quan Việt Việt yếu ớt nói: “Tao không hiểu, làm thế nào mà tao lại trở thành bạn bè với một học bá siêu cấp như mày.”

Thẩm Ý nghĩ đến một chuyện, bèn đi tới trước một bàn học ở mé tay phải, trên bàn là một cậu trai cao gầy đang gục xuống bàn nằm ngủ. 

“Tống Hàng?”

Qua mười mấy giây, cậu bạn kia mới ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày, có vẻ buồn ngủ. Cậu ta cũng lười nói, chỉ dùng ánh mắt nói với Thẩm Ý, có chuyện thì mau nói, đừng quấy rầy việc cậu ta ngủ. 

Thẩm Ý bị nhìn thì thấy hơi căng thẳng: “Có chuyện, tôi muốn nói với cậu……”

Mặt sau của câu nói, làm thế nào cũng không nói được, Tống Hàng thấy thế thì vuốt tóc, rốt cuộc ngồi dậy: “Biết rồi, là chuyện cãi vã xưng hùng xưng bá của cậu lúc giữa trưa, đúng chứ?”

Giọng nói của cậu ta trầm thấp, mang theo âm khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ. Không thể che giấu được mấy câu chuyện phiếm trong lớp học, giữa trưa có rất nhiều người đã có mặt khi cô và Trần Dao Dao cãi nhau, nên chẳng mấy chốc cả lớp đều biết. Không thể không nói, Thẩm Ý lấy lý do khá có sức thuyết phục, vốn dĩ còn rất nhiều nữ sinh không phục vì cô và Tiếu Nhượng ngồi cùng bàn, nhưng sau khi nghe cô giáo Kiều nói là dựa vào thành tích mà chọn người thì tất cả đều chết tâm. Dù gì thì luận về thành tích, ai cũng không dám tranh với “Thẩm nhất tỷ”.

Song, Thẩm Ý chỉ cần nghĩ đến lúc ấy, dưới tình thế cấp bách, bản thân lại dùng những lời đó để đánh giá về Tống Hàng là cô lại cảm thấy xấu hổ. 

Tống Hàng quan sát biểu cảm của cô: “Sao nào, muốn xin lỗi? Cậu nói cũng không sai mà, thành tích của tôi không bằng cậu, lần này điểm của cậu cũng cao hơn của tôi, đến cả bài tập hè của cậu, tôi cũng chép không ít.”

“Đó là bởi vì cậu không muốn làm, chứ không phải không làm được…….”

Cô quá rõ Tống Hàng là cậu bạn ưa lười biếng đến nhường nào, rõ ràng cậu ta mới là người học giỏi môn Toán nhất, mười lần thi thì tám lần đạt điểm tuyệt đối, lại bởi vì thường xuyên lười làm mà chép bài của mình. 

“Như nhau cả thôi. Với lại, tôi còn phải cảm ơn cậu, nếu thật sự để tôi và người kia ngồi cùng bàn, chắc tôi sẽ phiền chết mất. Tôi nghĩ cô giáo Kiều cũng rõ, biết tôi không phải người kiên nhẫn dạy…….”

Nói đến đây, Tống Hàng bỗng nở nụ cười: “Tuy nhiên cậu cũng đừng cảm thấy nặng gánh. Những nghệ sĩ ngôi sao như bọn họ, thông thường đều tập trung chuẩn bị cho cuộc thi vào hai tháng cuối trước khi kỳ tuyển sinh đại học diễn ra, điểm số trước đó được bao nhiêu đều không quan trọng. Phỏng chừng, cô giáo Kiều cũng sẽ nói như vậy, sẽ không trông cậy vào cậu quá nhiều.”

Là như thế phải không?

Thời gian đọc sách trước giờ tự học buổi tối, hầu hết các bạn học đều trở lại sau khi ăn bữa tối, trong lớp học toàn là âm thanh đọc tiếng Anh, học thuộc tiếng Trung, còn đọc cả cả Chính Sử Địa cho nhau nghe, các loại âm thanh đan xen chung một chỗ, giống như tiếng nồi áp suất đang sôi.

