– Giống như lúc trước em không dám ở bên anh hả? – Diệp Miễn cố ra vẻ thoải mái cười nói với anh – Chuyện gì cũng phải bước được bước đầu tiên, em không cần chiến thắng ai hết mà là bản thân em.
Câu này nghe có vẻ rất viển vông.
Hai người bọn họ đứng ở hai cực của thế giới, bọn họ có nỗi khổ riêng của mình. Nếu như có thể trung hòa, biết đâu sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng nó là thật.
Lồng ngực Diệp Miễn ấm áp chân thực. Anh nhắm mắt, từ nức nở đến nghẹn nào. Đêm muộn ngày thu, bọn họ cứ đứng đó ôm nhau, một người cau mày, một người khóc như mưa.
Sầm Khuyết nhìn mặt nước, mỉm cười. Diệp Miễn nhìn anh, cũng cười.
Sầm Khuyết nhìn mặt nước, mỉm cười. Diệp Miễn nhìn anh, cũng cười.
– Tại sao Duy Nhất lại hô hào đòi uống rượu tiếp nữa vậy? Lát nữa anh đừng uống?
Suối nước nóng biến thành mật ngọt, bàn tay nắm chặt có thể truyền đạt nhịp tim của cả hai người.
Hai người chậm rãi thay quần áo, Sầm Khuyết nói:
Sầm Khuyết chưa bao giờ hy vọng xa vời vào bất cứ chuyện gì, chợt cảm thấy tất cả đều không chân thực. Anh không chỉ quay về thế giới bình thường của mình mà còn có được tình yêu đẹp tới mức khó tin.
– Khóc rồi à? – Diệp Miễn vươn tay lau qua khóe mắt Sầm Khuyết.
– Nói gì? – Phó Duy Nhất dựa vào Đào Cẩn.
Vừa ra ngoài Diệp Miễn đã ôm Sầm Khuyết, khẽ hôn lên tóc anh, dịu dàng nói:
– Diệp Miễn.
Phó Duy Nhất cắn cắn ngón tay, vốn dĩ đã quyết tâm không nghe điện thoại, nhưng khi điện thoại reo lên lần thứ tư, anh ta ấn nhân cuộc gọi.
– Hả?
Phó Duy Nhất nhìn Sầm Khuyết, ngồi thẳng người, khẽ ho một tiếng:
Thời gian hai mươi năm.
Vào giờ này, ngoài cửa sau chỉ có hai người bọn họ.
– Cảm ơn anh.
Tình yêu có thể làm tan chảy tất cả.
– Chắc hẳn bố mẹ ông đã nhận nhầm cậu ấy thành anh trai ông. Nhất là mẹ ông, cô đã khóc nức nở, tôi nhìn thôi mà lòng cũng khó chịu.
Diệp Miễn bật cười:
Hết chương 93
Sầm Khuyết chưa bao giờ hy vọng xa vời vào bất cứ chuyện gì, chợt cảm thấy tất cả đều không chân thực. Anh không chỉ quay về thế giới bình thường của mình mà còn có được tình yêu đẹp tới mức khó tin.
Anh sợ Phó Duy Nhất nhìn thấy, kéo Diệp Miễn vào cầu thang bên cạnh.
– Không cần phải khách sáo.
Còn có một năm, vào ngày sinh nhật mẹ, bố dẫn hai người họ đi mua hoa hồng cho mẹ. Khi ấy chợ không giống như bây giờ, cửa hàng hoa cũng không phổ biến, nhà bọn họ vẫn còn chưa có xe con.
Cảm ơn anh đã yêu em, cảm ơn anh đã kéo em tới đây.
Anh không thể ngờ rằng bản thân mình lại quên mất.
Không cần khách sáo với anh, được yêu em, anh đã cảm kích lắm rồi.
