Mười Kiếp Chờ Hoa Nở

Chương 24: Triền miên



“Ngươi nhìn đi, nhìn mà xem. Bây giờ đã lẳng lơ thành cái dạng này, gương mặt trắng nhỏ nhắn này,… Ái chà chà, kìm chết ông đây rồi.”

Tên đàn ông kia ngày càng bỉ ổi hạ lưu. Tai ta ong lên rồi mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại vì nóng lần nữa, ta đã ở trong một căn phòng hoa lệ rộng lớn. Ta gắng gượng chống đỡ cơ thể suy yếu, bên dưới là tấm đệm tơ lụa màu tím được thêu tỉ mỉ, rèm mỏng buông rủ xung quanh chiếc giường lớn bằng gỗ đàn hương.

Quan sát xung quanh, đây hẳn là phòng của đàn ông, sau đó nhìn lại chính mình, khóe miệng không khỏi run run. Trên người mặc một chiếc yếm nhỏ thêu hình hoa mẫu đơn và một chiếc áo mỏng dính khoác bên ngoài. Cái yếm nhỏ xíu căn bản không che hết ngực ta, mặc lên người như vậy cũng chẳng khác nào không mặc.

Lại nhìn xuống nửa người dưới, quả nhiên…không mặc gì. Đôi chân trắng ngần nhỏ nhắn được quấn bằng tấm lụa mỏng.

Ta bị đưa đến chỗ nào vậy chứ?

Đầu óc choáng váng, bụng dưới nóng vô cùng. Ta nheo mắt, tầm mắt mơ màng, chỉ thoáng chốc lại ngã ra giường. Thở hổn hển, người toát đầy mồ hôi cọ xát vào tơ lụa trên người lại thấy dễ chịu hơn một chút. Cả người ta mềm nhũn trên giường, một lát sau không chịu được liền dùng hai chân bị quấn lụa mà ma sát trước sau.

Ý thức đã bị thiêu đốt sạch sẽ, trong căn phòng hoa lệ rất yên tĩnh trần ngập một mùi thơm ngào ngạt, những tiếng rên nho nhỏ đặc biệt mê người. Bàn tay không tự chủ được mà tự xoa da thịt của mình, tự xoa nắn vuốt ve phần ngực, sau phút chốc thoải mái xương cốt lại càng thêm nóng nực ngứa ngáy. Ta cắn môi, hai chân vắt chéo nhau tự xoa dịu bản thân.

Ta nghe thấy tiếng người, là tiếng nha hoàn và tiếng một người đàn ông. Tiếp đó cánh cửa bị đẩy ra, ta co toàn thân lại, nụ hoa phía dưới nóng bỏng chảy ra chất dịch, nước dịch sền sệt giữa hai chân chảy xuống. Ta vô cùng khó chịu và xấu hổ, chỉ hận không thể đập đầu chết quách cho rồi.

Trong đầu tất cả đều là hình ảnh oanh oanh yến yến giao hoan khi còn sống, cố cắn môi trằn trọc trở mình. Có tiếng chân bước vào, vừa vén rèm lên lập tức dừng lại.

Ta khó khăn ngẩng đầu nhìn người đàn ông toàn thân trắng toát trước mắt dưới ánh nến chói lọi như trang sức.

Y thấy ta run rẩy, ngược lại cả người y vẫn vững vàng. Chốc lát sau, mặt không biến sắc mà bước tới chỗ ta. Ta mơ màng hy vọng rằng người đàn ông rõ ràng ngay trước mắt này vẫn chỉ là Thương Âm mà tự suy nghĩ chủ quan của bản thân tưởng tượng ra mà thôi.

Chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ trầm thấp: “Đây chính là lễ vật của Tưởng Vương gia ư? Tốn không ít tâm tư đấy nhỉ.”

Quả nhiên là lão ta. Hai tay ta che chắn lấy mình, phía dưới ngứa ngáy khiến ta gần như không chịu được. Cơ thể nóng hầm hập chỉ muốn nhanh chóng cởi hết ra cho mát mẻ. Ta gần như mê mẩn nhìn cổ và môi y, ánh sáng rực rỡ êm ái, chắc hẳn rất ngon.

Nhớ lắm…lại gần đây đi…

Nghĩ đến đây ta liếm liếm môi, lại ý thức được hành vi của mình đồi bại thuần phong biết bao nhiêu. Cắn môi một cái, đành hút chính máu của mình để đau đớn duy trì được sự trong sạch của mình đến cùng.

