Thực tế không phải là một câu chuyện cổ tích, sẽ không có hoàng tử nào đến cứu cô.
Nếu như muốn hỏi Diệp Tiêu khi còn bé ghét ai nhất trên thế giới này, thì đáp án mà cô đưa ra nhất định sẽ là em họ của cô - Diệp Phong. Bởi vì từ khi cô có thể nhớ được, bất kể làm chuyện gì, mẹ đều nhất định sẽ lấy cô ra so sánh với Diệp Phong.
Mẹ bảo, bất kể là làm chuyện gì, cô đều phải làm giỏi hơn Diệp Phong.
Diệp Phong nhỏ hơn cô 1 tuổi, là con trai của dì nhỏ cô. Sở dĩ cô với Diệp Phong đều họ Diệp, là bởi vì bố cô với chồng của dì nhỏ là anh em trong gia đình họ Diệp. Nghe nói người mà mẹ sớm thích thật ra là chồng của dì nhỏ, nhưng chồng của dì nhỏ và dì nhỏ sớm đã có tình cảm với nhau*, vì vậy mẹ mới miễn cưỡng gả cho bố - một người luôn đối với người khác rất tốt nhưng lại không được mọi người yêu thích cho lắm.
*lưỡng tình tương duyệt: tại t thấy dịch cụm này ra thì ok hơn
Thật sự mà nói, Diệp Tiêu từ nhỏ rất không thích mẹ của cô.
Mẹ cô là kế toán của Sở y tế huyện, bởi vì tính tình mạnh mẽ và nóng nảy, nên thường vì những chuyện nhỏ nhặt mà nổi trận lôi đình với cô và bố. So với mẹ, thì người bố làm bí thư đảng ủy chính quyền thị trấn của cô chưa bao giờ nổi giận, làm việc cũng từ từ chậm rãi, nên thường bị mẹ mắng là không có chí tiến thủ. May mắn hơn cô một chút, vì bố làm cán bộ chính quyền ở thị trấn nên cần phải thường xuyên ở đó, chỉ có cuối tuần mới về nhà ở. Thế nên, trong nhà biến thành sân nhà của cô với mẹ, cũng trở thành chốn đau khổ của chính cô.
Diệp Tiêu biết, trong lòng mẹ vẫn luôn đố kỵ dì nhỏ. Có lẽ là vì dì nhỏ và chồng đều là cán bộ "cấp cao", luôn là những người được quan tâm nhất trong đại gia đình này.
Cô cảm thấy, mẹ nhất định là hy vọng đạt được càng nhiều sự thừa nhận của mọi người trong gia đình, vậy nên mới có thể càng ngày có yêu cầu nghiêm khắc đối với cô.
Diệp Tiêu từ nhỏ đã nghe mẹ nói, cô và Diệp Phong không giống nhau.
Diệp Phong có thể mỗi ngày đến quầy bán quà vặt mua đồ ăn, mua nước có ga uống, nhưng cô thì không thể.
Diệp Phong có thể coi phim, chơi game trên máy tính một cách trắng trợn sau khi làm xong bài tập vào mỗi tối, nhưng cô thì không thể.
Diệp Phong có thể hẹn bạn bè ra ngoài chơi vào cuối tuần, khi nghỉ đông và nghỉ hè, nhưng cô thì không thể.
Bởi vì mẹ nói, Diệp Phong sinh ra đã thông minh hơn cô, càng biết đối nhân xử thế, vì vậy cô phải nỗ lực nhiều hơn mới có thể vượt qua được Diệp Phong trên mọi phương diện.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã nghe mẹ nói không biết bao nhiêu là chữ "phải". Cô phải xinh đẹp, phải ưu tú, phải đa tài đa nghệ, phải biết lễ nghĩa...
Cô cảm thấy bản thân tựa như một khối đất nặn, bị mẹ nặn tới nặn lui, sau đó nhét vào từng cái khuôn cố định.
Nhưng Diệp Phong lại không giống như cô.
