Mười Bốn Bức Thư

Chương 1: Gặp lại



Vào giờ ra chơi, trong và ngoài lớp học bỗng nhiên có tiếng ồn ào.

"Các cậu nghe gì chưa? Lớp mình hình như có một học sinh mới!" Cán bộ lớp từ ngoài cửa xông vào.

"Cậu chắc không? Nam hay nữ thế, ưa nhìn không?"

Cán bộ lớp cố làm ra vẻ suy nghĩ, kéo dài giọng nói, "Bạn đó hả! Cậu đoán xem."

Lời này vừa nói ra không ít người thất vọng nói không nên lời.

"Thẩm Tư Duy đừng úp úp mở mở nữa, cậu mau nói đi!"

Có người mất bình tĩnh mà bắt đầu thúc giục bạn nam đứng cạnh bục giảng.

"Mấy cậu mất bình tĩnh quá đấy" Thẩm Tư Duy cười cười, rồi lại bổ sung thêm một câu: "Nữ, trắng trẻo."

Nói xong, trong lớp liền nổi lên một trận hỗn loạn, không ít người suy đoán ngoại hình và tính cách của bạn học sinh chuyển trường này.

"Tin tức có chuẩn không đấy? Đừng lại lừa mọi người đấy nhé!" Cậu học sinh nam đứng ngay phía sau nghi ngờ chất vấn cán bộ lớp.

"Đúng đấy." Mọi người đều hùa theo nói.

Thẩm Tư Duy nhìn mọi người, chửi, "Má nó, không tin à? Tớ tận mắt nhìn thấy đấy."

Trong lớp học lại có tiếng ồn ào, nhiều bạn học sinh đang ngủ say sưa cũng bị đánh thức, trên mặt họ hiện rõ vẻ khó chịu và cáu kỉnh.

Học sinh chuyển trường đang được bàn tán ấy ngay lúc này đang ở phòng chính trị giáo dục để chờ sự sắp xếp.

"Nguyễn Thanh thanh, từ huyện chuyển đến đây có đúng không?" Một người đàn ông với mái tóc lưa thưa lật xem tài liệu trong tay.

"Vâng, thầy Hồ." Cô gái mỉm cười trả lời.

"Đây là những cuốn sách mà em cần dùng trong học kỳ này. Bây giờ thầy sẽ đưa em đến lớp 12-3." Thầy chủ nhiệm chỉ chỉ tài liệu dạy học trên bàn sách.

Nguyễn Thanh Thanh gật đầu, ôm lấy sách giáo khoa rồi đi theo thầy Hồ.

Thầy Hồ nhìn cô, lén thở dài, với ngoại hình như này không biết sẽ có bao nhiêu học sinh nam chú ý đến đây.

"Phải rồi, nhà trường cấm chuyện yêu đương, nếu như có bạn nam nào tỏ tình với em thì em phải ngay lập tức nói với thầy nhé, tuyệt đối không được làm chậm trễ việc học."

Nghe vậy, Nguyễn Thanh Thanh có chút bối rối, cô nhìn thầy giáo chủ nhiệm, nói: "Thầy yên tâm, em sẽ không yêu đương sớm đâu."

Thầy Hồ sau khi nghe xong thì gật đầu, vô cùng hài lòng, ông biết nhìn cô bé bên cạnh này sẽ không phải kiểu yêu đương sớm, học sinh ngoan thì không có thầy cô giáo nào là không thích cho được cả.

Cảm xúc nơi đáy mắt của Nguyễn Thanh Thanh mơ hồ không rõ ràng, cô không cần bất kỳ ai phải nhắc nhở cô, cô cũng sẽ không yêu đương sớm, cô cũng không tin rằng sẽ có người cả một đời chỉ yêu một mình cô.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, cả tầng học chỉ có thể nghe thấy tiếng giảng bài của thầy cô giáo.