Thẩm Ý một tay chống cằm, nhìn chằm chằm chỗ ngồi bên cạnh. Trước đó vì khẩn trường nên chẳng dám nhìn nhiều, hiện giờ rốt cuộc cũng rảnh để quan sát đồ dùng của người bạn cùng bàn mới này. Ban xã hội có rất nhiều thứ cần phải học thuộc, sách tư liệu cũng nhiều, gần như mỗi bàn đều đặt mấy cái thùng ở bên cạnh. Tính ra thì đồ của Tiêu Nhượng hơi ít, trong ngăn bàn để sách giáo khoa, bên cạnh bàn chỉ có một thùng nhựa plastic sẫm màu, bên trong là các loại tài liệu. Mặt bàn thì trống trải, phía trên chỉ có một cái hộp bút màu tím than đè lên mấy bài thi, bên ngoài có một chiếc bút bi nằm lẻ loi. 

Nhưng nhìn chung, nó chẳng khác biệt là mấy so với bàn học của bọn họ.

Thẩm Ý tiến lại gần một chút, phát hiện tờ giấy kia chính là bài kiểm tra đợt khai giảng. Do dự một lúc, cô vừa đưa tay định lấy ra thì đúng lúc này một cánh tay khác xuất hiện, giữ chặt góc còn lại của tờ giấy. 

Thẩm Ý ngẩng đầu, Tiêu Nhượng đang đứng bên bàn, nhướng mày nhìn cô. 

Thẩm Ý: “……. Cậu quay lại rồi.”

Tiêu Nhượng: “Lớp trưởng đại nhân muốn kiểm tra điểm bài thi của tôi sao?”

Đụng vào đồ của người khác bị bắt quả tang khiến Thẩm Ý cảm thấy xấu hổ: “Tôi chỉ tò mò, cậu thi được bao nhiêu điểm thôi?”

“À, cái này hả…”

“Không thể nói với tôi sao”

Tiêu Nhượng nửa đùa nửa thật nói: “Nói cho người khác thì không sao, nhưng nói cho học bá như cậu, tôi thực sự vẫn còn hơi ngại.”

“Không sao đâu, dù gì mọi người đều biết, cậu thi không được tốt cũng chẳng đại diện được điều gì, đó là do cậu quá bận.”

Tiêu Nhượng cười ha ha: “Lớp trưởng đại nhân đã cho tôi bậc thang đi xuống, cậu như vậy tôi không nói cũng không được…….”

Thẩm Ý đợi mấy giây, chỉ thấy cậu trưng ra biểu cảm thẳng thắn sẽ được khoan hồng, đàng hoàng nói: “235.”

Thẩm Ý im lặng chớp mắt một cái, chân thành nói: “Chả trách Quan Việt Việt thích cậu hơn.”

Thực tế thành tích của Quan Việt Việt chưa được coi là tệ nhất, nếu xếp vào lớp bình thường còn có thể được vào hàng ngũ trung bình khá, song bọn họ lại là lớp chọn duy nhất của ban xã hội, chênh lệch giữa mọi người cũng có mức độ, cho nên cậu ấy chỉ đạt được hơn 400 điểm, nhiều lần ở hạng chót, chỉ thi thoảng lúc Tiêu Nhượng quay lại, cậu ấy mới may mắn thoát khỏi. 

Tiêu Nhượng chẳng quen biết ai, nhưng lại chẳng lạ gì với người lần nào cũng xếp trên mình, đứng thứ hai từ dưới đếm lên này, cậu lập tức hiểu ý cô, khẽ cười: “Có thể giúp đỡ bạn học, là vinh hạnh của tôi.”

Thẩm Ý cũng cảm thấy buồn cười. Thành tích này của Tiêu Nhượng chỉ sợ không những đứng chót lớp mà còn đứng thứ nhất từ dưới đếm lên trong toàn khối, hạng nhất từ trên đếm xuống và hạng nhất từ dưới đếm lên ngồi cùng bàn, cô giáo Kiều thật sự rất biết cách sắp xếp.

Cô không nhịn được hỏi: “Đến cùng là cậu làm thế nào vào được lớp bọn tôi vậy?”

Lớp chọn đều căn cứ vào thành tích của kỳ tuyển sinh lớp 10 để chọn học sinh, chẳng lẽ Tiêu Nhượng lúc thi cấp ba phát huy quá tốt? Cũng chưa nghe nói bao giờ.

Tiêu Nhượng thản nhiên đáp: “ Đương nhiên là vào nhờ quan hệ rồi, tôi là người nổi tiếng mà.”

