Mười Kiếp Chờ Hoa Nở

Chương 37



“Ừ, ừ, ta lưu manh đấy.” Hắn tủm tỉm cười rồi lại gần thêm chút nữa. Đầu ngón tay men theo cổ ta nhẹ nhàng lướt trên da thịt xuống phía dưới, hơi tê dại : “Ta còn có thể lưu manh được hơn thế nữa kìa, Mẫu Đơn.”

“Thương Âm, chàng làm gì vậy, uống nhầm thuốc rồi à, mau buông ta ra. Chàng muốn ve vãn hay cần nữ nhân thì đi mà tìm Chiêu Cẩm công chúa đi, tìm những nàng tiên nữ yêu thích chàng ấy, gia đây không thèm khát đâu!” Ta run rẩy, chàng như thế này là sao đây. Hôm qua thì không thèm để ý tới ta, hôm nay thì lại thế này, ta cũng chẳng phải sủng vật. Mà hôm qua ta còn nằm ở trong đình ngoài hoa viên kia…

Đợi chút.

Không phải ta ngủ trong đình sao?

Suy nghĩ này khiến cả người ta toát mồ hôi lạnh. Người đàn ông trước mặt này thì cười đến phong lưu tuyệt đại, còn ta thì lắp ba lắp bắp: “Ta, không phải là ngày hôm qua ta đã nói cái gì rồi chứ?”

Chàng đặt tay ở bên hông ta, dừng lại một chút, khẽ nhướn mi hỏi lại ta: “Không nhớ sao?”

Ta khó hiểu mở to mắt, hắn lại tiếp tục mỉm cười, đôi mắt cong cong, giọng nói nhẹ nhàng, “Không nhớ cũng không sao, ta nhớ là được rồi.”

Ta chợt cảm thấy tối hôm qua nhất định là đã nói sai ở đâu đó rồi. Ta rụt người lại, định luồn ra khỏi người Thương Âm, “Chung quy, tóm lại, chàng mau buông ta ra, ta không phải nữ nhân của chàng…”

“Đã bái thiên địa vào động phòng rồi, sao lại không phải nữ nhân của ta được chứ?”

Chàng nói chuyện này chính là đâm vào chỗ đau của ta, mắt ta lập tức đỏ lên.

“Đó cũng đã là chuyện 800 năm về trước rồi, với lại chàng cũng quên rồi, còn nhắc tới làm gì? Thương Âm, chàng đừng ỷ vào việc mình là Thái tử Điện hạ thì có thể coi thường người khác nhé.”

Cứ cho là trước đây Thương Âm thích ta, kể là biết rằng trước đây hai người từng là vợ chồng, nhưng mà chàng đã quên đoạn tình cảm đó rồi còn gì.

Ta cho rằng sự chống đối của ta như vậy thì chàng cuối cùng sẽ không hứng thú nữa, nhưng dáng vẻ chàng vẫn cứ bình thản, mà tâm tình cũng rất tốt, vững vàng phản bác lại ta: “Ta đã thắng trong đợt luận võ kén rể, nàng cũng đã là thê tử của ta rồi.”

“…”

Ta một lần nữa nghi ngờ, chàng thực sự là Thần tiên sao. Rốt cuộc đêm hôm qua mình đã nói hớ cái gì rồi mà chàng lại giở trò lưu manh thế này, ta chau mày suy nghĩ đến hao tâm tổn trí.

Mi tâm ta nóng lên, đôi môi hôn tới mi mắt mềm mại của ta, trái tim ta rung lên, tỉnh táo lại.

Đầu óc dần dần mê man, ta đưa tay muốn đẩy chàng ra, chàng lại nắm lấy tay ta thật chặt, những ngón tay đan chặt lại, hai gò má tách khỏi nhau. Lòng bàn tay ấm áp, thoải mái, đôi môi chàng cũng triền miên hôn xuống, “Mẫu Đơn”, chàng nỉ non gọi tên ta, giọng nói trầm ấm dễ nghe như muốn lấy mạng người khác vậy. Ta căng thẳng đến mức nín thở, chàng nói: “Cứ cho là bây giờ ta đã quên mọi thứ về nàng rồi, thì nàng vẫn là nữ nhân của ta.”

Hắn ngậm lấy môi ta, trái tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cả người cứng lại như con cá nằm trên thớt vậy.