Y lại bước mấy bước lên trước về phía giường, ta dùng chút sức lực nhỏ bé mà co rúc vào bên trong, cả người co lại đầy mồ hôi, hai gò má đỏ ửng hét to: “Ngươi dám chạm vào ta, dù chỉ là một đầu ngón tay, ta lập tức cắt của ngươi!”

Y dừng lại, thoáng nhìn, biểu hiện vẫn không tập trung, lát sau thì bật cười và tỉ mỉ đánh giá ta một hồi.

“Cuối cùng cũng lộ bản chất rồi, Hoa Nhi gia?”

Không rõ có phải cảm giác của ta sai hay không, rõ ràng là giọng điệu trêu ngươi như vậy, nhưng vẻ mặt lại không tình nguyện.

Ta kẹp chặt hai chân lại. Hơi thở và mùi hương trong lành chỉ thuộc về người con trai kia khẽ nhích lại gần, thật sự chuyện đó còn có tác dụng hơn cả thuốc kích thích. Ta thực sự rất muốn lại gần, hôn lên đó, lấp kín khoảng trống ham muốn đang thiêu đốt kia.

“Thân là âm sai đệ nhất cõi âm, sao lại không cẩn thận mà bị hãm hại thành như vậy chứ?”

Y cúi mặt xuống, những sợi tóc rủ xuống gò má ta, móng tay ta đâm vào da thịt, luống cuống chực khóc. Nếu như bây giờ ta mà làm chuyện phòng the với y ở đây, tám trăm năm trước ta còn chưa thoát ra được thì tám trăm năm nữa ta cũng không thể thoát ra được nữa. Ta đã nhớ y đến phát điên lên rồi, bây giờ ta lại bị hạ độc như vậy nữa. Ông trời vì sao lần nào cũng để ta gặp y trong tình cảnh tồi tệ đến vậy chứ.

Khóe mắt ta chảy ra một giọt nước mắt: “Thương Âm, ngươi đi ra ngoài cho ta, ngươi còn không đi ra ta lập tức cắt của ngươi! Gia ta tự mình chịu được, không cần thị tẩm!”

Cuối cùng y cũng chịu thu lại vẻ mặt không tập trung, mở miệng nói, đôi mắt đen như mực: “Là kẻ nào nói cho cô biết tên thật của ta? Cả thiên hạ rộng lớn, không có kẻ nào dám xưng hô với ta như vậy cả. Mẫu Đơn cô nương quả nhiên rất to gan thật.”

Trước mắt ta mông lung, cắn răng chịu đựng, hô hấp không thoải mái.

Y cúi đầu, bất ngờ hôn nhẹ lên má ta. Các mạch máu trên người ta như nổ tung, đôi chân nhỏ run rẩy mà rên một tiếng, nháy mắt nước mắt càng chảy nhiều hơn.

“Mẫn cảm thật…”

Y cười hết sức nhẹ nhàng.

Mặc kệ y không quan tâm ra sao, trong lòng ta một mực không muốn để y làm chuyện đó với ta. Bị trượng phu đối xử như một kẻ hạ lưu dâm loạn như vậy, căn bản ta không tiếp nhận nổi.

“Thương Âm! Xú trùng tử nhà ngươi! Tên biến thái lưu manh này! Ngươi mau cút ra ngoài cho ta!”

Ta đẩy y ra nhưng hoàn toàn không có chút sức lực, những ngón tay từ xô đẩy lại thành nắm chặt, lồng ngực y có nhiệt độ mát mẻ rất thoải mái. Ngược lại, lần này y không có bất kỳ phản ứng nào đối với những ngôn từ xúc phạm của ta nữa, chỉ là dùng một tay nắm lấy hai cổ tay ta. Nắm được rồi lại đưa ta còn lại lên mặt ta, ngón tay khẽ lau vệt máu trên môi ta, kề sát lại mà khẽ liếm một cái.

Mặt ta đỏ hoàn toàn, hô hấp hỗn loạn, cơ thể uốn éo, bị động tác trêu ghẹo của y kích động đến không thể chịu nổi. Y vẫn nắm lấy ta, ta không nhịn được mà đè xuống, cứ như vậy bò lên người y, bàn tay nhỏ cào mở quần áo sờ lung tung. Đừng tưởng Thương Âm trắng trẻo, ta là người biết rõ nhất cơ thể y vốn là cơ thể luyện võ. Hồi ta mới làm âm sai còn nghe được việc y đem quân đi đánh Ma tộc, chỉ có điều không lâu sau đó lại gia nhập ma chướng mà giết hại thần tiên nên phải chịu thiên khiển.