Thẩm Ý: “………..”

Tiêu Nhượng thấy cô có vẻ không nói nên lời, như thể đang tự nói với chính mình hãy quên chuyện này đi, cậu cười đem bài thi đưa qua: “Muốn xem thì xem đi. Nếu như lớp trưởng đại nhân có thể thuận tiện mở lòng từ bi, phân tích giúp tôi xem vấn đề nằm ở đâu thì tốt quá.”

Thẩm Ý vốn dĩ muốn giúp Tiêu Nhượng phân tích, nhưng nếu cậu thi được có hơn 200 điểm thì chuyện này cũng chẳng còn cần thiết. 

Hơn 200 điểm, cô phân tích chỗ nào của cậu ta không có vấn đề có khi còn nhanh hơn!

Tuy nhiên cô vẫn xem lại, trên cùng là bài thi toán, liếc mắt thấy chỗ nào cũng để trống, chỗ có chữ thì lại toàn đường gạch chéo màu đỏ. Học sinh giỏi Thẩm Ý lâu quá rồi chưa từng xem qua bài thi nào tệ đến thế, nhất thời không biết nói gì cho phải, nửa ngày sau mới nói: “Tốt xấu gì cậu cũng nên viết bài giải….…”

“Làm thế nào tôi còn chẳng biết, thế thì viết bài giải làm gì?”

“Bài giải cũng được tính là một điểm. Nếu thật sự không làm được, cậu cũng có thể chép lại đề bài và điều kiện của bài toán, gặp được thầy cô giáo nương tay, không chừng cũng sẽ cho cậu một hai điểm gì đó.”

Tiêu Nhượng nói với vẻ ngạc nhiên: “Cậu biết cả cái này?” Đây đâu phải là chuyện mà một học bá cần lo chứ!

“Quan Việt Việt dạy tôi, mấy năm nay cậu ấy đều dựa vào những chiêu này để có điểm.”

Nghe vậy, Tiêu Nhượng nhất thời cảm thấy, mình cần phải trò chuyện nhiều hơn cùng cô bạn Quan Việt Việt này. 

Thẩm Ý xem hết bài thi toán, lại xem tiếng Anh. Tưởng rằng sẽ vô cùng thê thảm, xem xong lại ngoài ý muốn: “Cậu làm đề thi tiếng Anh cũng không tệ lắm.”

Không chỉ là không tệ, so với Toán học, tiếng Anh của cậu ta tương đối tốt, tổng điểm là 81, trong đó phần nghe chỉ sai có hai. Tuy nhiên việc này cũng chứng minh một khía cạnh khác, điểm mấy môn khác của cậu ấy rốt cuộc thấp tới trình độ nào……..

Tiêu Nhượng đắc ý nhếch mày: “Đấy là chuyện đương nhiên, tôi cũng có sở trường chứ bộ.”

Thẩm Ý: “Nhắc mới nhớ, đề bài thi viết Tiếng Anh lần này, thầy Hà cho mấy bài văn mẫu đạt điểm tuyệt đối, để bạn ngồi cùng bàn như chúng ta cùng nhau học thuộc. Cậu học thuộc chưa?”

Tiêu Nhượng: “Học thuộc……. đi?”

Thẩm Ý: “……..”

Cô cầm bài văn mẫu đã in, thiết diện vô tư nói: “Vậy được, bây giờ đọc thuộc đi.”

Tiêu Nhượng có vẻ căng thẳng trước sự tập kích bất ngờ của cô, sờ mũi, từ từ đọc: “Để tôi nhớ lại đã….. ‘Dear Terry, this is Li Hua. I am writing this very letter to formally respond to your former letter inquiring about local customs in China……”

Thẩm Ý giương mắt, ngạc nhiên nhìn về phía cậu. 

Không vì điều gì khác, cách phát âm của Tiêu Nhượng lại không phải là kiểu phát âm Anh ngữ thường thấy của học sinh cấp ba ở trong nước, ngược lại có chút giống với những băng đĩa bọn họ hay nghe khi luyện bài nghe. Cuốn lưỡi mượt mà, nhả chữ rõ ràng, phát âm của cậu ấy thế mà rất chuẩn!

Không chỉ cô ngạc nhiên, bạn học trước sau đang học thuộc lòng, nghe được âm thanh đều quay đầu lại nhìn, khi nhận ra là Tiêu Nhượng đang đọc thuộc bài văn, ai nấy đều ngây ngẩn cả người. 