Lần này nụ hôn của chàng ôn nhu mà kéo dài hơn mấy lần trước rất nhiều, dịu dàng mà ẩm ướt, lại nóng bỏng như ánh mặt trời vậy. Ta như mất hết khí lực trôi nổi trên mây, đầu lưỡi chàng cạy mở hàm răng ta mà trượt vào, cả người ta run bật lên, chàng lập tức buông tay ta ra mà ôm lấy eo ta, kéo ta ép sát về phía chàng.

Hơi thở và mùi vị khiến say lòng người, ta bị hôn kịch liệt. Thế mà Thương Âm lại tăng thêm lực đạo, dường như máu huyết và không khí của toàn thân ta đều bị chàng hút sạch vậy. Ta mơ màng nghe thấy tiếng rên rỉ bất lực của bản thân mình. Mùi vị đôi môi chàng, đầu lưỡi chàng, ta nếm trải từng thứ một, chợt cảm thấy không còn biết đến thời gian nữa.

Cuối cùng bên hông bỗng lạnh lạnh, ta tỉnh một chút, lập tức cảm nhận được bàn tay của chàng đang mò vào.

Ta phản xạ có điều kiện mà đè lại bàn tay sói kia, chàng cũng không nôn nóng, cứ để tay ở đó, chậm rãi vuốt ve. Cả người ta tê dại như có điện, mở to mắt trừng chàng, chàng lại híp đôi mắt đen lại cười cười, mặt khác, đầu lưỡi lại đưa vào tai ta.

Rầm, trong nháy mắt ta bùng nổ.

Người đàn ông này cho rằng ta làm âm sai 800 năm là con rối chắc?

Ta lên gối, vung tay một cái, hai người bọn ta đổi vị trí cho nhau. Ta ngồi trên eo chàng, mái tóc dài hỗn loạn, quần áo lộn xộn, tay trái tay phải đè lại hai tay chàng, mặt nóng bừng bừng vẫn cố nhắm mắt quát chàng, nghĩa khí ngút trời, “Thương Âm, chàng, chàng, chàng mà còn cử động nữa, ta lập tức cắt cái đó của chàng đem cho chó ăn ngay!”

Rầm!

Lại nghe một tiếng rầm nữa, cửa lớn của tẩm cung bị đạp ra, vị Thần tiên mặc áo bào màu xanh phe phẩy chiếc quạt nhàn nhã đi tới, Phù Nhi sửng sốt đứng ngoài cửa điện ngó vào trong.

“Ái chà,” Cửu Khuyết hấp háy mắt, dùng quạt che miệng cười nói: “Điện hạ này, không ngờ ở phương diện phòng the, nương nương lại uy vũ bá đạo như vậy đấy.”

Phù Nhi bước nhanh từng bước nhỏ tiến về phía trước, hành lễ rồi nói với ta: “Nương nương, Phù Nhi đứng ở ngoài gọi to hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, nên Thần quân đại nhân bèn tự mình di vào xem sao…”

Ta cứng đờ người, tay chân luống cuống để trên người Thương Âm, giương mắt nhìn bọn họ suy nghĩ mường tượng xa xôi. Lúc này một đôi tay lại đặt lên eo ta, Thương Âm nằm trên chiếc đệm xanh có hoa văn nhỏ màu vàng kim, mái tóc đen tán loạn, vạt áo mở rộng, khuôn mặt đẹp đẽ cười như không cười, rất là vô tội nói: “Nương tử muốn ở trên thì cứ nói thẳng, hà tất phải nóng vội như khỉ vậy chứ?”

Ta: “…”

_

Ta đợi ở Cửu Trùng Thiên hơn mười ngày.

Sáng sớm hôm ấy lại làm ra trò cười như vậy, trên mặt ta có phần bực tức không nén lại được, trái lại, tâm tình của Thương Âm lại rất tốt. Khi ấy ta quẫn bách không thôi, vùng dậy dùng ống tay áo che lại cơ thể, bảo Cửu Khuyết và Phù Nhi ra ngoài hết.

Ánh mặt trời ban sớm bên ngoài cửa sổ mơ hồ, hình ảnh hoa bồ đề bay xuống mờ mờ.

Thương Âm đã mặc quần áo chỉnh tề rồi, mà ta còn làm tổ trên giường có chút bực bội. Ta vùi đầu vào trong chăn giả chết, chàng vui vẻ ôm cả người ta lẫn cả chăn đặt lên đùi mình, ta xấu hổ, tóc tai rối loạn. Chàng bế ta như bế đứa bé sơ sinh, kéo chăn xuống để lộ mặt ta một chút.