***
Hai người tựa lưng vào vách đá, ung dung ngồi nơi đây. Cách đó không xa, người thân, bạn bè đang đùa nghịch, đang thân mật, đang gọi bọn họ cùng qua đó.
Điện thoại Phó Duy Nhất lại reo lên từng hồi, anh ta vô cùng bực dọc. Đào Cẩn vuốt tóc anh ta nói:
Diệp Miễn vẫy tay:
– Em biết anh chỉ muốn tốt cho em. – Sầm Khuyết nói – Em cũng mong mình có thể nhận bọn họ.
– Đừng làm ồn tới bọn tôi, bọn tôi đang bận đây.
– Nghe đi.
Đầu bên kia điện thoại, mẹ anh ta hỏi: “Con đang làm gì? Ở đâu? Với ai?”
Bốn người chơi ở đây rất lâu, cho tới khi Phó Duy Nhất ồn ào đòi đi uống rượu, bọn họ mới chuẩn bị ra ngoài.
Thật khác biệt.
Sầm Khuyết đi rất nhanh, cúi gằm mặt bước về phía trước, chẳng quan tâm hướng đó có phải hướng đến nhà vệ sinh hay không.
Sầm Khuyết do dự, không chịu đi trước, Diệp Miễn ở lại với anh.
– Diệp Miễn. – Sầm Khuyết chậm chạp hồi thần, cọ cọ vào cổ Diệp Miễn, dùng tay xoa xoa bả vai ước nước mắt của anh.
Chờ Phó Duy Nhất và Đào Cẩn ra ngoài rồi, Diệp Miễn mới kéo anh bước ra khỏi hồ, lấy khăn tắm quấn quanh người anh.
– Ông về nói rõ với bọn họ từ bỏ suy nghĩ ấy đi, Sầm Khuyết nhà tôi cũng phải có cuộc sống của riêng mình chứ.
– Không phải, vì ngày kia là sinh nhật của bố.
Hai người, Sầm Khuyết đứng bên trên, Diệp Miễn đứng phía dưới một bậc.
Sầm Khuyết cười nói:
Sầm Khuyết cau mày, nhìn anh ta với ánh mắt lo lắng.
– Ừ, chắc bà ấy nhớ cậu. – Sầm Khuyết nhìn anh ta, khẽ nói.
– Không cần phải bao bọc em như vậy đâu.
– Anh vui là được. – Diệp Miễn nói – Em cứ để anh thể hiện một chút đi.
Khoảnh khắc Sầm Khuyết nhận ra được vấn đề này, anh đã trốn cạnh đống cỏ khô không ai lui tới trong thôn khóc rất lâu. Đó là những ký ức anh dựa vào để sinh tồn, vậy mà cũng bị tước đoạt mất.
– Diệp Miễn.
Sầm Khuyết hết cách với hắn, chỉ đành để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Anh chợt nhớ rằng hôm ấy anh mặc giống em trai, hai người giống y hệt nhau, có mấy lần đến bố mẹ còn nhận nhầm.
– Tại sao?
Hai người chậm rãi thay quần áo, Sầm Khuyết nói:
Nhưng nó là thật.
Sầm Khuyết nói:
– Tại sao Duy Nhất lại hô hào đòi uống rượu tiếp nữa vậy? Lát nữa anh đừng uống?
– Cậu ấy không chuốc em, anh sẽ không uống. – Diệp Miễn vừa mặc quần áo vừa nói – Em trai em không dễ chọc chút nào, cũng chỉ có Đào Cẩn mới trị được thôi.
Có người đi lại cạnh cầu thang, Sầm Khuyết lúng túng, Diệp Miễn quay đầu nhìn những người kia, kéo Sầm Khuyết nói:
Sầm Khuyết biết, đối với Phó Duy Nhất mà nói tình yêu đến nghẹt thở này đã trở thành gánh nặng, vậy mà Sầm Khuyết lại vô cùng ngưỡng mộ.
Phó Duy Nhất hừ một tiếng.