Theo lời nói của người lớn, hai chị em bọn họ lớn lên đều xinh đẹp. Nhưng Diệp Tiêu biết, "xinh đẹp" ở đây không phải là cùng một loại đẹp. Cô lớn lên giống bố nhiều hơn một chút, ngũ quan rõ ràng và góc cạnh, cười lên còn đỡ, lúc không cười sẽ khiến cho người khác cảm giác lạnh lùng xa cách. Diệp Phong lại lớn lên giống dì nhỏ của cô nhiều hơn, mắt mày ôn hòa, mặc dù lúc không cười đều là một mặt góc cạnh sắc nét, nhưng chỉ cần thằng bé cười, góc cạnh trên mặt liền biến hóa, khiến cho người khác cảm giác cực kỳ vui vẻ. Nhưng điều đáng tức là, Diệp Phong cả ngày đều cười đùa, thế là tính cách vui vẻ và vẻ ngoài ưa nhìn của thằng bé được kết hợp hoàn hảo, khiến nó được định trước rằng càng được mọi người yêu thích hơn cô.
Diệp Phong cũng sẽ không như cô, bị xem như là đất nặn nhét vào những khuôn mẫu. Thằng bé sinh ra vốn đã thông minh, ưu tú, cởi mở, với ai cũng có thể nói chuyện được... Trước giờ đều không cần phải giống như cô, mỗi ngày đều trưng ra khuôn mặt giả vờ tươi cười, làm một đống bài tập, cố gắng đóng vai một đứa trẻ ngoan ngoãn làm hài lòng tất cả mọi người.
Cô hâm mộ Diệp Phong, hâm mộ em ấy mỗi ngày đều có thể vui vẻ, tự do như vậy.
Cô cũng rất muốn được tự do như em ấy.
Diệp Tiêu đã quen với việc nhốt bản thân ở căn phòng nhỏ trong nội tâm, không cho bất kỳ ai cơ hội đẩy cửa bước vào. Cô nỗ lực đóng vai một Diệp Tiêu hoàn mỹ, không có dũng khí để lộ dáng vẻ thật sự của bản thân mình ở trước mặt bất cứ người nào.
Mãi cho đến năm lớp 5 tiểu học, trong bữa tiệc về hưu của ông ngoại, Diệp Phong đã vô ý đẩy ra cánh cửa nhỏ trong trái tim cô.
Ngày ông ngoại chính thức về hưu, các trưởng bối trong nhà mở tiệc mời rất nhiều thân thích và người nước ngoài đến ăn cơm ở một phòng bao trong khách sạn. Trên bàn cơm, người lớn luân phiên kính rượu nhau xong, một vài chú dì bỗng nhiên nghĩ ra việc, để Diệp Tiêu dẫn theo Diệp Phong kính rượu mọi người, rồi biểu diễn một tiết mục.
"Con không biết phải diễn tiết mục gì." Diệp Tiêu nhỏ giọng nói với mẹ.
"Tùy tiện hát một bài là được," Mẹ liếc mắt nhìn cô một cái.
"Con không biết hát." Diệp Tiêu lại nói.
"Tiết âm nhạc học không biết bao nhiêu bài, sao lại không biết hát hả?" Mẹ gay gắt hỏi cô.
"Hay là thôi đi chị, đừng làm khó hai đứa nhỏ nữa." Dì nhỏ ngồi bên cạnh mẹ bắt đầu khuyên.
"Vậy không được." Mợ ngồi bên cạnh Diệp Tiêu đột nhiên nói "Trẻ nhỏ phải rèn luyện nhiều hơn, nếu không sau này lớn lên thì phải làm sao? Tiêu Tiêu phải học hỏi Tiểu Phong nhiều hơn nữa a, Tiểu Phong nhà người ta đối mặt với những trường hợp như này trước nay chưa bao giờ do dự!"
Thần sắc của mẹ vốn đã dịu lại ngay lập tức càng lạnh nhạt hơn, khóe môi đang cười bỗng nhiên rũ xuống.
"Thằng bé bẩm sinh chính là cái tính cách này, như người điên, muốn quản cũng không được. Vẫn là Tiêu Tiêu ngoan, hiểu chuyện lại khiến người khác an tâm, em thích Tiêu Tiêu hơn." Dì nhỏ lập tức nói chen vào.
Diệp Phong đúng lúc mới đi vệ sinh trở lại, vừa đẩy cửa tiến vào, liền bị mẹ của Diệp Tiêu gọi qua.
"Nào, dẫn theo em trai, kính ông ngoại ly rượu, lại biểu diễn một tiết mục cho mọi người xem." Mẹ nói với Diệp Tiêu.
Tiếng huyên náo trong phòng lập tức tĩnh lại, ánh mắt háo hức chờ đợi của các trưởng bối rơi xuống người của hai đứa trẻ.
Diệp Tiêu bị ép, từ từ đứng dậy, hai tay cầm ly thủy tinh chứa đầy nước cam, nhất thời không biết bản thân nên nói gì.