Ta nhắm chặt mắt, lòng bàn tay chàng lại lướt qua mi mắt ta, rồi có cái gì đó mềm mại ấm áp phủ lên đó, ngay cả lồng ngực cũng được bao phủ bởi ấm áp, ta đoán, kia hẳn là môi của chàng.

Cảnh tượng quen thuộc này, bắt đầu từ khi nào vậy, trong lòng ta luôn có phần khó chịu.

Chàng gọi Phù Nhi vào hầu hạ ta thay quần áo. Ta thay xong bộ trang phục bình thường rồi, chàng liền hết sức tự nhiên cầm một quyển kinh Phật ở bên cạnh mà nhìn. Ta đỏ mặt nói: “Chàng đi ra ngoài được không, không phải chàng còn bận rộn nhiều việc hay sao?”

Chàng cười nói: “Đây là chỗ của ta, nàng là của ta, sao ta lại không ở đây được chứ?”

Ta bị nghẹn họng, một lát sau mới nghiến răng nói một câu: “Ta muốn về nhà.”

“Được,” chàng vuốt ve khuôn mặt ta, “Chờ ta làm xong mấy việc này rồi cùng nàng trở về.”

Lời này thật mập mờ, ta không dám nghĩ bậy bạ.

Trước khi dùng bữa, chàng vì bận công việc Thiên cung mà đi ra ngoài một lát, ta vội vàng ngồi trước bàn trang điểm mà tô tô vẽ vẽ một chút, sắm sửa để thần sắc nhìn tốt hơn một tẹo. Thân là một âm sai, mặt mũi trắng bệch, ta sợ chàng không thích.

Phù Nhi đứng bên cạnh cười trộm, ta lườm, nàng ấy không cười nữa, được một lúc lại bắt đầu cười lên.

Ta vẫn nhớ chàng thích cô gái đơn thuần hoạt bát, cô gái mà cười lên thật ngọt ngào, dáng vẻ năm ấy khi ta mười lăm tuổi chính là như vậy. Ta còn nhớ chàng nói rằng ta cười lên nhìn rất đẹp, chàng rất thích nhìn thấy ta cười.

Tất cả mọi điều mà chàng nói, ta đều nhớ hết, mà chàng thì lại chẳng nhớ gì cả.

Vậy bây giờ chàng đặt ta ở chỗ nào đây.

Thương Âm đẩy cửa bước vào, ta vội vàng cất son môi đi, ngồi ngay ngắn lại. Chàng nhìn vào gương mỉm cười với ta: “Hoa Nhi gia?”

Mặt ta càng đỏ hơn, cảm thấy mình thật ngốc nghếch, vụt đứng dậy đi rửa mặt. Chưa đi được mấy bước Thương Âm đã nhanh chóng đưa tay ra kéo ta vào lồng ngực, cúi đầu xuống hôn.

Thời gian vì vậy mà như kéo dài thật dài.

Cuối cùng chàng dùng ngón tay xoa bờ môi đỏ mọng của ta, ta hơi đau vì bị sưng đỏ, chàng lại nhẹ nhàng miết nhẹ vết son còn sót lại. Ta ở trong ngực chàng, mặt đỏ gay, cứ như vậy mà dễ dàng tước bỏ vũ khí đầu hàng.

Chàng ngắm nhìn đầu ngón tay gọi, “Mẫu Đơn.”

“Ừm?”

“Mẫu Đơn.”

“…Ừm?”

“Mẫu Đơn.”

“Gì thế,” ta âm thầm đẩy đẩy chàng, chàng cười, dường như có phần thở dài. “Không có gì, chỉ là biết một chút vì sao đã từng thích nàng như vậy thôi.”

Trái tim ta giật một cái, ngẩng đầu nhìn chàng, vẻ mặt chàng dịu dàng giống như màn sương mờ ngâm trong nước vậy. Chẳng biết có phải là ảo giác hay không, khóe mắt chàng tựa như có nét tịch lạc.

Dùng bữa xong, chàng tới thư phòng xử lý tấu chương, còn ta ở cung Trùng Hoa ngắm nhìn xung quanh. Thân là tẩm cung Thái tử, nhưng hầu gái lại cực ít, lại cũng ít khi có Thần tiên tới thăm hỏi, ở đây đúng là rất yên tĩnh. Dần bước tới phòng bếp phía sau, quả thực là xa hoa, ngang với một trạch viện nho nhỏ của phú thương nhân gian, thế nhưng bên trong lại có rất ít đầu bếp.

