Mục Thần

Chương 647: Huynh đệ ngày xưa



Cái gì?

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Vương Chí Kiệt còn nghi mình nghe nhầm.

Xuống dưới ư?

Tiểu tử này lại giở trò quỷ gì vậy?

Dù đàn quái ngư màu đỏ máu vừa xuất hiện dưới sông không đông, nhưng bọn họ còn đang trốn không kịp mà nó lại còn nhảy xuống? Thế chẳng là tự sát hay sao?

"Người yên tâm, con sẽ không sao đâu!"

Mục Vỹ mỉm cười, sau đó nghiêng người nhảy tòm xuống sông.

"Tiểu tử này ngu quá đi mất thôi!"

Thấy Mục Vỹ nhảy xuống sông, Huyết Vương bật cười nói: "Người ta còn đang né không kịp mà hắn còn nhảy xuống, đúng là chán sống rồi!"

“Bây giờ không phải lúc thảo luận vấn đề này đâu, mau rút thôi!"

Vũ tiên tử nói: "Không là chết cả lũ bây giờ!"

Dứt lời, Vũ tiên tử và Huyết Vương vội vã chạy lại đầu bên kia.

Hai đoàn quân vừa chậm trễ một chút là lại có tiếng tõm vang lên ngay, lập tức có cả trăm người bị đàn quái ngư kéo xuống nước va biến thành thi thể.

Bây giờ, Vương Chí Kiệt đang làm đúng theo lời Mục Vỹ dặn, bảo mọi người ngồi xuống và yên phận chờ ở đây.

Nhưng, Mục Vỹ đột nhiên quay người nhảy xuống sông thật sự khiến ông ấy vô cùng bất ngờ.

Song Mục Vỹ làm gì cũng có tính toán nên ông ấy cũng không ngăn cản.

Đành ngồi yên đây chờ thôi vậy!

Dòng sông máu, đàn quái ngư màu máu, từ sau khi xuống dưới này, thứ gì cũng có màu máu, nhưng ban đầu Mục Vỹ lại không nghĩ gì nhiều.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy đàn quái ngư ấy, trong đầu hắn chợt hiện lên một bóng hình.

Năm xưa, người đó cũng giống hắn, được gọi là Huyết Tôn!

Khi ấy, một mình người đó đã huyết chiến với tiểu thế giới Tam Thiên và nổi danh lừng lẫy.

Vì hắn, mà người đó đã bị huỷ kinh mạch, phế tu vi, nhưng đã thay đổi vận mệnh bằng thiên bẩm và nghị lực của mình, bước lên đỉnh cao của tiểu thế giới Tam Thiên lại từ đầu.

Đó chính là Huyết Tôn - Huyết Kiêu!

Đó là người huynh đệ tốt nhất của Mục Vỹ khi hắn còn là Vỹ tôn giả của ngày xưa.

Nhưng mỗi người lại có một chí hướng riêng, Mục Vỹ một lòng muốn tiến thủ, muốn tiến vào đại thế giới Vạn Thiên, còn Huyết Kiêu lại nói rằng muốn ở lại tiểu thế giới Tam Thiên, vì đây là nơi mà y có tình cảm nhất.

Thế mà vạn năm đã trôi qua rồi!

Nếu không nhìn thấy đàn Cự Xỉ Huyết Ngư đó, Mục Vỹ không thể ngờ rằng có thể tìm thấy người huynh đệ tốt ngày xưa của mình ở đây.

Xưa kia, Vạn Quỷ Lão Nhân là thuộc hạ của hắn, còn Huyết Kiêu là huynh đệ của Mục Vỹ hắn, hơn nữa còn suýt mất mạng vì hắn!

"Tiểu tử này, nơi toàn là máu này chắc chắn là trò quỷ của đệ ấy. Biết bao năm đã trôi qua, để ta xem đệ trông như thế nào rồi nào!”

Mục Vỹ bơi dưới sông, dùng kiếm đuổi hết đàn huyết ngư đi rồi mỉm cười nói.

Hắn vẫn nhớ người huynh đệ này của mình từng nói đùa với mình rằng:

“Vỹ đại ca, sau này đệ sẽ thành lập một huyết đạo vô thượng của chính mình, đó chính là võ đạo của đệ! Đến lúc ấy, đệ sẽ đắp một con sông lớn rồi nuôi một bầy huyết ngư ở đó, không có thứ màu nào khiến đệ thấy thích và cao hứng như màu đỏ!"

Nhìn bầy huyết ngư quanh người mình, Mục Vỹ không giết mà chỉ đuổi đi.

Bởi đây là thứ mà huynh đệ của hắn thích.

Khi lặn xuống sâu hơn, Mục Vỹ phát hiện dòng sông này không chỉ rộng ở bên bề mặt, mà lòng sông còn sâu hàng dặm.

Nhưng với tu vi hiện tại của mình, áp lực nước ở độ sâu này không là gì với Mục Vỹ cả.

Sau khi lặn xuống đáy, Mục Vỹ bước đi dưới đáy sông bằng đá thuỷ tinh trơn bóng, thấy những tia sáng lấp lánh ở bên dưới, hắn mỉm cười.

"Tiểu tử này vẫn mê mấy trò lãng mạn như xưa, không biết đã lừa tình được bao cô nương rồi!”

Nhìn đáy sông được lát bằng đa thuy tinh lấp lánh, Mục Vỹ cười mắng.

Dòng sông máu thật sự rất rộng, Mục Vỹ phải đi một lúc lâu mới nhìn thấy một cung điện màu đỏ máu.

Khi nhìn thấy toà cung điện này, hắn đã không thể giữ bình tĩnh được nữa.

Bao năm đã trôi qua, hắn không rõ người huynh đệ tốt ngày xưa của mình có biết tới nguồn gốc của Thiên Vận Đại Lục hay không, đệ ấy vô tình hay cố ý xây dựng nên toà cung điện này?

Điều quan trọng nhất là đệ ấy có đang ở đây không?

Tâm trạng của Mục Vỹ ngày càng kích động.

Thậm chí lần đầu tiên gặp Tần Mộng Dao, hắn cũng không hề kích động tới mức này.

“Huyết Kiêu, đại ca ta đây đang sa cơ lỡ bước, khéo tiểu tử đệ chỉ cần động ngón tay một cái là có thể bóp chết ta ngay rồi!"

Mục Vỹ cất bước đi về phía cung điện màu máu đó.

Đôi tay của hắn cũng không nhịn được mà run lên.

Đây là nơi ở của người huynh đệ tốt ngày xưa của hắn, liệu đệ ấy có đang ở đây không?


Thấy đàn cá bơi ra xa, Mục Vỹ mỉm cười rồi đi đến trước đại điện.

Nhưng khi nhìn thấy tấm hoành phi trên đại điện, Mục Vỹ chợt run lên rồi ngây ra tại chỗ, sau đó đôi mắt dần ngấn lệ ... "

“A ...

Ngay sau đó, sâu dưới đáy sông đã vang lên một tiếng gào thê lương, khiến cả dòng sông cuồn cuộn sóng.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.