Phải chúc ông ngoại sức khỏe dồi dào sao? Sau đó thì sao? Phải chúc phúc người về hưu như thế nào đây, chúc ông về hưu vui vẻ sao?
"Tiểu Phong, chị cháu không biết nói, cháu nói trước một câu đi, để con bé nó học hỏi!" Thấy Diệp Tiêu mãi không nói, mợ quay đầu qua nói với Diệp Phong.
"Làm gì có chuyện em trai kính rượu trước, dù nói thế nào cũng phải là chị chỉ em! Diệp Tiêu, con nhanh lên cho mẹ!"
Diệp Tiêu cau mày lại, đỏ mặt nói: "Chúc ông ngoại về hưu vui vẻ, sức khỏe dồi dào."
Diệp Phong đứng bên cạnh cô, cực kỳ tự nhiên phụ họa, nói: "Ông ngoại về hưu vui vẻ a, sau này ông có thể thoải mái ở nhà nghiên cứu cờ tướng, trồng hoa rồi ạ!"
Ông ngoại cười đến mức mắt nhíu lại thành đường, rót một ly rượu hướng hai đứa nhỏ bọn họ cảm ơn.
Diệp Tiêu nhìn ra được, ông ngoại là vì nghe những lời nói của Diệp Phong mới vui vẻ như vậy, chứ không phải là vì nghe được câu nói khô khan khách sáo của của cô.
Mẹ cũng nhìn ra được, thế là lại trừng cô một cái.
"Hai người các con muốn biểu diễn cho mọi người xem tiết mục nào a?" Ông ngoại đặt ly rượu trong tay xuống, cười híp mắt hỏi Diệp Tiêu và Diệp Phong.
Diệp Tiêu há miệng, nhất thời không trả lời được.
Cô thật sự không muốn ở trước mặt nhiều người như này mở miệng hát.
"Ngữ văn của chị tốt, vậy để chị đọc một bài thơ đi! Con thì không biết đọc thơ, vậy nên sẽ hát tặng mọi người một bài!" Diệp Phong vui tươi hớn hở nói, nói xong còn đắc ý nhướng mày với cô.
Diệp Tiêu như trút được gánh nặng, dùng ngữ điệu trôi chảy, có vần có điệu đọc xong bài thơ "Vọng Nhạc"*. Diệp Phong tiếp đó hát bài "Tôi và tổ quốc của tôi", vậy mà lại hát rất hay. Diệp Tiêu nghĩ, đây nhất định là lợi ích của việc em ấy ngân nga hát mỗi ngày, quen tay hay việc.
*Vọng Nhạc: 1 bài thơ của Đỗ Phủ
Cô và Diệp Phong liền kết thúc tiết mục trong tiếng vỗ tay và khen ngợi của mọi người như vậy đó.
Diệp Tiêu vừa muốn ngồi xuống, liền nhìn thấy Diệp Phong đứng bên cạnh đang kéo tay áo của mẹ cô.
"Dì hai," Diệp Phong nói với mẹ cô, "Giáo viên khoa học của tụ con kêu tụ con quan sát cá vàng, con thấy sảnh tầng một vừa vặn có một bể cá, có thể để chị dẫn con đi xem một chút được không ạ? Thuận tiện để chị ấy giảng cho con."
"Đi đi, có chỗ nào không hiểu thì hỏi chị con!" Mẹ của Diệp Tiêu nói.
"Được ạ!" Diệp Phong nói xong, hào hứng kéo cánh tay Diệp Tiêu, kéo cô ra khỏi phòng bao.
Diệp Tiêu bị Diệp Phong kéo xuống cầu thang, đến sảnh tầng một. Cô mới phát hiện, vốn dĩ Diệp Phong không hề định dẫn cô đi xem cá vàng gì hết.
Cô bị Diệp Phong kéo đến khu vực ăn uống miễn phí tự phục vụ ở trong cùng của đại sảnh, một cái bàn vuông dài với máy làm bỏng ngô, máy pha trà sữa, máy làm kem và mấy hộp kẹo ngọt.
"Ăn đi! Muốn ăn gì thì ăn nấy!" Diệp Phong cười híp mắt nói, biểu cảm và giọng điệu cực kỳ hào sảng, chính nghĩa; như thể khu ăn uống này là của nhà thằng bé mở vậy.