“Thực ra dfiện hạ rất ít khi về đây, hàng ngày các đầu bếp đều là làm đồ ăn cho đám hạ nhân mà thôi. Hơn nữa trước đây người còn ở…” Phù Nhi nói được một nửa lại dừng lại, nhìn nhà bếp nói: “Nghe cô cô trước đây hầu hạ Thái tử Điện hạ nói, phòng bếp này là nơi có liên quan với Điện hạ, chính là ban đêm Người có thói quen xuống bếp đấy ạ.”

Ta nghe xong thì sững sờ, Phù Nhi tiếp tục nói: “Phù Nhi đến Trùng Hoa cung này cũng đã là chuyện của hơn 700 năm về trước rồi. Ban đêm đám hạ nhân chúng nô tỳ đều không ngủ, mà Điện hạ trước giờ đều ngủ không sâu giấc, cứ đêm khuya là lại tỉnh lại. Nhớ hồi đầu nô tỳ mới bắt đầu tới đây, Điện hạ sẽ hay đây ngồi, có lúc Người sẽ làm một ít bánh ngọt ăn nhẹ, rồi cứ thế ngồi đến tận khi trời sáng. Sáng ra đầu bếp vừa mở cửa đã bị dọa cho giật mình hoảng sợ.” Nói đến đây nàng ấy lấy tay áo che miệng cười, “Nương nương thử nói xem, có phải Điện hạ vậy là rất kỳ lạ hay không, làm gì có Thần tiên trên trời nào như thế chứ? Mà mỗi lần làm xong Điện hạ cũng không ăn, để đến sáng thì nguội lạnh hết cả rồi. Từng có một đêm có cô cô còn nhìn thấy một lồng bánh sủi cảo đã làm xong, vẫn còn nóng hổi đặt ở trên sàn. Điện hạ thì yên lặng ngồi hoang mang ở bên cạnh nhìn cái lồng bánh sủi cảo kia, còn có phần thẫn thờ nữa. Sáng sớm tới mà thấy Người vẫn còn ngồi đó, cô cô đến, Người bèn bảo để bánh cho hạ nhân ăn hết đi. Nô tỳ cũng được thưởng thức rồi, đúng là Điện hạ có khác, dù bánh đã nguội rồi mà ăn vẫn ngon không tưởng luôn.”

Ta nhìn chiếc khóa đồng đen chạm trổ hoa văn trên cửa phòng bếp và cánh cửa gỗ đàn hương đen được sơn son, không nói gì.

“Có điều chuyện này là bí mật của đám hạ nhân ở Trùng Hoa cung, không có nói ra ngoài. Nhưng rồi số lần Người xuống bếp cũng dần thưa. Chuyện của Nương nương thì sau này bọn nô tỳ mới được nghe nói, đến lúc thấy Nương nương nô tỳ mới hiểu rõ, thì ra vị mỹ nhân mà trước đây Điện hạ hay vẽ chính là Nương nương.”

_

Buổi chiều gió se se lạnh, các cung nhân mang sách và tấu chương chuyển tới đình, Thương Âm ở trong đình phê duyệt. Trên con đường nhỏ ngoài đình là một hàng hạ nhân bê tấu sớ, cũng không hiểu vì sao mà cứ đứng ở đó, không chịu đặt tấu sớ xuống rồi rời đi, kiểu dáng y phục không giống người ở Trùng Hoa cung, nhìn có khí thế hơn.

Ta suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra có thể làm gì cho chàng được. Chàng giờ là Thái tử Đế quân, việc gì cũng đều đã có người hầu hạ cung phụng tốt nhất rồi, ta chỉ đành đi vào trong trà phường một chuyến để ủ cho chàng một ấm trà Kim Vĩ Thúy Phong mà thôi. Những phiến là nhỏ xíu màu xanh sẫm như ngọn núi xanh vậy, mùi thơm thoang thoảng. Sinh trưởng từ luồng khí huyễn cảnh núi Phạm Cao ở Thập Nhất Thiên*, nghe cung nữ nói đây là một loại trà vô cùng hiếm có. Ta lục tìm được quyển sách Ngự dụng trà trong trà phường, ta làm theo các bước ghi trên đó, mùi hương trà tỏa như khói mờ, lại chứa một chút mát mẻ.

