Mục Vỹ kinh hoàng hét lên, dường như tất thảy trước mắt hắn đều sụp đổ, nỗi tuyệt vọng cùng cực nhấn chìm hắn.
Nhưng hắn chỉ biết trơ mắt nhìn luồng sáng kia xâm nhập vào đầu mình.
Bành ...
Ngay giây phút ấy, toàn thân Mục Vỹ bị giam cầm, hoàn toàn không nhúc nhích nổi!
Đinh ...
Một âm thanh vang lên, Mục Vỹ không những không bị nổ tung mà trái lại còn như có thứ gì xuất hiện trong thức hải, tâm trí trở nên thông suốt.
"Kiếm thế!"
Mục Vỹ ngẩn người ra, sửng sốt.
Chìa tay ra, hắn vung toàn bộ cánh tay, khí thế sắc bén bùng nổ.
"Kiếm thế đại viên mãn!"
Mục Vỹ thì thầm, tay quơ qua quơ lại không ngừng. Hắn hoàn toàn chìm đắm trong không gian thần bí này.
Cơ thể Mục Vỹ liên tục chuyển động với tư thế vung kiếm.
Tay hắn cũng vung vẩy lên xuống, trông không khác gì đang cầm một thanh kiếm trong tay.
"Kiếm thế đỉnh phong!"
Mục Vỹ tiếp tục lẩm bẩm, lần này trên mặt hắn lộ vẻ mừng rỡ.
Sau kiếm thế đỉnh phong là kiếm tâm rồi!
Nếu kiếm khách mò mẫm ra được kiếm tâm của bản thân thì một nhát kiếm thôi cũng rút cạn sức mạnh trong đất trời, hủy diệt vạn vật.
Hiện tại Mục Vỹ vẫn chưa có kiếm tâm của mình, kể cả khi ở kiếp trước hắn cũng mới đến cấp độ kiếm thế đỉnh phong mà thôi.
Đối với kiếm đạo, hắn chỉ luyện cho vui chứ không nghiên cứu chuyên sâu.
Nhưng giờ phút này, việc tiến triển đến kiếm thế đỉnh phong một cách nhanh chóng làm lòng Mục Vỹ rúng động khôn xiết.
Không ngờ một lần vung kiếm của bóng người mặc trường bào trắng kia đem lại nhiều lĩnh ngộ cho hắn đến vậy.
"Không đúng!"
Mục Vỹ chợt lên tiếng.
Nói xong, hắn ngồi xếp bằng luôn chứ không nói gì nữa.
Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã chờ bên cạnh kinh ngạc nhìn Mục Vỹ chậm rãi ngồi trở lại.
Ngọn lửa màu tím và ngọn lửa màu xanh lá quấn vào nhau ở dưới chân hắn. Hai loại thiên hỏa quy phục hắn như những tín đồ trung thành, tụ lại một cách gần gũi, không hề lấn át lẫn nhau.
Chúng nó quấn quýt lấy nhau, gắn kết giao hòa như đôi rồng phượng.
Một ảo ảnh dần hiện lên dưới chân Mục Vỹ.
"Hồn đàn!"
Cảnh tượng này làm cho Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã ngơ ngác nhìn.
Mới đây thôi, Mục Vỹ còn ở cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, vậy mà trong lúc hôn mê lại đột phá tầng thứ mười rồi đúc kết hồn đàn.
Điều này chứng tỏ Mục Vỹ không chết!
"Vỹ ca!"
Suy đoán này khiến hai người run rẩy, không dám thở mạnh, nhìn Mục Vỹ cham cham.
Hai luồng thiên hỏa dưới chân Mục Vỹ chậm rãi hòa làm một rồi biến thành một hồn đàn.
Đây là một hồn đàn toàn một màu đen đang cháy hừng hực.
Mục Vỹ đang ở trong không gian thần bí bỗng dưng thấy người mình trở nên dập dềnh. Giật giật ngón tay, hắn phát hiện mình điều khiển cơ thể lại được rồi!
Nhưng han chưa kịp hết mừng ro thì một nguồn năng lượng kỳ lạ chảy từ đầu xuống lục phủ ngũ tạng.
Thứ sức mạnh ấy từ từ xoa dịu cơ thể, tới khi xuống đến phần bụng vẫn còn một phần khá lớn.
Vậy mà Mục Vỹ không thể khống chế phần sức mạnh còn lại ấy.
Soạt ...
Mục Vỹ bất chợt mở mắt.
"Vỹ ca!"
"Vỹ ca!"
Thấy hắn đã tỉnh, Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã vội vàng chạy đến, hai người đứng hai bên ôm Mục Vỹ vào lòng.
Mục Vỹ đưa tay kết một phong ấn lên cửa phòng rồi ném Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã lên giường.
"Vỹ ca, huynh làm gì thế?"
"Đương nhiên là làm chuyện trọng đại rồi!", Mục Vỹ cười xấu xa.
Nói xong, Mục Vỹ nằm đè lên hai người. Tiếng thở dốc dần vang khắp gian phòng.