Diệp Tiêu ngơ ngác nhìn đống đồ ăn vặt ở trước mắt mà trước giờ mẹ không cho phép cô ăn, đầu óc có chút trì trệ và trống rỗng.
"Dì hai của em không phải vẫn luôn không cho chị ăn sao? Chị yên tâm ở đây mà ăn đi! Em giữ bí mật cho chị, sẽ không để dì ấy biết đâu!"
Tầm mắt của Diệp Tiêu từ đủ loại đồ ăn ngon trước mắt, dần dần chuyển đến gương mặt tươi cười xán lạn của Diệp Phong.
Cô bỗng chốc có chút nghẹn ngào.
Tại sao lại đối với chị tốt đến như vậy? Em không biết là chị ghét em nhất sao?
Cô muốn hỏi cậu, nhưng lại không hỏi được. Thực ra Diệp Phong chả làm sai gì cả, bởi vì em ấy chính là người như vậy.
Cô chỉ là ghen tị với em ấy mà thôi.
Diệp Phong lấy một cây kem ốc quế đưa cho cô, sau đó tự mình lấy một cây rồi ăn. Diệp Tiêu cúi đầu liếm cây kem mát lạnh, trong lòng đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng.
Cô quyết định không ghét Diệp Phong nữa. Cánh cửa đóng chặt trong trái tim cô, bị Diệp Phong nhẹ nhàng đẩy ra.
Sau ngày đó, Diệp Tiêu bắt đầu thường xuyên tới nhà Diệp Phong chơi. Lúc trước dì nhỏ mời cô, cô lúc nào cũng từ chối, bởi vì cô cảm thấy bản thân ghét Diệp Phong, không muốn chơi cùng em ấy một chút nào.
Nhưng hiện tại cô lại không nghĩ như vậy nữa, bởi vì ở trong lòng cô đã coi Diệp Phong là "người của mình", người đã mở cửa bước vào trái tim cô.
Dì nhỏ và chồng thường xuyên tăng ca vào cuối tuần, cô và Diệp Phong ở nhà, cô có thể không kiêng kị gì mà uống coca trong tủ lạnh, ôm bịch khoai tây nằm trên sofa xem truyện tranh và chơi game, Diệp Phong sẽ không nói với mẹ của cô, hai người bọn họ tự chơi, ở chung cực kỳ hòa hợp và hòa thuận.
"Cả ngày chạy qua nhà người khác, bản thân con không có nhà à!"
Một buổi sáng cuối tuần nào đó, lúc cô thu dọn cặp sách như mọi hôm định đến nhà Diệp Phong, vẻ mặt mẹ không vui mắng cô.
Động tác cô kéo khóa cặp dừng lại, không nói gì cả, chỉ là tiếp tục kéo khóa cặp sách cho xong, không quan tâm đến khuôn mặt đang đen sì của mẹ, đẩy cửa rồi đi ra ngoài.
Ngày hôm đó tâm tình của cô không tốt lắm, sau khi đến nhà Diệp Phong, nhìn thấy Diệp Phong đang làm tổ trên sofa chơi game, bỗng nhiên cô cũng muốn đánh vài ván game để trút bầu tâm trạng.
"Hai người chúng ta cùng chơi, chị đấu với em." Diệp Tiêu đặt cặp sách xuống, ngồi trên ghế sofa, cầm lấy máy chơi game kế bên tay của Diệp Phong nói.
"Được thôi." Diệp Phong đang tập trung tinh thần nhìn màn hình máy chơi game, đầu cũng chẳng ngẩng lên trả lời.
Diệp Tiêu không nghĩ tới bản thân chơi cái game này lại tệ đến vậy, ba ván liên tiếp đều thua Diệp Phong. Cô dường như lại nghe thấy tiếng của mẹ kế bên tai nói "Con lấy cái gì ra để so với Diệp Phong", trong lòng khó chịu, "cốp" ném máy chơi game trong tay lên bà trà thủy tinh cách đó không xa.
"Chị sao vậy?" Diệp Phong từ máy chơi game bỗng nhiên ngước đầu lên, cả mặt nghi hoặc hỏi.
Diệp Phong nhìn chằm chằm cô vài giây, thỏa hiệp nói: "Vậy ván sau em nhường chị."
"Chị cũng không thích người khác nhường mình." Diệp Tiêu lại nói.
Động tác trên tay Diệp Phong dừng lại, dùng ánh mắt sụp đổ "Vậy chị rốt cuộc muốn như thế nào" nhìn cô.