Da thịt ma sát trên lồng ngực trơn bóng cường tráng của y, thật là thoải mái. Gò má ta đỏ ửng mà mãn nguyện thở dài.

Thật là nhớ, thật ấm áp. Thời gian quá lâu, nỗi nhớ quá dài.

“Mị nhi xuân mà Tưởng Vương gia cũng bỏ được.” Sau khi xem qua một hồi, một tay y ôm lấy vai ta, nhìn ta thật kỹ: “Cả thiên hạ này chỉ có mình cô dám can đảm đối xử hung dữ như vậy với Thái tử Trọng Lam ta thôi đấy.”

Ta nghe không hiểu gì, rầm rì kéo cổ y lại, chu đôi môi đỏ mọng lại gần.

“Muốn ư?” Y thấp giọng nói, có chút khàn, hơi thở nồng đậm phả lên mặt ta.

Sao lại không muốn cho được. Cứ coi như người đàn ông trước mắt này không nhớ rằng đã từng vứt bỏ ta, ta vẫn cư ngu ngốc yêu thích y.

Được triền miên cùng với người đàn ông mình yêu lần nữa, có cô gái nào có thể khước từ đây.

“Đúng vậy…Ta muốn…Dẫu ở trong mắt ngươi…” Ta mở to đôi mắt mờ mịt vô thần nhìn y, khóe miệng nhếch lên nét cười thê lương, “…ta cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi…”

Ít nhất từ phía ta, là toàn tâm toàn ý.

Động tác của y hơi ngưng lại, không nhúc nhích một lát, để ta tùy tiện hết sờ lại cắn trên ngực y. Lát sau y giữ lại ngăn cản động tác của ta, sức lực không lớn cũng không nhỏ, cuối cùng chậm rãi buông ta ra, ta bất mãn mà cọ xát người y.

Ngón tay y nhẹ nhàng bấm lên huyệt thái dương của ta, một luồng thanh tỉnh truyền vào tâm trí. Ta bỗng tỉnh táo lên nhiều nhưng lại thấy y tách ra trước giường mà cởi quần áo, xương đòn lộ ra vô cùng mê người.

Thấy y như vậy ta hốt hoảng sợ hãi, tỉnh táo hoàn toàn.

“…Ngươi, ngươi làm gì vậy hả, cái tên biến thái này!” Ta nôn nóng, ôm chặt cơ thể nóng hổi của mình.

“Thì cởi quần áo.” Y liếc ta một cái: “Tâm tư đàn bà phụ nữ quả nhiên như trăng tháng hai. Vừa nãy là ai bò lên người ta hả?”

“Ngươi còn nói nữa ta liền cắt của ngươi! Cắt mất tiểu đệ của ngươi bây giờ!”

Y cởi áo ngoài che lên người ta, giữa lúc ta còn đang ngây ngẩn nhìn dáng vẻ tràn đầy hứng thú của y thì y lại chỉ phía dưới nên ta vội vàng khép chặt chân lại. Khóe môi y mang nét cười, hàm ý sâu xa: “Cắt đứt bằng cách nào đây? Đừng che nữa, ướt như vậy rồi. Mẫu Đơn cô nương định dùng miệng dưới kia để cắn đứt của ta chắc?”

Y trong bộ trường bào màu trắng thêu hoa văn viền đen, thần thái văn nhã, khuôn mặt trắng trẻo cùng với giọng điệu trầm ấm dịu dàng mà lại nói ra những lời thô tục hạ lưu như vậy, mặt ta càng nóng vô cùng. Khi còn sống ta cũng chưa từng nghe y nói những lời như thế này bao giờ.

Y thu hồi vẻ mặt, lẳng lặng nhìn ta bị dục hỏa thiêu đốt mà vặn vẹo thân mình, khẽ cười thì thầm: “Cơ thể cô xinh đẹp như vậy vậy mà cả ngày chỉ mặc đồ đen. Thật đáng tiếc. Quả nhiên mới mẻ hơn những tục khí trần gian hơn nhiều.”

“…Ai cần ngươi lo!” Ta thở ra một hơi, nhỏ giọng than nhẹ, thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi.

Y nhìn ta sau đó nhìn ra cửa nói: “Đàn ông của cô ở đâu, ta đưa cô đến đó.”

