"Ngươi đang nói đến lão già của Lôi Thần Cốc ư?", Sát Minh cười lớn nói: “Ngươi suy nghĩ quá đơn giản rồi, nếu ông ta muốn cứu ngươi thì đã ra mặt lâu rồi. Ngươi tưởng ông ta không tìm thấy được nơi này sao? Xem ra ngươi quá lợi hại, đến mức khiến lão già đó cũng phải kiêng dè".
"Ngươi không tin à? Thế thì cứ chờ đấy mà xem!”
Mục Vỹ mỉm cười, đứng yên tại chỗ.
"Ngươi quá ngây thơ rồi!"
Sát Minh cười lạnh một tiếng rồi lại tung một chưởng ra, lần này, chưởng phong thét gào, sức ép khủng khiếp bao trùm Mục Vỹ.
Nhưng khi thấy quyền chưởng ấy bay tới, Mục Vỹ vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm mà không hề có ý đánh trả.
Như thể thật sự sẽ có người đến cứu hắn!
Trông thấy cảnh này, Sát Minh tập trung quan sát xung quanh, không dám sơ suất.
Quyền chưởng của Sát Minh sắp đánh trúng người của Mục Vỹ, nếu trúng đòn này thì chỉ e hắn sẽ không giữ được mạng nữa.
Song, ngay sau đó đã có một bóng người xuất hiện trước mặt Mục Vỹ nhanh như chớp, sau đó mạnh mẽ chặn một chưởng đó lại.
“Là huynh ư!"
“Không cậu nghĩ là ai?"
Trông thấy người đó, Mục Vỹ ngẩn ra rồi tỏ vẻ kỳ quái.
Vũ Thanh Mộc!
Có nằm mơ hắn cũng không ngờ người đến là Vũ Thanh Mộc.
"Tiểu tử cậu chơi dao có ngày đứt tay, kiểu gì cũng có ngày toi đời".
“Không thể nào, Vỹ Minh ta đã liên kết với Vũ Tiên Môn huynh, sao huynh có thể trơ mắt nhìn ta chết được", Mục Vỹ cười lớn nói rồi nhìn Sát Minh.
"Sao? Ma sử đại nhân, ta đã nói sẽ có người đến cứu mình mà, bây giờ ngươi tin chưa?"
Sát Minh quan sát Vũ Thanh Mộc, sắc mặt lập tức biến đổi.
"Hôm nay coi như ngươi gặp may!", Sát Minh hừ lạnh một tiếng sau đó hét lên, đông đảo các chiến sĩ Ma tộc ở phía dưới lập tức rút quân nhanh như thuỷ triều.
Đi rồi?
Thấy Sát Minh rời đi, Mục Vỹ ngan ra rồi nhìn chằm chẳm vào Vũ Thanh Mộc.
Lần trước, sự xuất hiện của Vũ Thanh Mộc đã khiến Thánh Vũ Dịch phải dừng tay, lần này chuyện đó cũng xảy ra tương tự với Sát Minh.
Càng nhìn, hắn càng thấy người này không đơn giản.
“Vũ môn chủ, lâu rồi không gặp!"
“Chúng ta mới gặp nhau mấy hôm trước còn gì?"
"Hả? À khụ khụ, đúng rồi nhỉ!", Mục Vỹ lúng túng nói: "Vũ môn chủ, không biết sao huynh lại xuất hiện ở đay?"
"Ta đã nói rồi, Vỹ Minh và Vũ Tiên Môn liên kết với nhau, cùng chung hoạn nạn. Lôi Thần Cốc cầu cứu, Mục minh chủ lẽ ra nên nói cho ta biết mới phải. Nếu ta không xuất hiện thì với tình hình này, cậu chết là cái chắc".
"Sao có thể chứ!"
Nghe ra vẻ tức giận trong lời nói của Vũ Thanh Mộc, Mục Vỹ cười lớn nói: "Lão quỷ già Lôi Chấn Tử vẫn đang chờ ở Lôi Thần Cốc mà?”
"Cậu trông mong vào ông ta? Thế thì thà trông ngóng sấm sét trên trời đánh chết Sat Minh thì hơn!"
"Ta ... "
“Thôi, ta phải điều tra chút chuyện về Ma tộc, cậu cứ về Lôi Thần Cốc trước đi, kiểu gì họ cũng thực hiện lời hứa của mình".
"Thưa minh chủ, thương vong của Lôi Thần Cốc rất nhỏ, con đại quân của Ma tộc đã tổn thất hơn hai trăm nghìn người, có thể nói là tan tành".
Tan tành?
Mục Vỹ khẽ gật đầu rồi nói: "Tốt, các ngươi hãy chờ ta ở ngoài, ta vào Lôi Thần Cốc một lát đã. Họ phải thực hiện lời hứa của mình, không thì chuyến đi này của ta thành công cốc mất".
Mục Vỹ mỉm cười rồi đi thắng.
Thấy Mục Vỹ không bay đi, Lâm Tiêu Thiên ngẩn ra rồi hỏi: "Sao minh chủ không bay vào trong?"
"Thì cũng phải tôn trọng họ chứ, dẫu sao Lôi Chấn Tử cũng là cường giả nổi danh của Trung Châu mà”, Trương Tử Hào nói.
Nghe thấy thế, Mục Vỹ ở phía trước suýt hộc ra một ngụm máu.
Tôn trọng? Tôn cái con khỉ!
Xương cốt của hắn như đã gãy hết, giờ mà còn bay lượn thì chắc sẽ ngã vỡ đầu ngay mất.
Đây đúng là một câu chuyện hết sức nực cười.
Lôi Kiệt đã chờ ở ngoài đại điện, trông thấy Mục Vỹ đi vào, gã vội vã nhiệt tình tiến lên.
Mục Vỹ chẳng buồn để ý tới các trưởng lão lớn nhỏ của Lôi Thần Cốc đang lải nhải.
Cùng lúc đó, có tiếng đùng đoàng liên tiếp vang lên ở lối vào hang động rộng hàng trăm mét sâu trong Lôi Thần Cốc.
Đây chính là vị trí của Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì nổi tiếng của Lôi Thần Cốc, và cũng chính là Lôi Thần Cốc thật sự.
Vũ Thanh Mộc mặc y phục đen xuất hiện ở cửa hang, y quan sát hang động rồi cất bước thong dong đi vào nơi được các đệ tử của Lôi Thần Cốc gọi là hang động chết chóc.