(*Theo quan niệma của Đạo giáo, vũ trụ được chia thành 36 tầng, hay còn gọi là Tam Thập Lục Thiên. Thập Nhất Thiên là tầng trời thứ 11 trong số 36 tầng trời.)

Ta ngâm trà xong thì đưa cho Phù Nhi, bảo nàng ấy: “Mang cho Điện hạ đi.”

Có nhiều người bên ngoài như vậy, cũng không rõ chủ nhân của bọn họ là những vị Thần tiên nào nữa, tốt nhất là ta không nên để họ nhìn thấy.

Phù Nhi chớp mắt mấy cái, kêu ‘ối’ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, rên rỉ nói: “Nương nương, Phù Nhi bị đau bụng ạ.”

Ta: “…” Im lặng một hồi rồi quay sang các cung nữ Giáp, Ất, Bính, Đinh đang vây xung quanh nhìn ta pha trà nói: “Các cô đi đi vậy.”

“Nương nương, nô tỳ hơi hoa mắt…”

“Nương nương, hình như chân nô tỳ bị trẹo….”

“Nương nương, nô tỳ đến tháng…”

“Nương nương, hình như nô tỳ có bầu…”

Ta im lặng lại im lặng, quay lại nhìn Phù Nhi nói: “Chúng ta đổi y phục cho nhau vậy.”

Xiêm y của cung nữ rất đẹp, áo quần bằng tơ lụa màu vàng nhạt làm tôn lên làn da trắng như tuyết, mái tóc búi thấp. Ta bước từng bước nhỏ, bưng khay trà bước dọc theo con đường đá trắng dẫn vào trong đình ở giữa hồ.

Ta cúi đầu thật thấp, chỉ là cung nữ thôi nên hẳn là người bên cạnh này chưa phát hiện ra đâu.

Chằng mày Thương Âm rủ xuống nhìn tựa như nét mực nhòa trong dòng suối tĩnh lặng, đôi mi đen nhánh, đôi môi nghiêm nghị. Đứng cung kính gần đó là bốn mươi Thần tiên lớn nhỏ, áo mũ màu đỏ, hẳn là người bên cạnh Cửu Trùng Thiên Đế Quân rồi.

Ta đi tới chỉ nghe người kia đang nói gì đó, ta nghe không hiểu, ngôn từ trúc trắc khó hiểu, Thương Âm ở bên cạnh phê duyệt một phần tấu sớ. Ta định bưng trà bước vào trong đình, vừa đúng lúc nghe thấy vị Thần tiên kia đổi đề tài, bên tai ta on gong một trận.

Chàng dùng tiên thuật che lại, đại khái là để ngăn không cho cuộc nói chuyện của bọn họ bị nghe thấy, chỉ có điều chút phép thuật nho nhỏ này của Thần tiên hình như cũng chỉ nhằm vào Thần tiên mà thôi thì phải, bởi ta vẫn nghe được rõ năm, sáu phần: “Đế Quân đã dặn dò, chuyện của Ma tộc có thể tạm thời đặt sang một bên, nhưng việc thành hôn của Điện hạ và Chiêu Cẩm Công chúa thì cần đưuọc thúc đẩy. Khi ấy Điện hạ đã nhận lời phần hôn sự này với Tranh Dung Thần quân rồi, nếu lại từ chối nữa, e là…”

Ta tự giác không nghe tiếp nữa, nhưng bỗng nhiên cơ thể dừng lại, không nhúc nhích.

Thương Âm phê duyệt xong tấu sớ, mí mắt cũng chẳng nâng lên, lãnh đạm nói: “Khi ấy Tranh Dung Tiên bá đã giao việc này lại cho Bản quân rồi, Tiên bá sẽ không động tới việc này nữa, bây giờ lại hỏi tới làm gì.”

Vị Thần tiên chuyển lời kia lại hành lễ nói: “Điện hạ, Tranh Dung Thần quân ở Tam Thập Lục Thiên, có sức ảnh hưởng to lớn với Bát hoang, lại có chút giao tình với Thất quân Ma tộc nữa. Điện hạ đã mất Cửu Long tỳ, nếu không kết thông gia với Tranh Dung Thần quân, sau này bước lên vị trí Đế Quân, bảy mươi hai tộc của Bát hoang kia…” vị Thần tiên kia bỗng dừng lại, đè giọng xuống thấp hơn nữa, “Nghe nói Điện hạ đã mang nữ tử âm ty được tụ hồn mà sống sót từ 800 năm trước về Thiên cung, nhưng là bởi nữ tử này đã khóc lóc yêu cầu Điện hạ thoái thác việc thành hôn kia?”

