Vốn là học trò của lớp sơ cấp, về sau thể hiện tài năng xuất chúng và trở thành thầy giáo chủ nhiệm của lớp sáu cao cấp.
Quan trọng nhất là Khô Du Chá do chính Trịnh Thành Vân một tay nâng đỡ, có thể nói là có ơn tái sinh với hẳn ta.
Mấy người xung quanh đều biết Khô Du Chá luôn tôn kính Trịnh Thành Vân.
Nếu hắn ta nhìn thấy có người đối xử với Trịnh Thành Vân như vậy thì sẽ rất thú vị.
“Kẻ nào to gan như vậy?”
“Mục Vỹ!”
“Ồ? Chính là thiếu trưởng tộc mới lập của nhà họ Mục kia sao?”, Vương Hinh Vũ ngẩn người, cười nói: “Xem ra vị thiếu trưởng tộc mới của nhà họ Mục này thật sự coi Lôi Phong Viện là vườn hoa nhà hắn rồi!"
“Coi là vườn hoa?”
Ngạn Vân Ngọc cười bảo: “Muốn vườn hoa thì hắn nên tới Thổ Viện mới phải. Đó mới là sân nhà của nhà họ Mục và người tài. Tới đây là tới nhầm chỗ rồi”.
“Nhưng ta cũng muốn xem thử vị thiếu trưởng tộc có thể đưa lớp chín sơ cấp thăng lên lớp chín trung cấp chỉ trong một tháng ngắn ngủi này lợi hại đến mức nào."
“Ai da, có trò hay rồi!”
Đúng lúc ấy, Tiêu Bất Ngữ bật cười nhìn sang mép sàn đấu ở phía xa.
Ở đó có mấy chục người chen chúc đi tới.
Kẻ cầm đầu có dáng người cao lớn, hai mắt trợn trừng đẳng đãng sát khí.
Chính là Khô Du Chá!
“Quả nhiên là có trò hay để xem!", Ngạn Vân Ngọc cũng nở nụ cười.
Gã muốn xem thử, lần này Mục Vỹ sẽ giải quyết thế nào!
Thiếu trưởng tộc nhà họ Mục tự cho minh là đúng đám làm xằng làm bậy ở Lôi Phong Viện. Mục Vỹ quá ngông cuồng, nên có người ra mặt dạy dỗ hắn.
Bản thân Khô Du Chá là thầy giáo chủ nhiệm của lớp sáu cao cấp, có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, đã mở ra huyệt Mệnh Môn.
Khi đạt tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư, võ giả mở ra huyệt Dương Lăng Huyền, chân nguyên ở huyệt khiếu của hai chân hai tay hoàn toàn được thông suốt, thực lực tăng vợt.
Còn tầng thứ năm lại mở thêm huyệt Quan Nguyên và huyệt Khí Hải. Hai huyệt khiếu lớn này liên hệ mật thiết, là nơi chân nguyên bộc phát của võ giả.
Tang thứ bảy là hai huyệt Mệnh Môn và huyệt Thận Du nằm ở phía sau đan điền. Khi đã đạt đến cảnh giới này, củng cố cảnh giới chỉ là chuyện nhỏ.
Tầng thứ năm và tầng thứ sáu được coi là hai cảnh giới lớn đóng vai trò cực kỳ quan trọng của võ giả.
Hiện giờ Khô Du Chá đang ở tầng thứ sáu, mở ra huyệt Mệnh Môn, đan điền vững chắc, chân nguyên dõi dào, toàn thân thông suốt, thực lực mạnh mẽ.
Mục Vỹ bắt Trịnh Thành Vân cởi sạch đồ chạy bộ, Khô Du Chá không tức điên lên mới lạ. Bạ𝗇 có biế𝒕 𝒕ra𝗇g 𝒕ruyệ𝗇 # 𝘛 r U m 𝘛 r u y 𝑒 𝗇.𝐕𝗇 #
“Các ngươi đang làm cái gì?"