– Như vậy cũng rất tốt. – Sầm Khuyết thay quần áo xong trước, đứng đó đợi Diệp Miễn – Cậu ấy sống vui vẻ là được rồi.
– Như vậy cũng rất tốt. – Sầm Khuyết thay quần áo xong trước, đứng đó đợi Diệp Miễn – Cậu ấy sống vui vẻ là được rồi.
Diệp Miễn đuổi theo, ôm anh vào trong lòng.
Bốn người chơi ở đây rất lâu, cho tới khi Phó Duy Nhất ồn ào đòi đi uống rượu, bọn họ mới chuẩn bị ra ngoài.
– Còn em thì sao? – Diệp Miễn thay quần áo xong, cầm điện thoại theo anh ra ngoài – Em có vui không?
– Hả? – Diệp Miễn đáp lại anh, không nhịn được hôn lên vành tai nóng rực kia.
– Vui chứ. – Sầm Khuyết cười, đôi mắt cong cong, nét cười như chứa đựng ánh sao lấp lánh – Em chưa bao giờ vui như bây giờ.
Hai người bước ra bên ngoài từ cửa sau.
Đào Cẩn ngồi cạnh nói một câu:
***
Bây giờ cơ hội trùng phùng ở ngay trước mắt, vậy mà Sầm Khuyết lại do dư.
Sầm Khuyết nhận lấy chiếc ly, nhấp một ngụm nhỏ.
Có lẽ do ban ngày uống hơi nhiều, tới tối Phó Duy Nhất làm rùm beng lên nhưng chỉ uống một cốc nhỏ.
Sầm Khuyết do dự, không chịu đi trước, Diệp Miễn ở lại với anh.
Chẳng qua cho dù Diệp Miễn có nói với anh, anh cũng sẽ từ chối ngay lập tức. Với tình huống của anh bây giờ, anh thực sự chưa thể gặp mặt bố mẹ.
– Khóc đi. – Diệp Miễn hôn lên tai anh nói – Ở trước mặt anh, em không phải nhịn.
Anh ta dựa vào Đào Cẩn, uống từng ngụm, sau đó nhìn Sầm Khuyết đến ngây người.
Cuộc gọi này diễn ra rất lâu, Phó Duy Nhất không nói gì, chỉ có người bên kia nói, cho tới tận khi cúp máy, Phó Duy Nhất mới buông tay Sầm Khuyết ra.
– Hả?
Sầm Khuyết bị nhìn như vậy cảm thấy hơi ngại, song không thể hỏi gì, anh đành giả vờ như không nhận ra.
Đào Cẩn:
Diệp Miễn vẫy tay:
Uống một lát, điện thoại của Phó Duy Nhất reo lên.
Sầm Khuyết cúi đầu mím môi, nhìn bàn tay Diệp Miễn đang nắm chặt tay mình.
– Em rất muốn gặp bọn họ.
Phó Duy Nhất bĩu môi, nhìn thẳng Sầm Khuyết bằng đôi mắt hoe đỏ:
Anh ta nhìn chằm chằm điện thoại, chợt cau mày.
Dứt lời, Diệp Miễn quay sang cười với Sầm Khuyết:
– Không nghe à? – Đào Cẩn hỏi.
Phó Duy Nhất mất kiên nhẫn úp điện thoại xuống bàn.
– Mẹ em.
***
Sầm Khuyết không nỡ nhìn anh ta khóc, lấy khăn giấy đưa anh ta lau nước mắt.
Vừa dứt câu này, anh ta ngẩng đầu nhìn Sầm Khuyết.
♣Chương 94-96♣
Từ năm tám tuổi trở đi, Sầm Khuyết đã không còn là Phó Tu Kiệt được nâng niu.
Rõ ràng Sầm Khuyết cũng có vẻ hoảng hốt, vô thức siết chặt bàn tay.