Vì thầy giáo có việc bận nên tiết học này của lớp 12-3 đã đổi thành giờ tự học, lúc này trong lớp học vẫn đang nói chuyện rất náo nhiệt. Mọi người hoàn toàn không biết được rằng nguy hiểm đang lặng lẽ đến gần với họ.

"Các em đang làm gì vậy hả? Không nghe thấy là đã vào lớp rồi à? Vẫn còn ở đó nói chuyện!"

Thầy Hồ nổi giận đùng đùng bước lên bục giảng, đập mấy cái xuống bàn, liếc nhìn xung quanh một lượt, rồi đi tới bên cạnh bạn nữ ở gần bục bụng giảng, "Thầy giáo của các em đâu rồi?"

Bạn nữ lén nhìn thầy Hồ, nhỏ tiếng nói : "Thầy Vương có việc, tiết này là tiết tự học ạ."

"Tự học là để các em nói chuyện hả?" Thầy Hồ cao giọng nói.

Tất cả học sinh ngồi phía dưới đều lập tức cúi thấp đầu, thậm chí là còn không dám ho he nói câu nào.

Nguyễn Thanh Thanh đứng bên ngoài cửa giật mình, cô không nghĩ rằng thầy chủ nhiệm còn có hai nhân cách khác nhau như vậy. Cô bước vào cũng không phải cách, mà không bước cũng không phải cách, trông cô rõ ràng là rất lạc lõng.

"Lớp trưởng lớp các em đâu?" Thầy Hồ nhìn qua một lượt.

"Lớp trưởng đến phòng làm việc lấy đề vẫn chưa về ạ." Thẩm Tư Duy đứng dậy giải thích.

"Sau khi bạn ấy về thì bảo bạn ấy đến tìm thầy." Thầy Hồ nói.

"Vâng ạ." Thẩm Tư Duy trả lời nhưng ánh mắt lại rơi vào bạn nữ đang đứng ở ngoài cửa.

Thầy Hồ để ý đến ánh mắt của cậu ta, thầy hừm một tiếng, sau đó vẫy tay với Nguyễn Thanh Thanh đang đứng ở ngoài cửa, ý nói cô hãy bước vào đây.

Thầy Hồ hắng giọng, "Đây là bạn học mới chuyển đến của lớp các em."

Học sinh bên dưới lại bắt đầu thảo luận thì thầm to nhỏ.

"Em hãy giới thiệu bản thân mình đi." Thầy Hồ nhìn Nguyễn Thanh Thanh.

"Chào các bạn, tớ tên là Nguyễn..."

Lời còn chưa nói xong, một giọng nói "Thưa thầy" bên ngoài cửa đã cắt ngang phần giới thiệu của cô.

Nguyễn Thanh Thanh chau mày, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa cảm thấy hơi khó chịu.

"Châu Minh Sâm?" Não bộ của Nguyễn Thanh Thanh ngay lập tức dừng hoạt động, cô không thể ngờ được rằng cô sẽ gặp cậu, lại còn là ngay tại trường trung học số 6 Vân Thành này.

Cô cứ nghĩ rằng, cả đời này của cô sẽ không có bất kỳ liên quan gì đến cậu nữa.

Giọng nói của Nguyễn Thanh Thanh không lớn, nhưng vẫn có thể để thầy Hồ đứng bên cạnh nghe rõ được, ông nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ mấy lần, "Hai em quen nhau sao?"

Nguyễn Thanh Thanh suy nghĩ, mím môi, sau đó cô cười nhạt nói: "Vâng ạ, nhưng không thân ạ."

Cậu nam sinh đứng ngoài cửa hình như nghe được câu nói đùa nào đó, cậu cười khẩy một tiếng, bàn tay siết chặt đề thi đang cầm trong tay, cậu gật đầu trầm ngâm, cười nhạt nói: "Đúng là không thân, nhưng cũng chỉ là bạn cùng bàn 3 năm mà thôi."