Trong khi đám người Mục Vỹ đang bắt Trịnh Thành Vân và Đinh Hà lột quần áo, một giọng nói giận dữ đột nhiên vang lên.
Mấy chục người hùng hổ xông tới, cầm đầu là Khô Du Chá đang nhìn Mục Vỹ, hai mắt toé lửa.
“Khô Du Chái Mau cứu ta!”
Lúc này, toàn thân Trịnh Thành Vân chỉ còn một chiếc quần cộc, trông thấy Khô Du Chá như gặp cứu tình, suýt thì quỳ xuống khóc rống lên.
“Mục Vỹ, sao ngươi dám ngông cưỡng như vậy? Chủ nhiệm Trịnh là chủ nhiệm của học viện. Sao ngươi dám làm vậy với ông ấy?"
“Hả? Ngươi là ai?”
“Ta là Khô Du Chá, giáo viên chủ nhiệm của lớp sáu cao cấp!”
"Ồ.. chưa từng nghe nói!”
Ồ.. chưa từng nghe nói?
Nghe thấy Mục Vỹ nói vậy, Khô Du Chá tức muốn phun máu.
Toàn bộ Lôi Phong Viện có khoảng một trăm lớp sơ cấp, mấy chục lớp trung cấp nhưng chỉ có hơn chục lớp cao cấp. Thế mà Mục Vỹ lại nói không biết.
“Ngươi đúng là cuồng vọng. Tiếc là ngươi quá láo xược”.
Mục Vỹ nhìn Khô Du Chá, cũng lười nói lý với đối phương.
Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Hắn chỉ đang dạy dỗ Trịnh Thành Vân, tự nhiên lại có giáo viên chủ nhiệm của lớp sáu cao cấp gì đó nhảy xổ ra.
Hắn muốn làm xong một chuyện mà cũng thật khó khăn.
“Không thả? Ngươi muốn chết hả?”
Khô Du Chá không thèm nhiều lời, rốt cuộc cũng ra tay.
“Muốn đánh hả? Được thôi!”
Thấy hắn ta bắt đầu ra tay, Mục Vỹ cũng định xông lên. Nào ngờ lại có hai tiếng xé gió chợt vang lên.
Thanh Trĩ và Thanh Sương đã lao lên.
Lần trước Mục Vỹ bất ngờ gặp chuyện, Mục Thanh Vũ đã ra lệnh cho họ dù gặp phải chuyện gì, đối thủ là ai đi chăng nữa, muốn làm hại Mục Vỹ đều phải bị xử lý.
Giết không tha!
'Vậy nên hai người họ không hề nương tay với Khô Du Chá.
“Haiz, muốn ra tay cũng không có cơ hội..", Mục Vỹ đành phải thở dài: "Hiền Ngọc, ngươi lột sạch lão cáo già này rồi cho lão chạy đi”.
“Rõ!"
Lâm Hiền Ngọc lập tức lột sạch đồ còn lại trên người Trịnh Thành Vân, quất roi đánh.
"Á...."
Tiến kêu rên vang lên. Thậm chí Trịnh Thành Vân còn có ý định tự sát.
Thế nhưng lão ta không dám ngừng chân, đâm đầu chạy thẳng.
“Mục Vỹ, ta phải giết ngươi"
Thấy cảnh tượng đó, Khô Du Chá nổi trận lôi đình.
“Giết ta? Đến cả hộ vệ của ta cũng không đánh lại được còn muốn giết ta sao?”
“Ngươi... rúc sau lưng hai cô nương thì có gì tài giỏi? Loại đàn ông bám váy đàn bà”, Khô Du Chá lớn tiếng mắng chửi.
“Muốn dựa hơi phụ nữ cũng phải có để dựa đã. Ngươi muốn dựa cũng không có đâu. Đây cũng là một tài năng đấy”
Mục Vỹ không thèm nói lý, tiếp tục nhìn Trịnh Thành Vân và Đinh Hà cởi truồng chạy bộ.