Sầm Khuyết hết cách với hắn, chỉ đành để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Diệp Miễn đặt bàn tay mình lên mu bàn tay anh, khẽ vỗ về, sau đó nắm chặt.
Sầm Khuyết nhìn hắn, Diệp Miễn đẩy ly rượu trước mắt mình sang cho anh, chuyển đề tài nói chuyện:
Sầm Khuyết khóc rất lâu, dường như muốn khóc sạch bao nhiêu uất ức phải chịu trong hai mươi năm qua. Cái ôm cùng với những nụ hôn thương xót vụn vặt của Diệp Miễn luôn đồng hành cùng anh.
– Cái này ngon lắm, em thử đi.
Diệp Miễn đặt bàn tay mình lên mu bàn tay anh, khẽ vỗ về, sau đó nắm chặt.
Sầm Khuyết nhận lấy chiếc ly, nhấp một ngụm nhỏ.
– Ồ.
Điện thoại Phó Duy Nhất lại reo lên từng hồi, anh ta vô cùng bực dọc. Đào Cẩn vuốt tóc anh ta nói:
Anh cảm thấy bản thân mình đã được tôi luyện thành mình đồng da sắt, vậy mà anh lại quên mất rằng bên trong mình đồng da sắt còn có một trái tim mềm mại nóng hổi.
– Hay là em nghe đi, biết đâu có chuyện gì thì sao?
– Còn có chuyện gì được nữa đây? Thể nào chẳng nói em không hiểu chuyện, bắt em về nhà. – Phó Duy Nhất ngừng một lát mới nói – Còn khóc nữa.
Thời gian khiến người ta già đi, bọn họ đều thay đổi, Sầm Khuyết cũng thay đổi. Song đã là người một nhà, huyết thống sẽ luôn gắn kết bọn họ, thậm chí không cần phải nói nhiều cũng biết đối phương chính là người mà mình luôn đau đáu nhớ thương.
Sầm Khuyết nâng ly rượu, nhìn anh ta với ánh mắt do dự, cuối cùng cất lời:
– Anh vui là được. – Diệp Miễn nói – Em cứ để anh thể hiện một chút đi.
– Anh không miễn cưỡng em, cũng không cần phải quá nghiêm túc với những lời anh nói hôm nay làm gì.
Anh nhớ sắp phát điên luôn rồi.
– Nghe đi.
Có lẽ do ban ngày uống hơi nhiều, tới tối Phó Duy Nhất làm rùm beng lên nhưng chỉ uống một cốc nhỏ.
Phó Duy Nhất nắm lấy tay Sầm Khuyết, dùng tay anh lau nước mắt cho mình.
Phó Duy Nhất ngạc nhiên nhìn anh.
– Anh… – Diệp Miễn đang định nói gì, người bên cạnh đột ngột đứng dậy.
Dứt lời, vừa đối diện với tầm mắt anh ta, Sầm Khuyết lại cúi đầu.
Thật khác biệt.
Diệp Miễn bật cười:
– Tôi vẫn luôn giấu chưa nói với Sầm Khuyết chuyện này, sợ cậu ấy cảm thấy bị làm phiền. Chúng tôi có thể hiểu tâm trạng của cô, nếu tôi là cô thì chắc tôi đã điên từ lâu rồi. – Diệp Miễn nói – Nhưng sự thật là thế nào, chúng ta cũng không thể đổi trắng thay đen đúng không?
Sầm Khuyết biết, đối với Phó Duy Nhất mà nói tình yêu đến nghẹt thở này đã trở thành gánh nặng, vậy mà Sầm Khuyết lại vô cùng ngưỡng mộ.
Sống tiếp, nhớ một phần nhỏ, quên đi phần lớn.
– Em nói xem có đúng không?
Hai người bọn họ đứng ở hai cực của thế giới, bọn họ có nỗi khổ riêng của mình. Nếu như có thể trung hòa, biết đâu sẽ tốt hơn rất nhiều.
