Thật không ngờ, Cửu Thiên Chân Lôi cường hãn đến vậy thế mà hoàn toàn bất lực trước sự trói buộc của sức mạnh vàng kim mạnh mẽ xung quanh hồn đàn Mục Vỹ.
Hắn cực kỳ kích động.
Còn về việc Lôi Thần Cốc sẽ nổi cơn thịnh nộ sau khi mình hấp thụ toàn bộ Cửu Thiên Chân Lôi trong lôi trì thì sao?
Mục Vỹ còn chẳng thèm lo lắng nữa là!
Từ khi tiến vào đến bây giờ, Mục Vỹ không thấy bóng dáng Lôi Chấn Tử đâu cả.
Chỉ có hai cách giải thích cho việc này, một là lão ta đang ẩn thân ở đâu đó và chờ thời điểm đưa han vào chỗ chết, giống như cách lão ta đã làm trong cuộc chiến với Sát Minh trước đây vậy.
Hai là Lôi Thần Cốc không quan tâm đến lôi trì.
Giả thiết thứ hai bị Mục Vỹ loại bỏ ngay tức thì, còn loại thứ nhất, vì sao Lôi Chấn Tử muốn hắn chết?
Lão ta không muốn hắn vào lôi trì thì hoàn toàn có thể từ chối điều kiện mà, rốt cuộc lão già này đang nghĩ gì?
Nhưng đó không phải điều Mục Vỹ cần quan tâm bây giờ. Tầng hồn đàn thứ ba được ngưng tụ từ Cửu Thiên Chân Lôi còn đáng khiến người ta kích động hơn so với hồn đàn tầng thứ nhất được chế tạo từ thiên hỏa.
Lôi trì dần thưa thớt sấm sét, nhưng Mục Vỹ vẫn chưa dừng lại.
Hắn bỗng phát hiện ra trong hồn đàn của mình có chín viên lôi châu đen nhánh.
Chín viên ngọc có màu đen nhánh kia xoay quanh hồn đàn, rực rỡ như những hạt sen vậy
"Lôi châu!"
Sự hiện diện của lôi châu làm Mục Vỹ ngây ra như phỗng. Một lúc sau, hắn cười toe toét.
Lôi châu được sinh ra từ Cửu Thiên Chân Lôi.
Có thể nói nó là tinh hoa trong tinh hoa của Cửu Thiên Chân Lôi, sức mạnh sấm sét ẩn chứa trong một viên lôi châu hơn xa hàng nghìn quả bom Hắc Viêm do hắn luyện chế. Không ngờ lôi trì này lại sinh ra lôi châu.
Điều đó chứng tỏ nó đã hình thành ít nhất mười nghìn năm.
Lôi trì chưa được mười nghìn nam tuổi thì không đoi nao sản sinh lôi châu!
"Tốt, tốt!"
Mục Vỹ cười sảng khoái, khảm chín viên lôi châu vào hồn đàn.
Chín viên ngọc chứa sấm sét này mà phát nổ thì Sát Minh cũng chết chắc. Sau này, ai dám chọc hắn thì cùng lắm là lưới rách cá chết thôi.
Lần tới có chạm trán Sát Minh, không trốn thoát nổi thì liều mạng.
Chết thì chết chùm, ai sợ ai!
Ầm ...
Ngay khoảnh khắc tia chớp cuối cùng biến mất, Cửu Thiên Chân Lôi Trì cũng tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại những tia chớp bình thường.
Mục Vỹ nhoẻn môi vỗ tay một cái, sau đó đứng dậy nhìn vách đá ngọc đằng sau.
Dòng Vạn Tự Chân Ngôn vẫn còn đó, tiếc thay giờ trông nó khá lẻ loi vì không còn Cửu Thiên Chân Lôi và sấm sét bảy màu nữa.
Cùng lúc đó, phong ấn bên ngoài lôi trì nổ cái rầm, Lôi Chấn Tử thình lình phun một ngụm máu.
"Thôi xong, chết rồi!"
Mặt mày Lôi Chấn Tử trắng tái: "Thành công rồi, cậu ta thành công rồi, sao có thể chứ, không thể tin được!"
Lão ta thì thào rồi cười một cách cuồng dại.
"Ha ha ... Mọi chuyện đã được định sẵn rồi, là số mệnh cả rồi!"
"Ngươi nói đúng, ông trời quyết định cả rồi, sao mà chúng ta làm trái được, sao mà làm trái được!"
Biểu cảm Lôi Chấn Tử lại thay đổi, lão ta rít lên: "Đã vậy thì Lôi Thần Cốc ta phải hiện thế để Trung Châu thấy được sự lợi hại của Lôi Thần Cốc mới được!"
Luc thì khoc luc thì cuoi, rồi lao ta bien mat khoi loi trì. Loi trì khong con Cửu Thiên Chân Lôi, cũng mất đi biến động mãnh liệt khiến người ta e sợ của ngày xưa.
Hầu hết các đệ tử đang tu luyện ở ngoài rìa lôi trì đều chợt nhận ra mình có thể kiên trì tu luyện lâu hơn nữa.
Tất cả những chuyện này đều không phải mối bận tâm của Mục Vỹ.
Hắn nghênh ngang bước khỏi Lôi Thần Cốc mà không chào hỏi bất kì kẻ nào.
Không lâu sau khi Mục Vỹ rời khỏi Lôi Thần Cốc, một bóng người gia coi đi ra.
"Lão tổ tông!"
"Lão tổ tông!"
Chúng đệ tử Lôi Thần Cốc mừng rỡ reo lên khi thấy người nọ.
"Truyền lệnh ta, kể từ hôm nay, tất cả đệ tử Lôi Thần Cốc được phép vào cốc tu luyện, không giới hạn số ngày, tu luyện Vạn Lôi Chân Quyết, chân quyết tối thượng của Lôi Thần Cốc, hết khả năng của mình!"
Câu nói của lão ta làm cả Lôi Thần Cốc chấn động.
Chúng đệ tử đều biết không ai được phép ở lâu trong Lôi Thần Cốc, nay lão tổ đột nhiên đưa ra mệnh lệnh này là sao?
"Dạ?"
Chỉ thị này làm Lôi Vân Tử đần mặt.
Thông Thiên Phong là ngọn núi cách căn cứ địa của Lôi Thần Cốc mấy trăm nghìn dặm, nằm gần phía tây đại lục, ông ta chẳng hiểu tại sao phải dời.