Mặt Thương Âm sớm đã không còn cảm xúc, không đợi chàng trả lời, vị Thần tiên kia lại cau mày nói: “Điện hạ, cưới nữ tử nhân gian vốn là phá Thiên quy, huống hồ khi ấy Điện hạ đã chịu thay nàng ta…Có thể nói là đã tận tình tận nghĩa với nàng ta rồi, nếu nàng ta còn cố tình tham lam đến đây để đòi hỏi chút danh phận, Điện hạ cứ cho bừa một cái là đưuọc rồi. Nghe nói diện mạo của cô gái này tuy không sánh bằng Chiêu Cẩm Công chúa, nhưng dung mạo cũng vô cùng xinh đẹp. Sau khi thành hôn với Chiêu Cẩm Công chúa, có giao thiệp với Ma tộc rồi thì cứ giao nàng ta cho Ma tôn làm tiểu thiếp cũng xong.”

Thương Âm dừng tay lại, một lát sau mới ngẩng đầu, trong mắt chứa ý cười, nhưng chẳng hiểu sao ta đứng cách xa mấy trượng phía sau lại thấy rét lạnh.

“Tính toán cũng chu đáo thật đấy. Đây là ý của khanh hay của Phụ quân?”

Vị Thần tiên kia cúi lạy một cái, “Là ý kiến ngu muội của tiểu Tiên ạ. Chẳng qua là cảm thấy địa vị Điện hạ ở trên muôn vàn chúng thần, sao có thể động tâm với một nữ tử phàm trần đưuọc chứ, hẳn là do nàng ta nổi lên tâm kế mà thôi.”

Thương Âm nheo mắt, ngữ điệu không chút gợn sóng, “Như vậy không phải đã ủy khuất Chiêu Cẩm Công chúa sao?”

Vị Thần tiên kia vội vàng nói: “Chiêu Cẩm Công chúa có tấm lòng bao dung, phẩm chất cao cả, sao mà cảm thấy bị ủy khuất được?”

Lúc Thương Âm cúi đầu thì một lọn tóc đen lướt nhẹ qua mép bàn: “Ồ? Khanh làm sao mà biết được?”

Làn nước trong lâm viên dưới ánh mặt trời trong suốt như một màn hơi nước mỏng, cây bồ đề Vãng Sinh tựa như những ngọn đèn nhỏ rủ xuống. Chàng nhấp một ngụm trà, khóe môi hơi cong lên, một nụ cười ôn nhu càng được kéo ra, nói ró x ràng từng câu từng chữ:

“Nhưng Mẫu Đơn tâm nhãn nhỏ, lại hay khóc, là do Bản quân đã ủy khuất nàng.”

Khuôn mặt tươi cười của vị Thần tiên kia thoáng chốc cứng đờ lại.

Thương Âm phê duyệt tấu sớ xong thì đặt sang một bên, “Bất kể nguyên nhân là gì, đều là Bản quân đã phụ nàng ấy, làm lỡ mất 800 năm của nàng ấy, để nàng ấy ở lại một mình. Khanh nói xem, phần ủy khuất này, ai sẽ tới trả lại cho nàng đây?”

***

Đến đêm chàng mang theo tấu chương trở lại, từng hạ nhân ôm chúng đặt lên bàn, châm đèn, vầng sáng tròn tròn bao phủ. Sau khi bọn họ đã lui ra, ta bưng trà lên. Chàng ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi sáng giống như viên trân châu đen dưới ánh trăng.

Ta ngẩn người, có phần lúng túng nói : “Sao thế?”

Chàng nói: “Trà ‘Vãn Lăng’ ở Long Vân tự đêm đó quả nhiên là do nàng pha.”

Ta chần chừ một lúc nói: “Vì chàng mà Tuệ Nhân Công chúa cũng rất cố gắng học trà nghệ (*) mà.”

(Nghệ thuật uống, pha trà)

Chiêu Cẩm Công chúa là thực sự yêu thương chàng, ta cảm nhận được.

Chàng cứ như không nghe thấy, chỉ chăm chú nhìn ta, ánh mắt có phần nóng rực, nụ cười lại thanh mát dịu dàng: “Giả trang làm cung nữ, hửm?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.