Sầm Khuyết nâng ly rượu, nhìn anh ta với ánh mắt do dự, cuối cùng cất lời:
***
Phó Duy Nhất cắn cắn ngón tay, vốn dĩ đã quyết tâm không nghe điện thoại, nhưng khi điện thoại reo lên lần thứ tư, anh ta ấn nhân cuộc gọi.
– Nói ra thì có chuyện tôi muốn kể với hai người. – Diệp Miễn uống một ngụm rượu, nhìn Sầm Khuyết rồi lại nhìn Phó Duy Nhất – Chuyện này không liên quan gì tới sếp Đào hết.
Đầu bên kia điện thoại, mẹ anh ta hỏi: “Con đang làm gì? Ở đâu? Với ai?”
– Không cần phải bao bọc em như vậy đâu.
“Ở trên giường với bạn trai con.” Phó Duy Nhất cố ý chọc giận bà, “Con sống rất tốt.”
Sầm Khuyết cau mày, nhìn anh ta với ánh mắt lo lắng.
Anh ta dựa vào Đào Cẩn, uống từng ngụm, sau đó nhìn Sầm Khuyết đến ngây người.
Không biết người ở đầu bên kia điện thoại đang nói điều gì, chỉ thấy Phó Duy Nhất càng cúi đầu xuống thấp hơn.
Anh thực sự rất nhớ bọn họ.
Tới cuối cùng, Phó Duy Nhất nằm xuống bàn, vừa lau nước mắt vừa nghe người kia nói chuyện.
Anh trải qua tất cả những chuyện tồi tệ, đi qua tất cả địa ngục đáng sợ.
Bởi vì tự ti, không dám gặp bọn họ.
Sầm Khuyết không nỡ nhìn anh ta khóc, lấy khăn giấy đưa anh ta lau nước mắt.
Vừa dứt câu này, anh ta ngẩng đầu nhìn Sầm Khuyết.
– Mẹ em phiền thật đấy, bà ấy bắt em ngày kia phải về nhà.
Phó Duy Nhất nắm lấy tay Sầm Khuyết, dùng tay anh lau nước mắt cho mình.
Sầm Khuyết để mặc Phó Duy Nhất kéo, nhìn qua với ánh mắt căng thẳng.
– Em sao thế?
– Sao thế? – Diệp Miễn kéo tay Sầm Khuyết.
Cuộc gọi này diễn ra rất lâu, Phó Duy Nhất không nói gì, chỉ có người bên kia nói, cho tới tận khi cúp máy, Phó Duy Nhất mới buông tay Sầm Khuyết ra.
Mọi người đều đã biết rõ mối quan hệ giữa hai người, nhưng Sầm Khuyết không muốn thẳng thắn với Phó Duy Nhất, Phó Duy Nhất cũng chỉ đành giả vờ.
Sầm Khuyết cười nói:
Anh ta nói:
Chợt nghe Phó Duy Nhất nói:
Bố đạp xe đạp, em trai ngồi phía trước, anh ngồi trên yên sau. Suốt đoạn đường đi, hai anh em hát vang bài chúc mừng sinh nhật, cùng bố đạp xe tới một chỗ thật xa mua bó hoa hồng lớn.
– Mẹ em phiền thật đấy, bà ấy bắt em ngày kia phải về nhà.
Sầm Khuyết ngồi ở đó, nghe Phó Duy Nhất nói vậy thì sững người.
Câu này nghe có vẻ rất viển vông.
– Ừ, chắc bà ấy nhớ cậu. – Sầm Khuyết nhìn anh ta, khẽ nói.
Anh ta nói:
Phó Duy Nhất bĩu môi, nhìn thẳng Sầm Khuyết bằng đôi mắt hoe đỏ:
Toàn bộ đều là những chuyện đã qua, nhưng lại đẹp đẽ tới mức bờ mi người ta ươn ướt.