Bọn họ còn tưởng rằng Thẩm Ý bật bài nghe!

Tiêu Nhượng đang đọc thì dừng lại, chợt phát hiện bạn học xung quanh đều đang nhìn mình, cậu dừng một chút rồi hỏi: “Sao thế?”

Thẩm Ý thay mọi người nói ra tiếng lòng: “Cậu phát âm Tiếng Anh rất tốt.”

Tiêu Nhượng nghe vậy thì cười: “Thật không? Chẳng là lúc trước quay ‘Vườn hoa của Thịnh tiểu thư’, dàn diễn viên chính có người là người Hoa quốc tịch Mỹ, nói tiếng Trung còn tệ hơn cả tôi nói tiếng Anh, nhưng bọn tôi lại có rất nhiều cảnh diễn chung, vì tiện cho việc trao đổi với anh ấy, tôi kiên trì nói Tiếng Anh hai tháng. Giờ xem ra, rất có hiệu quả.”

Thực chất không chỉ lúc quay phim, bình thường trong công việc cậu cũng hay phải đi ra nước ngoài, do hoàn cảnh bức bách, cậu không chỉ nói được tiếng Anh mà còn có thể nói được tiếng Nhật, cũng biết một tiếng Pháp, chí ít có thể trôi chảy gọi đặt bữa ăn trong khách sạn. 

Thẩm Ý bỗng ý thức được, mặc dù thành tích học tập bết bát, nhưng ở trên người Tiêu Nhượng, cô vẫn có thể dễ dàng nhận thấy sự khác biệt với bọn họ.

Sự khác biệt đó là do kinh nghiệm mang lại cho cậu ấy.

Tiêu Nhượng trầm ngâm nửa ngày, xác nhận mình nhớ không ra, nhỏ giọng hỏi: “Tiếp theo là cái gì ấy nhỉ? Cậu nhắc tôi một chữ là được.”

Thẩm Ý lập tức khẩn trương. Sau khi nghe được cậu phát âm, theo bản năng cô không muốn để cậu nghe được cách phát âm tiếng Anh của mình, rụt rè sợ bản thân sẽ nói không tốt.

Nhưng cậu vẫn chờ, bạn học bên cạnh cũng nhìn, Thẩm Ý kìm nén mãi, rốt cục cũng rặn ra một từ: “If.”

Tiêu Nhượng: “……….”

Tôi nói một chữ, cậu thật sự chỉ nhắc một chữ à!

Thẩm Ý nhận thấy, sau khi đã thích nghi, ngồi cùng bàn với Tiêu Nhượng hình như cũng không khó đến vậy. Cậu rất tốt tính, ở chung không khó khăn, các bạn học cũng không làm phiền nữa, thậm chí cô bắt đầu cảm nhận được sự thú vị. 

Dù sao, cô cũng phải thừa nhận rằng đó thực sự là một trải nghiệm kỳ diệu, giống như hiện tại, mỗi buổi sáng đeo cặp sách đến trường, tới lớp phát hiện bạn ngồi cùng bàn là ngôi sao đang hot. 

Cô còn cố ý dựa theo tình huống của Tiêu Nhượng, sửa sang lại vở ghi ôn tập, cũng dự định dự định hôm sau sẽ đưa cho cậu. Nhưng mà, sáng sớm ngày hôm sau, khi cô đeo cặp sách bước vào lớp, lại thấy vị trí bên cạnh vắng người. 

“Tiêu Nhượng……. còn chưa tới sao?”

Quan Việt Việt: “Mày không biết sao? Tối hôm qua Tiêu Nhượng lên máy bay bay đến Trường Sa, hình như là đi ghi hình chương trình của đài Hồ Nam ấy, trên Weibo fan hâm mộ đón máy bay đều ra ngoài đó rồi.”

Cô ấy nói rồi thở dài: “Vương tử đi lần này, lần sau lên lớp, không biết là lúc nào…….”

Thẩm Ý chợt quay đầu lại. 

Ánh nắng chiếu vào bộ bàn ghế cạnh bên, trông thật trống trải, chỉ còn tấm rèm cửa màu xanh da trời phiêu bạt theo gió, khẽ lướt qua lưng ghế.
HẾT CHƯƠNG 7
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.