Cả người ta chấn động, không thể tin mà nhìn hắn.

“Sao vậy, không tin à?”

Y nhìn sang.

Những ngón tay ta nắm chặt chiếc áo khoác ngoài của y, trên đó còn có mùi hương của y, nghiêng đầu nhắm mắt lại và nắm chặt áo bào tự quấn lấy mình.

Vậy là y…sẽ không làm vậy với ta?

Cũng phải, y còn có công chúa Chiêu Cẩm, sao có thể có dục niệm đối với loại canh nhạt rau dưa như ta được.

Y đúng là làm phật ý tốt của Tần Quảng Vương dành cho mình rồi. Nhưng mà ta đâu có đàn ông, người ấy của ta đã không cần ta từ lâu rồi.

“Ta không có đàn ông, ngươi không cần lo cho ta. Ta chỉ xin ngươi một việc…xin ngươi…” Giọng ta bị dục hỏa thiêu đốt đến khàn cả đi nhưng cõi lòng thì lạnh lẽo, đau như bị dao cắt qua vậy: “Ngươi hãy trói ta lại, sau đó không cần quan tâm đến ta. Cũng đừng nhìn ta, xin ngươi đấy.”

Một đêm mất ngủ.

Ý thức ta hoàn toàn bị tính năng của thuốc gặm nhấma khống chế. Ta nằm trên giường lăn lộn liên tục, tay chân bị trói lại. Về sau ta vẫn còn nhớ những âm thanh va chạm của cơ thể ta với ván giường, cả những tiếng rên khàn không ngừng của mình nữa. Bị dục hỏa thiêu đốt đau đớn vô cùng, vài lời ân ái nỉ non ta hoàn toàn không thể nhớ được.

Nhưng ta vẫn cố chịu đựng.

Thương Âm ngồi ở bên ngoài, ta có thể cảm nhận được y ngồi đó, ngồi suốt một đêm.

Sáng sớm hôm sau y vén rèm lên bước vào. Cả người ta trống rỗng nằm vật trên giường, mái tóc dài rối tung, mồ hôi đầm đìa. Trường bào của y vì những động tác lăn lộn của ta mà rớt xuống dưới giường, tấm lụa mỏng bị mồ hôi và chất lỏng xấu hổ phía bụng dưới kia làm cho ẩm ướt.

Y lại gần, ta co người quay sang bên kia không muốn để y nhìn thấy.

Y lại xoay ta lại, ánh mắt rơi xuống đôi môi ta, đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt: “Cắn thành như vậy cơ à?”

Ta không lên tiếng, đôi môi đã mất cảm giác, trong cổ họng đều là mùi máu tanh.

Y cầm chiếc gương đồng lại cho ta xem. Người con gái trong gương hai má đỏ ửng thực sự trông rất quyến rũ. Lụa mỏng dính sát càng khiến cơ thể hiện lên một cách xinh đẹp. Chiếc yếm đỏ tươi mỏng manh trên người bị lệch, sợi dây đỏ trên cổ lỏng lẻo lộ những phần không nên lộ, chẳng khác đám con gái bán nụ cười ở lầu xanh dưới nhân gian.

“Ngươi có ý gì?” Ta yếu ớt hỏi y, trong cơ thể vẫn trống rỗng.

“Đừng để cho đàn ông khác nhìn thấy dáng vẻ này đấy!” Y cởi dây trói cho ta, lại lấy áo phủ lên người ta rồi ôm cả người ta vào ngực. Y đưa một chén trà xanh tới, mùi thơm làm tỉnh táo tinh thần: “Uống một chút đi.”

Ta không còn chút sức lực, y ôm ta cho ổn định lại rồi cho ta uống. Ta rụt rè co người lại, nhấp mấy ngụm trà ấm, cả người toát mồ hôi một trận nữa mới cảm thấy tốt hơn chút ít. Đầu óc ta vẫn mờ mịt mà tựa trên vai y.

Cảm giác thật yên bình. Ta nhắm mắt lại, tạm thời không muốn nghĩ đến tương lai nữa.

Y quay đầu lại nhìn giường chiếu, cười nói: “Phải thu xếp lại cái giường đã bị cô làm ướt hết đã.”

Mặt ta đỏ bừng, khẽ giãy: “Sao ngươi lại hạ lưu như vậy chứ. Thả ta ra, ta phải đi rồi.”

“Đi đâu, luận võ kén rể hử?” Giọng y vẫn không thay đổi, rất nhẹ nhàng.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.