Lời này vừa được nói ra, ánh mắt dò xét của tất cả các bạn học trong lớp đều rơi trên hai người họ, biểu cảm giống như đang hóng hớt chuyện.

Nguyễn Thanh Thanh mỉm cười, rồi sau đó nói một cách thờ ơ như không: "Thế thì cũng thân đấy!"

Châu Minh Sâm hơi cau mày, cho dù là trước kia hay là hiện tại, cậu vẫn luôn không hiểu được việc Nguyễn Thanh Thanh cố ý giữ khoảng cách với cậu.

Thầy Hồ cũng không thể nhìn ra được giữa hai người họ rốt cuộc có thân hay không, nhưng ông cũng không hẳn là để ý đến điều này, ông giả vờ ho hai tiếng, tiếp tục nói: "Châu Minh Sâm, em về chỗ ngồi của mình đi. Nguyễn Thanh Thanh, em tiếp tục giới thiệu bản thân mình."

Bàn tay Châu Minh Sâm cầm tệp đề hơi nổi gân xanh, khóe môi cậu luôn mỉm cười, lúc mà cậu đi qua Nguyễn Thanh Thanh cậu còn liếc nhìn cô một cái.

Nguyễn Thanh Thanh nắm vạt áo sơ mi của mình, cô cố gắng mỉm cười giống như cô đang kìm nén điều gì đó, vài giây sau cô mỉm cười nhẹ tiếp tục nói: "Chào các cậu, tớ tên là Nguyễn Thanh Thanh, tớ rất vui khi được trở thành bạn học cùng với các cậu."

Châu Minh Sâm ngồi phía dưới là người vỗ tay đầu tiên, rồi sau đó là cùng với tiếng vỗ tay của cả lớp, tiếng vỗ tay vô cùng nồng nhiệt.

Thầy Hồ nhìn xuống phía dưới bục giảng, suy nghĩ một chút rồi nói, "Em ngồi ở hàng thứ hai của tổ hai nhé, đợi sau kỳ thi tháng kết thúc sẽ dựa vào thành tích rồi sắp xếp lại chỗ ngồi."

Nguyễn Thanh Thanh hơi do dự, nếu ngồi ở hàng thứ hai vậy thì Châu Minh Sâm sẽ là bạn ngồi bàn sau của cô.

Nhưng nhìn xung quanh khắp cả lớp cô cũng không tìm được chỗ ngồi nào còn trống cả.

Châu Minh Sâm nhìn dáng vẻ do dự của cô, cậu nhướng mày tâm trạng trông có vẻ khá tốt, ngón tay thon dài của cậu vô thức mà gõ lên trên mặt bàn, điệu bộ giống như đang xem kịch.

Thầy chủ nhiệm nhìn cô cứ đứng im, ông hơi khó hiểu, hối thúc nói: "Em đừng ngẩn người ra đó nữa, nhanh về chỗ ngồi đi."

Nguyễn Thanh Thanh thu hồi lại những suy nghĩ của mình, thở dài bất đắc dĩ, rồi sau đó thì đi đến chỗ ngồi đặt cặp sách lên bàn.

"Được rồi, bây giờ nên làm gì hả, giờ không được tiếp tục nói chuyện nữa, Châu Minh Sâm em ra đây với thầy." Thầy chủ nhiệm hất cằm với cậu.

Trong lớp lại trở nên yên tĩnh, Nguyễn Thanh Thanh ung dung sắp xếp lại sách giáo khoa, không ít bạn học ngoảnh lại lén quan sát học sinh mới này, nhưng Nguyễn Thanh Thanh cũng chẳng muốn mỉm cười đáp lại, cô liếc nhẹ một cái rồi thu lại ánh nhìn của mình.

Sau khi sắp xếp lại hết đồ đạc xong, cô ngáp dài một cái rồi nằm bò ra bàn ngủ bù một giấc.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.