"Quên đi, không chơi nữa, chị đi làm đề toán Olympic đây."
"Được, em cũng không chơi nữa, hai chúng ta cùng làm." Diệp Phong bỏ máy chơi game xuống nói.
Bởi vì Diệp Tiêu và Diệp Phong chỉ cách một lớp, vậy nên lớp toán Olympic của hai người lần này phát đề vừa vặn là cùng một tờ.
Trong phòng sách, Diệp Phong làm không đến nửa tiếng là xong đề rồi, vô cùng buồn chán mà bắt đầu xoay bút chơi. Diệp Tiêu ngồi bên cạnh cậu lại bị câu cuối cùng làm khó, hoàn toàn không có ý tưởng giải, chậm chạp không biết làm sao hạ bút viết.
Diệp Tiêu rất không thích cảm giác không giải được bài.
Cô sốt ruột dùng bút chì gạch chân những câu hỏi, tiếng đầu bút cà trên giấy phát ra âm thanh chói tai, mang theo tâm trạng tồi tệ.
"Có cần em chỉ chị không?" Diệp Phong nghiêng đầu hỏi cô.
"Không cần đâu." Diệp Tiêu dửng dưng nói.
Diệp Tiêu lại nhìn đề nửa ngày, vẫn không có ý tưởng giải như cũ, "phách" đặt bút xuống, thở dài nghiêng đầu nói: "Diệp Phong, em có biết không, chị thật sự rất... rất mệt."
"Mệt thì chị nghỉ xíu đi." Diệp Phong nói.
"Cái mà chị nói không phải là loại mệt mỏi mà em nói, là một loại mệt khác..." Diệp Tiêu cau mày giải thích, dùng ánh mắt mong chờ hỏi cậu, "Em có thể hiểu lời chị nói không?"
Diệp Phong mơ hồ bối rối, lắc đầu.
Diệp Tiêu cảm thấy bản thân nhất định là vì không giải ra được bài, vậy nên mới gấp đến mức não cũng đều không tỉnh táo rồi. Cô vậy mà lại vọng tưởng muốn nói với người như Diệp Phong những chuyện ủy khuất mà bản thân kìm nén ở trong lòng.
"Thôi quên đi." Diệp Tiêu không muốn cùng em ấy giải thích nữa, im lặng nhìn một mảnh trắng xóa trên tờ đề, chua xót trong lòng ngày càng mãnh liệt.
Cô cuối cùng ý thức được, Diệp Phong chẳng hiểu cái gì cả.
Trên thế giới ngày thật sự sẽ có người có thể hiểu cô sao?
Trong truyện cổ tích, nàng công chúa bị xiềng xích luôn có thể đợi cho đến khi chàng hoàng tử cưỡi bạch mã vội vã chạy đến, giải cứu cô ấy trong lúc nguy nan. Tuy nhiên, trong thế giới thực, không những chẳng có chàng hoàng tử nào đến vì cô, mà thậm chí còn chẳng có người nào phát hiện rằng cô bị bắt cóc.
Buổi tối hôm đó, sau khi Diệp Tiêu ở nhà dì nhỏ ăn cơm xong, dì nhỏ muốn giữ cô ở lại một đêm, ngày mai lại tiếp tục ở đây chơi.
Diệp Tiêu lễ phép trả lời; "Cảm ơn dì nhỏ, con thu dọn một chút đồ liền về ạ."
Sau khi Diệp Tiêu trở về nhà, vừa thay giày định trở về phòng, liền nhìn thấy mẹ tay cầm thìa đi ra khỏi phòng bếp, khoanh tay hỏi cô: "Nhà người ta chơi vui không? Chơi đủ chưa? Ngày mai còn đi không? Chơi cùng Diệp Phong liền vui đến như vậy sao?"
Thật ra không quá vui.
Trong khoảnh khắc đó, Diệp Tiêu cuối cùng ý thức được, nhà của dì nhỏ không phải là chốn lánh nạn của cô, Diệp Phong cũng không phải là cứu tinh của cô.
Mà hiện thực cũng chẳng phải là truyện cổ tích, sẽ không có hoàng tử đến cứu cô.
Diệp Tiêu ôm cặp trở về phòng, đóng cửa phòng xong ngồi xuống trước bàn học. Cô kéo ra ngăn kéo bàn học, lấy quyển nhật ký có khóa mật mã mà bản thân trộm mua mấy ngày trước ra, lật ra trang đầu tiên, viết xuống một câu như thế này: